Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 9 - Chương 16: Lại dậy phong ba (7)




Trời mưa như trút nước, mưa rơi mãi không ngừng. Thời tiết như hôm nay quả thật là rất ít có, giao thông bởi vì cơn mưa lớn mà hỗn loạn vô cùng, những đường phố vốn sạch sẽ cũng ngập trong nước mưa.

Sau khi Sầm Tử Tranh ngồi xe trở lại Cung Viên thì trời đã bắt đầu tối, mưa vẫn rơi không dứt hạt khiến cho thời tiết vốn đã hơi lạnh lúc này hoàn toàn bị vây phủ trong một màn nước mờ mịt, gió thổi lạnh đến ghê người, cây cối hoa lá bị gió thổi không ngừng đung đưa như có một bàn tay vô hình đang rung lắc.

Vừa bước xuống xe, người làm đã lập tức tiến đến che dù cho cô cho đến khi đi vào phòng khách chính thì đã nhìn thấy dì Tề nét mặt lo lắng bước đến.

Sầm Tử Tranh thấy vậy rất kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, dì Tề trước giờ đối xử với cô luôn rất bình đạm, từ khi biết bà đến giờ cô chưa từng thấy vẻ mặt hoảng hốt này của bà.

Cô vội bước đến, 'Dì Tề, xảy ra chuyện gì sao?'

Đúng lúc này một tia sét xẹt qua xé toang bầu trời đêm đồng thời soi rõ nét mặt của dì Tề.

'Thiếu phu nhân rốt cuộc cô vũng về rồi. Hôm nay phu nhân vừa về đến liền tìm cô khắp nơi hơn nữa bây giờ ... bây giờ ...' Bà ấp a ấp úng, biểu tình trên mặt càng thêm phần hoảng hốt.

'Bây giờ thế nào?' Sầm Tử Tranh thấy bà như vậy cũng sốt ruột hỏi.

Dì Tề nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: 'Bây giờ phu nhân và lão gia đang cãi nhau rất dữ dội, ngay cả lão phu nhân cũng không có cách nào khuyên ngăn. Những người làm đều không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ... bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân hầu hạ bà, trước giờ chưa từng thấy phu nhân tức giận như thế bao giờ, chẳng những vậy, ngay cả lời của lão phu nhân khuyên can bà cũng chẳng nghe!'

Tim Sầm Tử Tranh không ngừng đập "thình thịch" cô vội vàng chạy về phía phòng khách chính.

Đúng như dì Tề đã nói, khi cô vừa mở cửa thì đã nghe giọng nói bén nhọn của Trình Thiến Tây, hoàn toàn không giống với thái độ và giọng nói điềm tĩnh, quý phái thường ngày của bà mà như một người đang nổi điên vậy.

Sầm Tử Tranh hơi sững người, cô khẽ chau mày, cảnh tượng cãi vã này khiến cô có cảm giác rất bất an.

Lúc này Cung lão phu nhân nhìn thấy bóng Sầm Tử Tranh, bà vội bước đến nói: 'Tử Tranh à, nơi đây không có chuyện của con, con về phòng trước đi!'

Rõ ràng là bà đang lo lắng cho Sầm Tử Tranh!

Nghe Cung lão phu nhân nói vậy, Sầm Tử Tranh hơi giật mình sau đó cô nhìn thấy Trình Thiến Tây đang nhìn về hướng cô, ánh mắt bà trong chớp mắt trở nên càng thêm lạnh lùng ...

'Cô trở về vừa hay, đến đây, ta có lời muốn hỏi cô!'

Giọng nói của bà vẫn lạnh như băng nhưng lúc này Sầm Tử Tranh lại nhìn thấy Trình Thiến Tây đã khóc đến hồng cả hai mắt.

'Mẹ, chuyện này là thế nào?'

Cô không nhịn được vội lên tiếng hỏi bởi vì cùng lúc đó cô cũng nhìn thấy Cung Doãn Thần đang ngồi nơi sofa, trên mặt ông lộ vẻ tiều tụy rất rõ ràng.

'Thế nào? Hừm! Thật là nực cười. Ta thì thế nào chứ? Chẳng lẽ cô không biết ta là thế nào sao?

Trình Thiến Tây vừa nói vừa bước đến nhưng ngay sau đó đã bị Cung Doãn Thần vội đứng dậy chặn lại ...

'Thiến Tây, chuyện này không có liên quan gì đến Tử Tranh cả. Nó vốn chẳng biết gì thì sao bà lại phải chỉa mũi dùi về phía nó chứ? Bao nhiêu cái sai đều là của một mình tôi mà thôi!'

