Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 91: Hai người hạnh phúc




Tin tưởng Thần Hi, tin tưởng vào tình yêu. . . . . .

Tô Mạt nhìn chất lỏng canh đang sôi trào trong nồi, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Tựa như Quý Uyên nói, cô đi tới Eros chính là cảm giác đã kiên định đối với Thần Hi, mặc kệ có bao nhiêu sóng gió đều phải đi cùng với Thần Hi. Nhưng mà. . . . . . Chuyện dường như không đơn giản như cô đã suy nghĩ, rất nhiều thứ đều phải là trải qua tranh đoạt mới có thể có được, mà tính tình của cô lãnh đạm như vậy, chưa từng tưởng tượng có một ngày lại giành chồng cùng với những cô gái khác. . . . . .

Tô Mạt mở nồi ra, đem mấy cây râu sâm đỏ trong hộp gấm bỏ vào nồi canh, khuấy rồi khuấy.

“Cô thoạt nhìn rất nhàn nhã.”

Một câu nói lãnh đạm làm cho Tô Mạt khẽ cau mày, cô xoay người, rồi nhàn nhạt mà nói ra: “Tôi nhàn nhã hay không có liên quan gì tới cô?”

Bác sĩ mỹ nữ bị tức đến ngẩn ra: “Cô! Đừng tưởng rằng điện hạ si mê cô mà cô có thể kiêu ngạo lớn lối như vậy, cũng không nhìn một chút mình là thân phận gì.”

“Nói kiêu ngạo lớn lối, tôi không bằng một phần vạn của cô.”

Tô Mạt quay đầu, cầm cái muỗng lên khuấy canh đã nấu gần hai giờ trong nồi, nhàn nhạt mà nói ra: “Thân là bác sĩ mà không có y đức, quả nhiên giống lang băm.”

“Cô nói ai là lang băm!” Bác sĩ mỹ nữ giận dữ: “Tôi tốt nghiệp viện y học HF, là đàn em của điện hạ, lại còn là bác sĩ khoa phụ sản nổi danh nhất toàn cầu, tại sao cô nói tôi là lang băm!”

Tô Mạt giống như nghi ngờ mà nhẹ nhàng nhíu mày: “Cho nên thân là bác sĩ phụ sản mà cũng có thể làm một trong bác sĩ điều trị của Thần Hi, thân phận của cô thật đúng là đặc biệt đấy.”

Một câu nói làm bác sĩ mỹ nữ nghẹn họng.

Quả thật, thân là bác sĩ phụ sản nổi danh toàn cầu, cô không nên xuất hiện ở trong phòng bệnh của Quý Thần Hi.

Nhưng có ai ngờ, năm đó ở HF lần đầu cô nhìn thấy vị đàn anh thiên tài trong truyền thuyết này thì đã trầm mê thật sâu vào phong thái của anh, vì có thể nắm bắt mối liên hệ cùng với anh, mỗi đêm mỗi ngày cô tận lực nghiên cứu các vấn đề khó khăn, rốt cuộc lúc cô có thể cùng anh đứng ở một chỗ, thì anh lại đột nhiên biến mất. . . . . .

Cô vì giải quyết mối tương tư, nên đã đi theo thầy giáo của anh tiếp tục nghiên cứu, rốt cuộc có một ngày biết được thân phận thật sự của anh, trong nháy mắt đó, rõ ràng cô nghe thanh âm cõi lòng mình tan nát. . . . . . Cái hào quang đó, cô vĩnh viễn cũng không xứng với anh. . . . . .

Vì có thể có một ngày gặp lại anh, cô đồng ý đi theo thầy giáo của anh tới Eros, trở thành bác sĩ của bệnh viện hoàng gia. Trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cô cũng được nhìn thấy anh, mặc dù, người anh bị thương nặng.

Cô đau lòng, muốn toàn lực cứu trợ anh thì lại nghe thấy trong miệng anh một tiếng lại một tiếng “Tô Tô”, cô không biết Tô Tô này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể đến được tim của anh, nói vậy, nhất định là một tiểu thư quý tộc tao nhã xinh đẹp rồi.

Mặc dù lòng cô chua xót, nhưng cũng phải chấp nhận, nhưng ai ngờ. . . . . . Có thể làm cho điện hạ thần hồn điên đảo lại là một người bình thường như vậy, thậm chí là một phụ nữ băng lãnh lớn tuổi đã ly hôn!

Không, cô không ủng hộ, cô không chấp nhận!

Rõ ràng xuất thân cùng năng lực của cô đều mạnh hơn Tô Mạt, tại sao điện hạ có thể đem tình yêu cho cô ấy, mà lại không cho chính nhìn mình một lần chứ? !

Bác sĩ mỹ nữ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực, ngược lại nhìn Tô Mạt nấu nồi nước đã sôi trào một hồi lâu.

“Tôi tuyệt đối không cho phép cô người phụ nữ không có địa vị quấn lấy điện hạ!”

“Cô nói cái . . . . . . A!”

“A!”

Bác sĩ mỹ nữ hốt hoảng lui hai bước: “Không, không phải là tôi, tôi không nghĩ. . . . . .”

Tô Mạt cắn răng, nhịn đau mà đem nồi đất nóng để lên bếp, cúi đầu, lòng bàn tay của mình đã đỏ bừng một phần, thêm vết nước phồng nổi lên.

