Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 10 - Chương 12: Đau lòng




Sầm Tử Tranh mặt thoáng hồng lên, cô rụt tay về, đấm cho hắn mấy cái rồi chợt nhớ đến điều gì, cô ngẩng lên nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cung Quý Dương thông minh đến mức nào chứ, trên mặt vợ có chút thay đổi dù nhỏ nhưng hắn đương nhiên nhìn rất rõ ràng, nhẹ nâng cằm cô lên sau đó thấp giọng hỏi: 'Tranh Tranh, em có tâm sự sao?'

Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô nhìn chồng sau đó buông tay ra chậm rãi bước đến sofa ngồi xuống, 'Quý Dương, em thấy tội nghiệp cho Thiên Nhi và Diên Nhi quá, người làm mẹ như em nhìn mà không đành lòng!'

Cung Quý Dương hơi sửng sốt một chút sau đó cười nhẹ, hắn cũng bước đến ngồi sát bên cô, vòng tay qua ôm lấy vợ: 'Sao lại nói như vậy?'

Trên mặt Sầm Tử Tranh thoáng có vẻ lo lắng, cô thả lỏng để cả người tựa sát vào chồng, nhẹ giọng nói: 'Ông xã, Thiên Nhi với Diên Nhi tuổi còn nhỏ như vậy, em nghĩ đến những ngày tháng con phải tham gia huấn luyện mà đau lòng, chẳng những vậy, mãi đến năm mười tám tuổi hoàn tất xong huấn luyện mới được tự do. Em ...'

'Tranh Tranh, em nghĩ nhiều quá rồi. Tuy anh cũng rất xót con nhưng có trải qua rẻn luyện như vậy mới là cách tốt nhất đối với ý chí hay thể lực của con. Em đừng quên, chúng nó đều là đời sau của tứ đại tài phiệt, không chỉ Thiên Nhi và Diên Nhi mà con của Thiếu Đường, Thiên Dục và Ngạn Tước đều giống như vậy cả. Sau này chúng nó sẽ kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nếu không rèn luyện thì sao có thể đảm đương ...' Cung Quý Dương cười nhẹ, vòng tay siết vợ càng chặt.

'Em biết những đạo lý này chứ. Em cũng biết các anh từ nhỏ cũng đã trải qua quá trình giống như vậy nhưng mà ... nhưng mà em thương con quá. Quý Dương ...'

Sầm Tử Tranh hơi xoay người lại, hai tay vòng qua cổ chồng, vẻ mặt khẩn cầu: 'Thực ra quy tắc là do con người định ra mà, các con có thể đợi đến năm mười tám tuổi rồi bắt đầu chịu huấn luyện đặc biệt hoặc là cho chúng nó kết thúc huấn luyện sớm một chút, được không? Em chỉ muốn con có được tuổi thơ giống như những đứa trẻ khác thôi!'

Cung Quý Dương thoáng nghiêng người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô: 'Bà xã, em phải biết, xót con không chỉ có em với anh mà thôi, Thiên Dục thân là Thủ Phán Cách Hạ đã phá luật đích thân đứng ra huấn luyện những đứa bé này, đó chính là biểu hiện của tình thương, nếu phải so sánh với bọn anh ngày xưa, những đứa bé đã được tự do hơn nhiều lắm rồi. Hơn nữa ... em cũng phải hiểu, thân là người kế thừa của tứ đại tài phiệt, áp lực phải chịu vốn rất lớn, lớn đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi, vậy nên ... khi bọn chúng còn nhỏ có phải là nên trải qua rèn luyện để có năng lực hơn người hay không hở?'

'Anh ...'

Rõ ràng lòng Sầm Tử Tranh vẫn còn phiền não, thân hình khẽ run sau đó tức tối xoay người lại ...

'Em không muốn tranh luận với anh về đạo lý nhân sinh gì đó, em chỉ biết em không có cách nào chịu nổi khi thấy con trai mình chịu khổ!'

Nếu đã nói không qua hắn, chẳng bằng không nói lý lẽ một lần đi.

Cung Quý Dương cười nhẹ, trong mắt tràn ngập bao dung và sủng ái, hắn vươn tay kéo cô vào lòng lần nữa.

'Tranh Tranh, anh hiểu lòng em chứ. Không phải anh cũng giống như vậy sao? Thiên Nhi và Diên Nhi cũng là một khối thịt trong lòng anh, anh đã từng chịu huấn luyện đặc biệt, giờ đến lượt các con, đó cũng là lẽ thường thôi. Mỗi lần đưa con đến tổ chức, anh cũng thấy đau lòng chứ, nhưng ... đây là quy tắc không thể sửa đổi, cũng sẽ không đổi, bằng không đối với tứ đại tài phiệt rất bất lợi!'

'Hừm!'