'Sao hả? Ông đau lòng sao? Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao lúc đó ông một mực tán thành cuộc hôn nhân này rồi. Thì ra ông đã sớm biết cô ta là con gái của người phụ nữ kia có đúng không? Cho nên lúc nào cũng ở trước mặt tôi nói giúp cho nó. Cung Doãn Thần, đây đúng là chuyện tốt ông làm mà!' Trình Thiến Tây khàn giọng quát chồng mình, bà giận đến run người.

'Thiến Tây, bà nói đủ hay chưa? Chuyện đã qua mấy chục năm rồi, bà làm như thế thì có ích lợi gì chứ?' Cung Doãn Thần cũng cao giọng quát.

Trình Thiến Tây cười lạnh, 'Cuối cùng cũng nhắc đến chỗ đau của ông rồi phải không? Nếu như tôi không có xem đến phần tư liệu đó thì tôi vẫn còn bị ông che mắt. Cung Doãn Thần, ông có lương tâm hay không chứ? Lúc Cung thị gặp nguy khốn tôi gần như liều mạng làm việc hòng giữ lại sự nghiệp của ông, lúc đó Quý Dương nó mới vừa ra đời, ông tưởng tôi sung sướng lắm sao? Ông không yêu tôi thì thôi đi, ông còn ... ông còn ... ông không thể đi theo người phụ nữ kia mà ruồng bỏ tôi!'

'Thiến Tây à, con bình tĩnh lại chút đi. Cho dù Doãn Thần nó thực sự có gì với người phụ nữ kia thì đó cũng là chuyện quá khứ cả rồi, chẳng lẽ con ở đây hô to gọi nhỏ chính vì muốn làm rõ chuyện năm đó hay sao? Để người làm nhìn thấy mấy chuyện này thật mất mặt!'

Cung lão phu nhân lúc này mới lên tiếng, trên gương mặt hiền hòa của bà sớm đã hiện rõ sự bất mãn.

Nhưng nào ngờ, người trước giờ luôn sợ mẹ chồng là Trình Thiến Tây lúc này giống như biến thành một người khác vậy, bà không ngần ngại chuyển hướng về phía Cung lão phu nhân ...

'Tốt! Tốt lắm! Quả đúng là người một nhà! Mẹ, mẹ vừa nãy cũng nghe Doãn Thần nói rồi đó, ông ấy đã thừa nhận hết mọi chuyện, chẳng lẽ con còn phải bấm bụng chịu nhịn hay sao? Mẹ cũng nên lý trí một chút giúp con nói vài câu công bằng chứ!'

'Con ... Thiến Tây, ý của con là nói ta là một bà mẹ không đủ tư cách sao?'

Cung lão phu nhân vừa nghe những lời lẽ sắc bén của cô con dâu, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, cả người bà cũng toát lên vẻ tức giận.

'Bà nội ...'

Sầm Tử Tranh nhìn thấy tình hình không ổn cô vội bước đến dìu Cung lão phu nhân, 'Mẹ không phải có ý này đâu. Vậy đi, con đưa bà nội đi nghỉ trước rồi con nói chuyện với mẹ sau, được không?'

Cung lão phu nhân biết mình ở đây cũng không có ích gì nhưng bà cũng lo Tử Tranh ở lại với Trình Thiến Tây sẽ phải chịu ủy khuất vì vậy liền lớn tiếng nói: 'Tử Tranh à, nếu như một lát nữa có ai bắt nạt con, thì nhớ lập tức kêu người đến báo cho ta biết, ta xem có ai dám để cho cháu dâu ta chịu ủy khuất hay không!'

'Được, được, con biết rồi. Bà nội lên nghỉ ngơi trước đi. Bà đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe lại khiến cả nhà đau lòng!' Sầm Tử Tranh ân cần khuyên giải bà sau đó gọi dì Tề, dặn dò bà dìu Cung lão phu nhân về phòng.

Những người làm cũng đều giải tán cả, cả gian phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh ba người!

Ngoài cửa sổ bầu trời càng thêm u ám, những hạt mưa lớn quất ràn rạt vào những cánh cửa thủy tinh tạo nên những tiếng động dễ dàng khiến người ta sợ hãi, chẳng những vậy, sấm chớp không ngừng quét qua bầu trời soi trên gương mặt tái nhợt của Trình Thiến Tây, bà hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, ánh mắt như có thâm thù đại hận!