Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 85: Tai nạn xe cộ ngoài ý muốn (2)




“Chị Tô, có một việc. . . . . .”

“Thế nào?” Tô Mạt thấy bộ dáng của Liễu Thi Nguyệt cứ như đang muốn nói lại thôi, thả hành lý đang sắp xếp một nửa ở trong tay ra, đứng dậy hỏi: “Chúng ta không thể đi rồi?”

“Chị Tô, có thể, chúng ta đi không được.”

“Tại sao?” Tô Mạt nghi ngờ: “Vé máy bay đã mua, hộ chiếu cũng đã chuẩn bị xong, tại sao không đi được?”

“Toàn bộ Eros bị giới nghiêm, chị không vào được lãnh thổ. Hơn nữa. . . . . .” Liễu Thi Nguyệt cắn cắn môi: “Sáng nay tin tức có nói, ngày hôm qua vương tử Elroy của Eros xảy ra tai nạn xe cộ ở gần Hoàng Cung, trước mắt sống chết chưa biết. . . . . . Chị muốn đi đâu!”

Tô Mạt bất chấp sự ngăn cản của Liễu Thi Nguyệt, nắm valy hành lý lên vừa chạy vừa nói: “Đi tìm Thần Hi!”

“Chị Tô, chị trở lại!”

Liễu Thi Nguyệt bắt được cánh tay của Tô Mạt: “Bây giờ chị là người mà Eros từ chối nhập cảnh, cho dù bây giờ chị đến phi trường cũng vô ích, chị không vào được Eros, càng không gặp được anh Quý.”

“Chị mặc kệ, chị muốn gặp Thần Hi!”

“Chị bình tĩnh một chút, anh Quý không có việc gì đâu”

“Không, Thần Hi sống chết chưa biết, chị muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy mạnh khỏe không việc gì, buông chị ra! Chị muốn đi gặp Thần Hi!”

“Chị Tô! Anh Quý là vì chị mới biến thành như vậy, chị lại càng không nên lỗ mãng bất chấp hậu quả như vậy!”

Tô Mạt dừng giãy giụa lại, lông mi giống như cánh bướm tàn, valy hành lý trong tay buông lỏng, phanh – một tiếng rơi xuống đất.

Thần Hi. . . . . . Là vì cô mới như vậy. . . . . .

Nếu như không phải là cô không tín nhiệm Thần Hi, nếu như không phải là cô rời đi, nói không chừng Thần Hi cũng sẽ không biến thành như vậy. . . . . .

Hiện tại muôn sông nghìn núi, cho dù em nhớ anh cỡ nào, em lại ngay cả quyền lợi gặp anh một lần cũng không có.

Thần Hi. . . . . .

Tô Mạt vô lực tựa vào cạnh cửa, trước mắt lạnh lẽo.

Liễu Thi Nguyệt để tay ở trên vai cô, ngoại trừ như vậy, cô cũng không biết nên dùng cái lời gì để an ủi chị ấy.

“Như vậy đã buông tha rồi hả ?”

Ôn Nhược Khê không biết khi nào thì mở cửa, đứng ở trước mặt Tô Mạt cười nhạt: “Tôi vốn cho rằng cô là một cô gái trong nóng ngoài lạnh, ánh mắt của Thần Hi tuyệt đối sẽ không kém, nhưng bây giờ xem ra, không gì hơn cái này.”

Liễu Thi Nguyệt biết Ôn Nhược Khê không có ý cười nhạo, nhưng tình huống của Tô Mạt bây giờ không chịu nổi một chút kích thích, cô vẫn là lắc đầu với Ôn Nhược Khê một cái: “Anh Ôn, đừng nói nữa, trong lòng chị Tô cũng không chịu nổi.”

Ôn Nhược Khê thấy dáng vẻ Tô Mạt vô cảm vô thần nên cũng mềm lòng một chút: “Nếu như cô muốn gặp Thần Hi, tôi có thể giúp cô.”

Một câu nói của anh làm cho Tô Mạt đột nhiên hoàn hồn, “Tôi muốn gặp anh ấy!”

Cặp mắt của Tô Mạt từ trước đến giờ đều vắng lạnh giống như hàn băng cao nhất, cứng rắn, trong trẻo.

