Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 9 - Chương 36: Bạn xấu




Nhưng Lãnh Thiên Hi nghe vậy hoàn toàn không tin chút nào, hắn rống lên qua ống nghe: 'Này, Cung đại ca, phương diện này em mới là chuyên gia. Nhất định là anh làm sai chỗ nào rồi, hoặc là anh cho thêm chất gì vào đó rồi. Đây là thuốc chứ không phải mấy thứ vũ khí gì đó của anh, nhất định là anh làm hỏng chuyện rồi!'

Cung Quý Dương nghe vậy bật cười ha hả, 'Tiểu tử thối, dám xem thường năng lực của anh sao. Ngay cả anh hai em còn không dám nói mấy lời này nữa đấy!

'Được rồi được rồi, Cung đại ca, biết anh tài giỏi rồi, hôm nào em đến nhà xin lỗi sau chắc là được rồi chứ? Nhanh, nói cho em biết kết quả đi!'

Lãnh Thiên Hi đúng là kẻ mê nghiên cứu điển hình, đây là thành quả mà hắn mất bao nhiêu tâm huyết mới nghiên cứu ra, đương nhiên là cực kỳ khẩn trương rồi.

'Nghe anh nói kết quả không bằng em tự mình đi xem thử. Đối tuợng thí nghiệm đã bị đưa đến cục cảnh sát, lát nữa anh sẽ cho em địa chỉ!' Cung Quý Dương cười nói.

Lãnh Thiên Hi nghe vậy mới có chút nhẹ lòng, lập tức ngắt điện thoại.

Sầm Tử Tranh nghe hai người nói chuyện mà mơ mơ hồ hồ, còn may sau khi Cung Quý Dương ngắt điện thoại liền đem nguồn cơn mọi chuyện kể hết cho cô nghe một lần.

Nghe hết nguồn cơn, Sầm Tử Tranh thở phào một tiến, nhẹ giọng nói: 'Còn may, anh không có hại ai, bằng không, chỉ sợ là tạo nghiệt cho cục cưng!'

'Lý luận mèo quào của em thôi!' Cung Quý Dương sủng nịch cọ mũi cô.

'Nhưng mà anh cũng thật ác nha, đem Ngải Ân Hà hù dọa thành như thế. Nếu như đã giao cho cảnh sát xử lý thì chuyện đến đây là chấm dứt đi. Thực ra em thấy Ngải thị cũng đủ đáng thương rồi!'

Sầm Tử Tranh không cần nghĩ nhiều cũng có thể tưởng tượng ra Cung Quý Dương dọa Ngải Ân Hà bằng cách nào, hôm nay khi cô biết tin Cung thị toàn lực công kích Ngải thị, trong lòng cô đã đoán được ít nhiều.

Chỉ có điều cô không nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Cung Quý Dương đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa còn lên kế hoạch đối phó tỉ mỉ như vậy.

'Đôi khi lòng dạ quá mềm cũng không tốt đâu!' Cung Quý Dương nhẹ giọng nói.

Sầm Tử Tranh liếc mắt nhìn chồng, Cung Quý Dương nói không sai. Xem ra chỉ có những người thủ đoạn quyết tuyệt một chút mới có thể ổn định giang sơn ...

***

Mới sáng sớm, Lăng thị tài phiệt đã tiếp đón một vị "khách quý".

Lăng Thiếu Đường sớm đã nhàn nhã ngồi đối diện với Cung Quý Dương, bên cạnh hắn là chồng sách dạy chăm sóc trẻ con dầy cộp, còn có một quyển là bí kíp chăm sóc trẻ con riêng của Lăng Thiếu Đường, đây là quyển do riêng hắn tinh tế chỉnh lý ra.

Mà mục đích chính của Cung Quý Dương hôm nay đến đây chính là quyển bí kíp chăm sóc trẻ con kia, theo như Thiên Dục nói, cực kỳ hữu ích.

'Thực ra quyển sách này của cậu sau này đối với Ngạn Tước có lợi nhất, khẳng định là hắn trốn không thoát lòng bàn tay của Liên Kiều rồi, cậu không phải muốn bóc lột Thiên Dục sao? Mình nghĩ Ngạn Tước đến lúc đó càng thêm phần cảnh giác, chẳng bằng bây giờ chúng ta nghĩ một cách hay, đến lúc đó, bóc lột Ngạn Tước một khoản lớn!'

