Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 48: Alex




***
Giới thiệu nhân vật mới :
Alex ( Alexander Michael ) 27 tuổi, là một trong top 10 nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới, ngoài ra còn là người đại diện cho thương hiệu thời trang Armani. Đẹp trai, phong lưu, là bạn học tại trường thiết kế với nó trong ba năm tại Mỹ, lần này đến Việt Nam cũng là để theo đuổi nó ( có thể nói đây là một đối thủ đáng gờm của Trịnh ca nhà ta rồi )

***

Quay trở lại câu chuyện, sau khi nghe xong câu hỏi của nó, Alex mỉm cười, nụ cười đốn tim hàng trăm cô gái đang có mặt tại đó :

- Sao không thể là anh, Cherry ? Chẳng lẽ em ghét anh đến vậy sao ?

- Không phải là ghét, mà là cực kì ghét. Alex, Việt Nam không chào đón kẻ vô dụng như anh, mời anh biến về đất nước Australia xinh đẹp của anh cho.

- Ôi tim tôi đau quá ! - Alex giả vờ nhăn nhó mặt mày lấy tay ôm ngực - Em thật nhẫn tâm, Cherry. Nhưng không sao, dù em có xua đuổi anh như thế nào đi chăng nữa thì anh sẽ vẫn bám lấy em tới cùng. Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi anh.

Nói xong, chưa kịp để cho nó phản ứng gì, Alex đã đặt bó hồng vào tay nó rồi đi ra khỏi cửa, trước đó còn nháy mắt một cách khiêu khích khiến nó ở đấy mà giận sôi máu. Xung quanh tiếng xì xầm bàn tán cũng bắt đầu vang lên :

- Ôi ! Nhìn anh chàng ngoại quốc đó đi, tóc vàng, mắt xanh, da trắng, mũi cao thẳng, ... hình như tôi bị trúng tiếng sét ái tình mất rồi.

- Bớt mơ tưởng đi bà. Người ta là đại soái ca như thế, đâu đến lượt giai cấp hạ đẳng như chúng ta mơ tưởng.

- Nhìn xem, anh ấy thật là lãng mạn, tặng cho Hàn thư kí cả một bó hồng thật lớn. 

- Ôi Hàn thư kí thật là hạnh phúc, kiếm được người yêu tuyệt vời như vậy.

-...

Nó mặt hằm hằm không để ý đến mọi người xung quanh đi thẳng lên phòng làm việc của mình. Ném bó hoa lên trên bàn, nó đặt mông phịch xuống ghế, thở dài ngao ngán. Linh Đan ở phòng bên cạnh tíu tít chạy sang :

- Ôi ôi Vy Anh hôm nay sao mặt lại cau có thế kia, ai chọc giận em gái đẹp trai của chị à ?

Nó liếc xéo Linh Đan :

- Chị thấy em chưa đủ tức nên phải rót thêm dầu vào lửa đúng không?

- Nào có, nào có đâu, chị chỉ hỏi thăm bé cưng của chị thôi mà !

Linh Đan đang nói bỗng ngay lập tức im bặt. Nhận thấy sự khác lạ nó khó hiểu nhìn lên thì thấy ánh mắt nóng rực của Linh Đan hướng về phía bó hoa.

- Ôi Vy Anh, làm sao em có được bó hoa này vậy ?

- À bó hoa đó hả ? Của một thằng điên tặng thôi ! - Nó không mấy hứng thú nói về chủ đề này.

- Thằng điên gì mà thằng điên. Em xem đây là hoa hồng Victor Hugo đấy, làm gì có thằng điên nào tặng được loại hoa này.

- Hoa hồng Victor Hugo?

- Phải. Hoa hồng Victor Hugo là một trong top 5 loại hoa hồng đẹp nhất thế giới. Loại hoa này nổi tiếng với màu đỏ thẫm, bông hoa lớn với 25-30 cánh hoa và hương thơm nồng nàn đặc trưng. Khi trưởng thành, mỗi cây hoa hồng Victor Hugo sẽ đạt chiều cao khoảng 1m. Giống hoa hồng này thường bắt đầu nở vào mùa xuân và kéo dài cho tới tận mùa thu...- Linh Đan thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng cũng kết luận được một câu - Em quả là lucky đó Vy Anh ạ.

Nó bĩu môi đáp :

- Lucky cái con khỉ! Có cho em cũng không thèm cái lucky này đâu. Chị Linh Đan chị thích thì em cho chị đó.

