Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 43: Những bức ảnh




* Sáng hôm sau :

" Nhi xinh xinh nghe điện thoại, Nhi xinh xinh nghe điện thoại  "

Cô bé đang nấu ăn trong bếp chợt nghe thấy tiếng chuông từ em Samsung galaxy A5 mới nhất 2017 của mình vang lên. Cô vặn nhỏ lửa trên bếp lại, cầm lấy điện thoại lên xem. Là số lạ.

Thiên Nhi nhíu mày. Sim của cô là thẻ sim Vip, loại sim này chỉ được bán cho các cơ quan chính phủ và các thế lực cường đại trên thế giới vì vậy tính bảo mật là rất cao. Từ khi sử dụng điện thoại tới giờ cô chưa bao giờ gặp phải số lạ cả. Do dự một hồi cuối cùng cô cũng quyết định nhấc máy lên nghe, biết đâu là một người thân của cô vừa mới đổi số thì sao :

- Alo ! Thiên Nhi xin nghe

- Cô là Thiên Nhi ? Trịnh Thiên Nhi ? - Đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người phụ nữ.

- Vâng, chính là tôi. Xin hỏi cô là ai ?

- Cô không cần biết. Bây giờ cô chỉ cần mở mail ra và xem những bức ảnh tôi gửi cho cô là được. Tin hay không thì tùy. Tạm biệt.

- Ơ từ từ đã .... Tút tút tút

Thiên Nhi nghiêng đầu khó hiểu. Bỗng điện thoại cô bé rung lên lần nữa, nhưng lần này là báo có tin nhắn từ mail. Cô mở ra. Trong đó chứa một file ảnh. Cô down file ảnh đó xuống và bắt xem.

" Cạch, cạch, choang "

Lamy trong phòng ngủ nghe tiếng động vội vàng chạy ra.

- Nhi có chuyện gì vậy ?

Cô bé không trả lời. Chỉ thấy khuôn mặt đang hồng hào lập tức trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào. Lamy càng hoảng hơn :

- Nhi bà làm sao thế ?

Lúc này cô bé mới có phản ứng :

- Tôi không sao. Bà nấu hộ tôi nồi sườn ở trên bếp nhé, tôi phải đi đây một lát.

Nói xong cô bé vội vàng thay quần áo, cầm lấy chiếc điện thoại vừa rơi dưới đất lên, nhanh chóng đi ra cửa bắt một chiếc taxi đến tập đoàn The Win. Lamy ở nhà dõi theo bóng lưng cô bé đi mà không hiểu có chuyện gì xảy ra.

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* Tại tập đoàn The Win

Thiên Nhi vội vàng bước vào trong sảnh, mọi người nhìn thấy cô đều vui vẻ ra bắt chuyện nhưng cô cũng chỉ nói qua loa với họ mấy câu rồi nhanh chóng ấn thang máy lên tầng 50 của công ty. Từ tầng 1 lên tầng 50 chỉ mất 1 phút đồng hồ thôi nhưng đối với cô bé nó dài y như 1 thế kỉ vậy. Tự dưng lúc này cô lại nhớ đến chuyện những bức ảnh. Phải, chắc mọi người cũng đoán ra nhân vật trong đó là ai phải không? Là Bảo Sơn, không những thế còn có thêm một cô gái xinh đẹp. Trong bức ảnh chàng trai và cô gái đều không mặc quần áo, hai người họ đang ôm hôn nhau cuồng nhiệt trên giường.

Tâm trạng của cô bé lúc này vô cùng bất an và lo lắng. Cô hy vọng đây chỉ là trò đùa của một ai đó.

" Cạch "

Đẩy cửa bước vào, trước mặt cô bé chỉ là căn phòng trống trơn không có một bóng người.

-Chẳng lẽ anh chưa đến sao ?

Nhi Babe nghĩ thầm. Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị phủ nhận khi cô nhìn thấy áo sơ-mi, quần Âu, thắt lưng, cà vạt của đàn ông vứt lung tung trên sàn nhà cùng với váy ren đỏ và áo lót của người phụ nữ. Bỗng nhiên trong căn phòng vang lên một tiếng thét chói tai :

-Aaaaaaaaa ... !!!!!!

Cô bé giật mình nhìn về phía phát ra tiếng thét. Đó là căn phòng nghỉ riêng của Sơn. Cô nhanh chóng bước đến căn phòng, đưa tay lên nắm đấm cửa, vặn một cái :

" Cạch "

- Ưm...ưm...ưm...

Tiếng rên rỉ mị hoặc truyền vào tai cô bé. Ngước mặt lên đập vào mắt cô là hình ảnh hình ảnh thân thể trần truồng của người phụ nữ nằm đè lên thân thể cường tráng của nam nhân. Cả hai như đang chìm trong nụ hôn nồng nhiệt thì nghe thấy tiếng cửa mở, nam nhân phía dưới vội vàng đẩy người phụ nữ bên trên ra, ánh mắt chứa đầy cảm xúc lo lắng khi nhìn thấy cô gái đứng ở phía cửa.
- Nhi, nghe anh nói đã, sự thật không phải như em nghĩ đâu.