Sầm Tử Tranh rầu rĩ thốt một tiếng, 'Nói trắng ra là các anh mấy người đàn ông các anh tự tung tự tác thôi, đã hỏi ý kiến các con chưa? Còn nữa nha, không chỉ có em, ngay cả Kỳ Hinh, Tiểu Tuyền với Liên Kiều đều sắp chịu không nổi rồi. Theo em thấy, đợi đến ngày nào đó mấy người phụ nữ bọn em không nhịn được nữa mà cùng viết thư tố cáo, xem các anh làm sao!'

Thực ra cô cũng biết đây là con đường mà bọn trẻ nhất định phải đi, cũng biết nếu như không trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt thì sẽ không rèn luyện bọn trẻ trở nên ưu tú như cha của bọn chúng được nhưng cô dù sao cũng là một người mẹ, nhìn thấy trên người con mình hết vết thương lại đến vết bầm thì cô thấy khó chịu và đau lòng hơn là chính mình phải chịu những vết thương, vết bầm đó.

Cung Quý Dương cũng hiểu sự mâu thuẫn trong lòng vợ, trên gương mặt tuấn dật nhẹ câu lên một nụ cười, đôi môi lửa nóng dán lên chiếc gáy trắng nõn của cô, mùi hương nam tính nhẹ phất qua làn da nhạy cảm của cô ...

'Vậy anh chỉ còn cách ra tay trước thôi ...' Giọng thì thầm mang theo vô hạn dụ hoặc.

Sầm Tử Tranh hơi lách người tránh ra, nào ngờ động tác quá nóng vội khiến cho cổ chiếc áo choàng tắm trên người bị xô ra, hơi trượt xuống để lộ làn da trắng nõn không chút tì vết và bờ vai mảnh mai, chiếc cổ với đường cong duyên dáng, một mùi hương thanh mát tự nhiên thoang thoảng tỏa ra ...

Chưa kịp phản ứng thì người đàn ông sau lưng đã dán môi lên vai cô, ánh mắt mang theo vô hạn quyến luyến và ham muốn chiếm hữu, bàn tay cũng đã không chờ kịp vội vàng len lỏi vào trong áo choàng tắm của cô.

'Quý Dương ...' Giọng Sầm Tử Tranh hơi run.

'Tranh Tranh, Thiên Nhi và Diên Nhi của chúng ta thông minh như vậy, hai đứa nhỏ sau khi trải qua kỳ huấn luyện sẽ càng giỏi giang hơn nữa, nhất định sẽ vượt trội hơn cha của chúng. Em xem, ngay cả bảo bối Tiểu Hòa nhà chúng ta cũng rất ngưỡng mộ các anh có thể được huấn luyện mà. Điều này không phải cho thấy rõ, ngày thường Thiên Nhi và Diên Nhi đều không có một lời oán trách nào. Cho nên em cứ yên tâm, được không?'

Giữa những nụ hôn âu yếm, Cung Quý Dương lên tiếng an ủi vợ.

Sầm Tử Tranh trách yêu: 'Đó là bởi vì trong lòng chúng anh chính là thần tượng, chúng chẳng phải đã bị anh tẩy não rồi sao!'

Thực ra cô biết đây là sự thật không thể thay đổi được bởi tuy Cung Quý Dương ngày thường rất dễ nói chuyện, hơn nữa đối với cô yêu thương có thừa nhưng khi đối mặt với những nguyên tắc của mình, cô vẫn phải nhường nhịn hắn.

'Tẩy não?'

Từ này rõ ràng là khiến Cung Quý Dương rất hứng thú, hắn hơi nhướng mày, trên môi nở một nụ cười tà ác: 'Vậy em có bị anh tẩy não không? Anh nghĩ chắc là có, bằng không sao em lại không thể kìm lòng được vừa gặp anh đã b ị trúng tiếng sét tình yêu, lại còn cam tâm tình nguyện gả cho anh, giúp anh sinh con đẻ cái chứ?'

Mặt Sầm Tử Tranh không tự chủ được lại hồng lên, cô cố tình trừng hắn, giọng giận dỗi nói: 'Thật không biết gả cho anh là phúc hay là họa nữa!'

'Câu này ... thì phải hỏi chính em rồi, bà xã yêu dấu của anh!'

Cung Quý Dương cười bế cô lên giường, dịu dàng áp cô dưới thân, thân hình cao lớn của hắn cơ hồ che lấp mất Sầm Tử Tranh nhỏ nhắn, mắt hắn sáng ngời những tia nhìn tà tứ.

'Tranh Tranh, sinh cho anh thêm một cục cưng nữa, được không?'

Tay hắn thành thục lướt qua vùng eo của Sầm Tử Tranh, giật nhẹ để chiếc áo choàng tắm trượt xuống, ánh mắt si mê chiêm ngưỡng thân hình hoàn mỹ không chút tì vết dưới thân.