- Em yêu, đấy là em cho chị rồi đấy nhé ! Đã cho là không được đòi lại đâu. Ahihi chị hốt hoa về phòng đây. Bye cưng !

Linh Đan mỉm cười sung sướng, nhanh chóng chạy đến bàn cầm bó hoa lên đi về phòng làm việc của mình, trước đó còn không quên quay lại làm động tác thả tim với nó khiến nó đứng đấy nhìn mà phì cười.

" Chị Linh Đan thực ra là một con người rất đáng yêu, thật tiếc vì mình sau sáu năm mới biết được tính cách thật của chị ấy. "

...

Ngày hôm sau, khi đến công ty không thấy mặt Alex đâu, nó thở phào nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái bước lên phòng làm việc của mình. Nhưng vừa đẩy cửa ra thì nó đã thấy một bó hoa to đùng đặt ngay giữa mặt bàn, trên đó còn đính kèm một tấm thiệp

'' Mỗi buổi sáng là một khởi đầu mới, mong ước mới, hy vọng mới. Hôm nay là một ngày tuyệt vời vì em chính là món quà do ông trời ban tặng. Em hãy nhận lời chúc này cho một ngày hoàn hảo. GOOD MORNING MY HONEY "

Và sự việc này còn kéo dài liên tiếp trong suốt một tuần đó, sáng nào đến công ty nó cũng nhận được một bó hoa kèm theo một tấm thiệp nội dung khác nhau nhưng đều vô cùng biến thái và xàm ngôn.

" Hãy nhận một bó hoa đơn giản của anh vào buổi sáng được bao bọc bởi sự chân thành, được buộc lại bởi sự quan tâm và được gắn với lời cầu xin cho em được bình yên và hạnh phúc mỗi ngày "

" Đêm đã kết thúc để bắt đầu một ngày mới, chúc nụ cười của em như những vệt nắng lấp lánh của bình minh và để âu lo lại với màn đêm "

" Châu Âu ngủ, Châu Á ngủ, Châu Mỹ đang tối dần chỉ có đôi mắt đẹp nhất trên thế giới đang đọc bức thiệp này "

" ... "

Mỗi lần đọc một bức thiệp nó lại tối mặt. Đồ Alex chết bầm nhà anh, anh rảnh rỗi sinh nông nổi nên đến tìm tôi gây sự phải không. Nhiều lần nó định vứt hết hoa đi nhưng sực nhớ ra Linh Đan có vẻ rất yêu hoa nên nó quyết định đem cho cô tất. Khỏi phải nói Linh Đan khi nhận được hoa thì vui thế nào rồi, bái nó lên làm cha làm mẹ cô luôn ấy chứ.

Ở một nơi nào đó trên Trái Đất này, có một anh chàng tên là Alex đang ngồi nham nhở cười vì cái kế hoạch " tán một tuần hoa " của mình mà không biết tất cả tặng phẩm đã được nó đem vào từ thiện ở chỗ Hoàng Linh Đan còn anh em nhà thiệp thì được quyên góp vào chỗ thùng rác hết rồi. Aizza thật khổ thân anh mà !

* Một phút mặc niệm cho Alex *

Không thể không thừa nhận từ khi tên Alex kia đến công ty và tặng hoa cho nó thì cuộc sống của nó thay đổi rất nhiều. Sáng nào đến công ty nó cũng bị một đám thiếu nữ văn phòng bu quanh hỏi về anh chàng ngoại quốc đẹp trai tặng hoa cho nó, Khải Nam thì hình như ngày càng thân thiết với nó hơn. Anh chàng hay đưa đón nó đi làm mỗi ngày, hay gọi điện thoại hỏi thăm và hay làm ra những hành động mập mờ như quàng vai, bá cổ ở công ty khiến nhiều người hiểu nhầm hai người là một đôi. Thực ra nó rất quý Khải Nam, nhưng nó thực sự cảm thấy hơi khó chịu khi anh chàng làm ra những hành động trên mức quan hệ bạn bè thế này. Đó là chưa nói nó cảm thấy mình bị người ngoài xâm nhập quá nhiều vào cuộc sống riêng tư.