- Ha. Sự thật không phải như em nghĩ, vậy rốt cuộc là thế nào đây Hàn Bảo Sơn? - Thiên Nhi nói với giọng mỉa mai.

- Anh ... anh thực sự bị hãm hại... lúc nãy anh vừa uống cà phê xong thì đầu óc bỗng chốc trở nên quay cuồng... anh không nhớ gì hết cả...sau đó lúc tỉnh lại thì đã thấy bị lột hết quần áo...vừa vặn lúc ấy em bước vào... Nhi, hãy tin anh đi, anh bị hại mà, không tin em hãy thử hỏi Linda xem, chúng ta chưa hề phát sinh quan hệ gì với nhau đúng không Linda ?

Bảo Sơn giương đôi mắt cầu cứu lên nhìn Linda, anh không ngờ một ông trùm trong làng giải trí như anh cũng có ngày phải cầu cứu một cô nhân viên nhỏ bé như thế này. Nhưng trái với suy nghĩ của anh, câu trả lời của cô ta khiến anh phát sock :

- Boss đại nhân, anh thật xấu nha, vừa nãy còn kịch liệt như vậy mà bây giờ đã phủi sạch quan hệ rồi, người ta không chịu đâu nha !

- Câm miệng. Cô đang nói linh tinh gì thế hả ?

- Anh, sao anh lại nổi nóng với em, khi nãy chẳng phải anh còn bảo sẽ yêu thương em suốt cuộc đời sao ? - Vừa nói cô ta vừa đưa ánh mắt của kẻ chiến thắng lên nhìn Thiên Nhi

Không thể chịu đựng một màn này, cô bé khinh bỉ liếc nhìn Bảo Sơn trần truồng trên giường một cái, trực tiếp quay đi, trước đó không quên để lại một câu :

- Hàn Bảo Sơn, tôi thật kinh tởm con người anh, từ bây giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa

Nghe câu nói tuyệt tình của Thiên Nhi, ngực anh lập tức đau nhói như bị ai cứa vào. Nhìn bóng dáng cô bé khuất dần, anh sực tỉnh muốn đuổi theo cô, nhưng vừa bước xuống giường liền phát hiện mình đang trong tình trạng khỏa thân, trên người không có một mảnh quần áo.

Quay lại nhìn, đập vào mắt anh là nụ cười thâm độc cùng ánh mắt hả hê của Linda, anh chợt nhận ra hung thủ của vở kịch này không ai khác chính là cô trợ lý riêng mà mình vốn rất tin tưởng. Một cỗ nộ khí xông lên đỉnh đầu, Bảo Sơn nhoài người ra, bàn tay to lớn đặt trên cổ cô ta, bóp mạnh :

- Aaaaaaaaaa..... !!!!!! Bảo Sơn... anh đừng bóp nữa ... em chết mất ...

Nhìn khuôn mặt ửng hồng dần dần chuyển sang trắng bệch, Bảo Sơn càng thích thú, lực đạo ở tay bóp càng mạnh :

- Aaaaaaaaaa!!! Tiếng hét ấy lại vang lên nhưng lần này đã nhỏ đi rất nhiều.

- Sao ? Mùi vị thế nào ? Rất tuyệt đúng không? Tôi sẽ từ từ cho cô biết cái giá phải trả khi động đến Hàn Bảo Sơn này.

Linda cố gắng giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi anh, giờ đây anh như một con mãnh thú chỉ muốn bóp chết con mồi trước mặt. Khi cô ta tuyệt vọng chuẩn bị bước vào cánh cửa tử thần thì bàn tay đặt trên cổ từ từ nới lỏng ra, ngay sau đó nhấc cô ta lên ném một phát xuống dưới đất

" Rắc "

- Aaaaaaaaaa! - Linda đau đớn hét lên, xương của cô ta như bị gãy vụn vậy, giờ phút này cô ta chỉ muốn mình ngất đi cho rồi để không phải chịu cơn đau xé da xé thịt này.

Bảo Sơn lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói trở nên băng giá đến cực điểm :

- Hôm nay tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi sẽ để cho cô nếm trải mùi vị của địa ngục trần gian, mùi vị của việc sống không bằng chết. Chờ đó, vụ này tôi chưa tha cho cô đâu.

Nói rồi Bảo Sơn nhanh chóng bước ra rồi nhanh chóng mặc lại quần áo. Việc cần thiết bây giờ là đi tìm cô bé, anh không muốn mất đi cô.

- Nhi à, đợi anh nhé, dù có lật tung cả thế giới này anh cũng sẽ quyết tìm ra em, anh không thể sống mà thiếu em.

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

Đêm khuya, gió nổi lên ầm ầm, cơn mưa rào như trút nước đổ xuống, trên con đường cái yên tĩnh xuất hiện một bóng hình lẻ loi, cô độc của một người con gái. Cơn mưa thấm ướt cơ thể cô, những giọt nước lạnh giá thấm ướt trên khuôn mặt cô. Cô cứ đi trong đêm tối như một kẻ mù, trước mắt là một màu đen kịt, nhưng cô vẫn thấy rõ, thấy rất rõ một màu. Đó là màu của nước mắt.