Bác sĩ mỹ nữ lắc đầu nhìn Tô Mạt, trong lòng kinh hãi: cô, cô chỉ là muốn lật đổ nổi đất, không có ngờ tới Tô Mạt lại ngu đến mức dùng tay đón lấy, cô không có cố ý, không có cố ý!

Ngón tay của Tô Mạt không thể khống chế run rẩy, hô hấp nặng nề, nhưng vẫn là lãnh đạm mà mở miệng: “Bác sĩ khoa phụ sản nổi danh nhất toàn cầu, có thể giúp tôi xử lý một chút hay không.”

Không có trách cứ, không có kêu đau, tâm tình càng không có một chút khác thường.

Phản ứng của Tô Mạt làm cho bác sĩ mỹ nữ ngẩn ra, rồi sau đó nắm lên một cái chậu thủy tinh, nhanh chóng lấy đầy một chậu nước lạnh, đem tay bị thương của Tô Mạt nhẹ nhàng bỏ vào.

Đem đau đớn nhịn thật lâu nhẹ giọng than ra, cảm giác được vết thương ở dưới tác dụng của nước lạnh giảm bớt cảm giác đau đớn không ít, Tô Mạt gật đầu một cái với cô ta: “Cám ơn cô.”

“Cô. . . . . .”

Bác sĩ mỹ nữ luống cuống tay chân, càng không biết phải trở lời câu “Cám ơn” này của Tô Mạt như thế nào.

Rõ ràng, rõ ràng chính là cô làm Tô Mạt bị thương, nhưng Tô Mạt vẫn nói cám ơn với cô. . . . . . Tại sao?

Tô Mạt cười nhạt, mặc dù ánh mắt vẫn là lạnh lẽo, lại không làm người ta ghét: “Có lẽ các người đều cảm thấy tôi không xứng với Thần Hi, nói thật, kể từ lúc bắt đầu biết anh ấy, cái từ ‘ không xứng với ’ này đã liên tục xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi với tần số cao nhất. Mới đầu là ghét bây giờ là thản nhiên, tôi đã không vì chuyện đó mà lo lắng nữa rồi.”

Bác sĩ mỹ nữ liếc xéo cô, nghi ngờ mà hỏi: “Cô không quan tâm người ta nói như thế nào?”

“Quan tâm có ích sao?”

Tô Mạt nhìn tay của mình, cười nhẹ: “Hạnh phúc, chẳng qua là hạnh phúc của hai người, không có liên quan với những người khác.”

Chẳng qua là. . . . . . hạnh phúc của hai người. . . . . .

Bác sĩ mỹ nữ im lặng nghiền ngẫm câu này vì chưa từng có ai nói qua với cô, lấy tay của Tô Mạt từ trong nước ra, thoa lên thuốc cao mang theo bên người, dùng băng gạc quấn lại thật tốt.

Tô Mạt phối hợp để cho cô ấy quấn băng gạc, rồi tùy ý nói: “Thân phận, địa vị cũng chỉ là bề ngoài thôi, tôi quan tâm không phải là cái này, mà là bản thân của Thần Hi. Tôi đã từng nói, chỉ cần Thần Hi cần tôi, thì tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh ấy, đây là một loại hứa hẹn, hứa hẹn với Quý Thần Hi, cùng điện hạ trong miệng của các người không có liên quan. Trong mắt tôi, anh ấy vĩnh viễn cũng chỉ là Thần Hi lưu manh của tôi.”

Bưng lên nồi nước đã nấu xong, Tô Mạt cảm thấy nồi nước thiết kế thành đôi dáng vẻ đúng là của người khuyết tật một tay cũng là một lợi ích.

“Cô. . . . . .”

“Tôi biết rõ cô thích Thần Hi” Tô Mạt đi tới bên cửa, xoay người nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cô có thể tiếp tục thích anh, tôi cũng có thể tiếp tục yêu anh ấy, cái này không mâu thuẫn. Chỉ là, chúng ta đều phải tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy, không phải sao?”

Sự lựa chọn của anh ấy. . . . . .

Bác sĩ mỹ nữ nhìn Tô Mạt biến mất ở trong hành lang, bắt đầu có chút hiểu tại sao Quý Thần Hi lại lựa chọn như vậy.

Có lẽ, cao quý cùng tao nhã của Tô Mạt không thể so sánh với các cô gái ở trong xã hội thượng lưu, nhìn như cô gái tùy ý, chỉ có vào thời điểm nào đó thì mới có thể cho thấy xinh đẹp thật sự của mình.

Lạnh lùng, giống như một cây mai lạnh nở trong góc, không gãy không cong, cô đơn nở rộ ở tháng mười hai, tỏa hương bốn phía, làm người ta, không thể không kính nể. . . . . . Đây chính là Tô Mạt.

Bác sĩ mỹ nữ chậm rãi, nở nụ cười ở khóe môi.

Không sai, cô có thể tiếp tục thích vương tử điện hạ hoàn mỹ trong lòng cô, mà vương tử điện hạ, nhất định phải chọn trúng công chúa của mình thì mới được hạnh phúc, nhưng kia thì có liên quan gì, có thể nhìn thấy người trong lòng mình hạnh phúc, cũng là một loại hạnh phúc. . . . .