Còn hắn, người mà nó tình nguyện cho xâm nhập toàn bộ vào cuộc sống riêng tư thì vẫn giữ nguyên chế độ " lạnh lùng boy ", mà hình như cấp độ " lạnh lùng " càng ngày càng tăng theo cấp số nhân thì phải. Gần đây hắn giao rất nhiều công việc cho nó, nhiều đến nỗi nhiều lần phải ở lại công ty trực ca đêm, yêu cầu công việc của hắn cũng sát sao hơn, bản báo cáo nó nghĩ mình đã làm rất tốt nhưng không ngờ lại bị hắn chê lên chê xuống bắt làm lại ba lần mới thôi.

" Ông trời ơi ai nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra đi " nó nằm úp mặt vào bàn ca thán.

Hôm nay hắn không đến công ty, đây là dịp tốt để nó nghỉ ngơi sau một tuần tăng ca liên tục không kịp đi đâu hết. Bỗng điện thoại nó rung lên, mở ra, là tin nhắn của Khải Nam :

" Tối nay anh mời em đi ăn một bữa được không? Nhà hàng The Delicious, 7p.m ? "

Nó suy nghĩ một chút xong cũng rep lại :

" Ok "

Đã đến lúc để nói mọi chuyện rõ ràng với Từ Khải Nam rồi !

•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* 7p.m tại nhà hàng The Delicious

Vy Anh bước vào nhà hàng, trên người mặc một chiếc áo phông và quần jean đơn giản, kèm theo đôi giày thể thao Adidas tạo nên một hình ảnh vô cùng trẻ trung và năng động. Ngó nghiêng một hồi, nó cuối cùng cũng tìm thấy bàn của Khải Nam. Hôm nay anh chàng mặc một bộ vest đen nhìn trông đẹp trai và lịch lãm hơn ngày thường. Ngồi xuống bây giờ nó mới phát hiện ra điều đặc biệt. Trên chiếc bàn này được rải rất nhiều cánh hoa hồng, lại có cả nến thắp sáng nữa, nó ái ngại nhìn về phía anh chàng :

- Hình như em mặc đồ không phù hợp với hoàn cảnh lắm thì phải.

- Không sao đâu, em ngồi xuống đây đi - nói rồi anh chàng đứng lên đẩy ghế cho nó ngồi.

Sau khi hai người ngồi xuống thì một cô bồi bàn trẻ tuổi tiến đến mỉm cười hỏi :

- Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ ?

Khải Nam đẩy quyển menu về phía nó :

- Vy Anh, em muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi nhé !

- Cảm ơn anh - nó mỉm cười nói sau đó quay sang cô phục vụ - cho tôi một beefsteak kiểu Pháp.

- Của tôi như cô ấy và thêm một chai rượu vang đỏ.

- Vâng hai vị xin đợi một lát ạ.

Đợi khi cô nhân viên đi, Khải Nam quay sang nhìn nó, hỏi :

- Vy Anh, dạo này trông em nhợt nhạt quá, chắc do tăng ca nhiều lắm đúng không?

- Hì cũng không nhiều lắm đâu anh, tăng ca nhiều thì tăng tiền nhiều, em vẫn chịu được mà - nó le lưỡi cười

- Ừm nhưng em cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe đó, nhìn em như vậy anh rất đau lòng - Khải Nam nói, càng về sau càng nhỏ, tuy nhiên như vậy sao đủ để qua được một sát thủ chuyên nghiệp như nó được chứ. Nó nhìn sâu vào mắt anh chàng, thẳng thắn hỏi :

- Anh Khải Nam, tại sao anh lại quan tâm em như vậy ? Em thấy biểu hiện quan tâm này của anh đi xa hơn cái mà bạn bè đối xử với nhau rồi.

Anh chàng uống một ngụm rượu vang đỏ, chất lỏng cay ngọt chảy xuống yết hầu khiến cho anh cảm thấy dũng cảm hơn để chuẩn bị nói lời thổ lộ, lời thổ lộ mà anh đã muốn nói rất lâu rồi :

- Phải, anh đối với em không chỉ là quan hệ bạn bè, mà trên cả mức đó, anh yêu em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở bar Night Angel, anh đã bị hớp hồn trước đôi mắt nai tơ xinh đẹp, nụ cười đáng yêu và khuôn mặt khả ái của em. Càng về sau khi tiếp xúc với em anh càng cảm thấy yêu em nhiều hơn một tí, yêu những hành động nghịch ngợm, trẻ con của em, yêu tính cách của em. Anh biết bây giờ em chưa yêu anh nhưng em có thể cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ cố gắng bồi đắp tình cảm của chúng ta, để đến một ngày em sẽ hoàn toàn rung động vì anh.