Nhớ đến lần trước Hoàng Phủ Ngạn Tước chèn ép hắn đưa ra viên đá quý kia, lại còn bắt hắn phải làm lại một thanh phi đao "Truy Ảnh" mới, Cung Quý Dương khó mà nuốt trôi cơn tức xuống, hắn bày kế cho Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường nghe vậy trên mặt liền lộ vẻ chờ mong, 'Cách hay, cách hay. Mình thích nhất là bóc lột người khác!'

Cung Quý Dương cười càng sáng lạn, hắn cầm lấy quyển bí kíp của Lăng Thiếu Đường, nói: 'Thiếu Đường, quyển bí kíp này của cậu mình mượin xem trước, như vậy mới nghĩ ra được chiêu thức cụ thể!'

Hắn tinh ranh chuẩn bị không mất một phân tiền mà "mượn" quyển bí kíp về xem.

Nào ngờ Lăng Thiếu Đường nghe vậy, gật đầu nói: 'Được chứ. Nhưng trước khi cậu xem thì cũng phải giống như Thiên Dục vậy, nộp phí!'

'Này, Lăng Thiếu Đường, cậu thật không có lương tâm. Mình đang đứng về phía cậu mà!' Cung Quý Dương thấy hắn không mắc lừa, lập tức bất mãn rống lên.

Lăng Thiếu Đường cười "hắc hắc" mấy tiếng, 'Quý Dương à, theo như mình biết, Tử Tranh hình như vừa mang thai thì phải?'

Cung Quý Dương nghe hắn hỏi như vậy, nhún vai nói: 'Cậu đúng là người nhàm chán, chuyện nhà mình cũng khiến cho cậu thấy hứng thú vậy sao?'

'Chẳng lẽ cậu không biết Tử Tranh của cậu gần đây rất thân với Kỳ Hinh sao? Mình biết chuyện cô ấy mang thai cũng có gì lạ đâu. Nếu như không phải Tử Tranh mang thai thì cậu làm gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm mình chứ?'

Cung Quý Dương nghe vậy vươn vai duỗi người, trên mặt lộ ra nụ cười có chút gian trá ...

'Mình nói này Thiếu Đường, thực ra cậu muốn dùng những tư liệu này để bắt chẹt người khác xem ra có chút khó khăn đấy!'

'Sao lại nói vậy?' Lăng Thiếu Đường không hiểu ý của hắn.

Cung Quý Dương vẫy vẫy quyển sách trên tay, 'Cậu quên rồi sao, cậu đánh cược thua, thua thì phải chịu thua, cho nên ... những quyển sách này coi như là tiền cược đi!'

Nói rồi, tranh thủ Lăng Thiếu Đường còn chưa phản ứng kịp, Cung Quý Dương đã nhanh nhẹn đem những quyển sách kia đóng gói hết.

'Quý Dương à, cậu là cướp sao?' Lăng Thiếu Đường kêu thét lên.

'Nói chuyện có lương tâm chút đi, đường đường là tổng giám đốc của Lăng thị chẳng lẽ nói lời lại nuốt lời sao? Lúc đó là ai cá cược với mình xem người nào điều tra ra được bối cảnh của tờ báo kia trước thì thắng chứ? Bên thua phải chịu bất kỳ hình thức phạt nào. Sự thật đã chứng minh, Cung thị rõ ràng là nhanh hơn Lăng thị một chút điều tra ra hết, chẳng lẽ cậu định ăn vạ sao?' Cung Quý Dương cười thật gian trá.

'Ai nói mình ăn vạ ...' Lăng Thiếu Đường tức tối nói, hắn chỉ không cam tâm thấy dáng vẻ đắc chí của tên Cung Quý Dương kia thôi.

'Được rồi được rồi. Sách đâu để mình cầm đi. Nhưng cậu cứ yên tâm, phần của mình cậu cứ tính với Ngạn Tước, đến lúc đó trấn lột hắn một thể là được rồi!' Cung Quý Dương vẫn treo nụ cười gian ác trên môi, nói

Lăng Thiếu Đường trong lòng đã có tính toán, hắn vẫy tay: 'Đó là cậu nói đấy nhé, sách xem xong không được phép giữ làm của riêng!'

'Yên tâm! Mình cũng muốn xem tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia bị bóc lột một phen!'

Cung Quý Dương nói rồi hai người cùng bật cười ha hả.

Cách đó rất xa trên một chiếc máy bay tư nhân, Hoàng Phủ Ngạn Tước hắt hơi một tiếng rõ to mà không hiểu vì sao ...