- Em... - nó đang định nói tiếp thì bỗng nhiên di động rung lên - Xin lỗi em có điện thoại.

- Alo

-...

- Thật sao ? Chủ tịch anh ấy bây giờ đang ở đâu ?

-...

- Được rồi em đến ngay. Anh chờ một chút.

Cúp máy nó nhanh chóng cầm túi xách đứng lên, nói với anh chàng giọng áy náy :

- Xin lỗi anh bây giờ em có việc bận phải đi gấp, để hôm sau em mời anh đi ăn bù nhé !

- Ừ không sao đâu em có việc bận thì cứ đi trước đi.

- Vâng. Tạm biệt.

Nhìn bóng dáng nó chạy thoăn thoắt ra khỏi nhà hàng mà tim Khải Nam đau nhói. Vì một người đàn ông mà nó sẵn sàng bỏ cuộc hẹn mà anh đã dày công sắp xếp, vì một người đàn ông mà nó sẵn sàng bước đi khi anh vừa mới thổ lộ xong.

- Thưa anh, hai suất beefsteak của anh ạ !

- Bỏ hết đi. Đưa hóa đơn đây tôi thanh toán luôn.

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* Trước cửa Bạch Kim Đế Cung ( khu trung cư cao cấp nhất Hà thành, nơi chỉ dành cho những nhà tỷ phú và minh tinh nổi tiếng ở )

Nó đi vào thang máy nhấn tầng 18. Nhìn từng con số chậm chạp chạy trên màn hình mà nó sốt ruột vô cùng. " Ting " một tiếng cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, nó thầm mừng thay cho cái cửa thang máy này, nếu một tý nữa mà không mở chắc nó đạp cửa xông ra ngoài mất. Chỉnh sửa lại trang phục nó nhanh chóng tìm đến phòng Vip 1805.

" Kính coong "

" Cạch "

- Hàn thư kí, may quá cô đến rồi.

- Tề Phong, chủ tịch có chuyện gì vậy ?

- Chuyện là dạo này chủ tịch làm việc nhiều quá không ăn uống đầy đủ thành ra lên cơn sốt cao rồi hôn mê luôn. Sáng nay tôi đến gọi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo cũng không có gì nghiêm trọng chỉ cần uống thuốc đúng giờ là ổn thôi. Nhưng mà bà xã tôi vừa sinh baby xong nên tôi phải về nhà chăm sóc vợ, không thể ở lại chăm sóc chủ tịch nên đành nhờ cô một chuyến vậy.

- Không sao. Tôi ở lại chăm sóc anh ấy được. Cũng muộn rồi anh nên về đi Tề Phong.

- Vậy nhé ! Cảm ơn cô.

Đóng cửa lại, nó nhanh chóng đi vào phòng ngủ xem hắn thế nào rồi. Chán vẫn còn nóng, người vẫn còn rét run. Nó đau lòng nhìn người đàn ông mình yêu ở đó chịu đựng cơn sốt. Vắt khăn, nó nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt đẹp trai của hắn. Cầm vỉ thuốc trên tay, nó lấy một viên thuốc hình con nhộng và một cốc nước cho hắn uống. Nhưng vừa đưa viên thuốc lại gần thôi mà mặt hắn đã nhăn nhó kinh khủng, miệng vô thức kêu lên :

- Không uống...không uống thuốc đâu...đắng lắm...

Nó phì cười. Té ra một nam thần như hắn lại sợ uống thuốc nga. Nó nhẹ nhàng dỗ dành :

- Ngoan, uống đi anh, uống thuốc thì anh mới mau khỏi bệnh được chứ !

- Không...không uống ! - Hắn cự tuyệt lắc đầu.

Thử bao nhiêu lần nữa mà hắn vẫn không chịu mở miệng ra, hết cách nó đành thử dùng cách mà các diễn viên vẫn hay làm trên phim. Đưa viên thuốc và nước vào miệng, nó nhẹ nhàng cúi xuống áp môi mình lên đôi môi lạnh giá, cố gắng đẩy thuốc vào miệng hắn. Cuối cùng cũng thành công. Nhìn sắc mắt ổn định lại của hắn, nó mới thở phào nhẹ nhõm, không kìm lòng được mà cúi người xuống hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi kia thêm vài lần, miệng nở nụ cười vui vẻ, ghé sát vào tai hắn thủ thỉ nói :

- Trịnh Y Tử, anh là của em.