Ôn Nhược Khê hài lòng gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Thần Hi là bạn tốt của tôi, tôi hi vọng lần này cô đi có thể thực sự cho cậu ấy. . . . . . Có lẽ cô không biết, Thần Hi từ lúc ra đời cho đến trước khi gặp cô đều sống ở bên trong gông xiềng, cô nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy ra vẻ không quan tâm, nhưng mà đáy lòng của cậu ấy lại đè ép gánh nặng ngàn vàng. Tôi tin tưởng Thần Hi, cũng tin tưởng cô, chỉ mong cô đi lần này, có thể thuận lợi mọi chuyện “

Tô Mạt rũ mắt xuống, kiên định mà gật đầu một cái.

Vốn tưởng rằng anh ấy sẽ tiếp tục đi, thật không nghĩ đến, số mạng chính là trêu cợt người như vậy, lại để cho Thần Hi gặp được Tô Mạt.

Tình yêu, thật là một cái gì đó phiền phức. . . . . .

“Anh Ôn, anh cảm thấy lần này chị Tô đi có thể cùng ở một chỗ với anh Quý sao?”

“Nhất định có thể.”

“Tại sao?”

“Em đã từng nói, tình yêu là ma pháp thần kỳ, có thể vượt qua khoảng cách thời không, vượt qua luân hồi sinh tử, cho nên Tô Mạt và Thần Hi cũng nhất định có thể.”

“Ừ, em cũng cho là như thế.”

Ôn Nhược Khê và Liễu Thi Nguyệt đưa mắt nhìn chuyến bay của Tô Mạt rời khỏi cổng sân bay, rồi nhìn nhau cười.

Bay trên không mười hai giờ nhưng không làm cho Tô Mạt cảm thấy mệt mỏi, có lẽ, mệt mỏi cũng vì Quý Thần Hi mà bị xem nhẹ rồi.

Máy bay phá vỡ màn sương của bầu trời, loáng thoáng có thể nhìn thấy thành phố sạch sẽ phía dưới — nơi này chính là quốc gia của Thần Hi, Eros sao.

Chỉ cần máy bay hạ cánh, là có thể cùng với Thần Hi hít thở không khí ở dưới bầu trời, Thần Hi, chờ em.

Tâm tình của Tô Mạt thấp thỏm, mặt ngoài vẫn lạnh nhạt như cũ cầm lấy hộ chiếu giả Ôn Nhược Khê kín đáo đưa cho cô, thông qua hải quan Eros, xoay người nhìn cao ốc sân bay, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng tiến vào.

Nhìn hai bên một chút, bất ngờ phát hiện phía đối diện có một người đàn ông anh tuấn xinh đẹp chậm rãi gở mắt kiếng xuống, đồng thời cũng nhìn chòng chọc vào cô.

Trước khi đi Ôn Nhược Khê cũng nói cho cô biết: “Cô nhớ, sau khi ra khỏi sân bay Eros sẽ có người tiếp ứng cô, cô đi theo cậu ấy là có thể nhìn thấy Thần Hi.”

Thì ra người tiếp ứng này chính là Long Thừa Viêm.

Long Thừa Viêm sau khi nhìn thấy Tô Mạt thì gật đầu một cái: “Tô tiểu thư.”

Tô Mạt cũng đáp lại giống vậy: “Long tiên sinh.”

Trên cơ bản hai người đều là loại người có thiên tính lãnh đạm, cũng không có nói chuyện không cần thiết.

“Anh ấy có khỏe hay không?”

“Chưa có chết”

“Bây giờ đang ở đâu?”

“Tôi dẫn cô đi”

Tô Mạt lấy lại bình tĩnh, đi theo Long Thừa Viêm lên xe. Xe vững vàng chạy ở trên đường lớn Eros, chung quanh đủ loại hương thơ hoa hồng — quốc hoa của Eros, Tô Mạt trầm tư một chút, vẫn như cũ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mở miệng nói: “Thần Hi thương thế có nặng không?”

Long Thừa Viêm mắt nhìn thẳng, lạnh lùng trả lời: “Tự cô đi xem thì biết.”

Tô Mạt liếc anh ta một cái: “Anh đối với tôi rất bất mãn?”

Cô cho rằng ban đầu ở thành phố H, cô đã được bọn họ hiểu, Long Thừa Viêm và cô là một loại người, một chút xíu ghét cũng có thể bị Tô Mạt phát hiện.

Ngón tay cầm tay lái của Long Thừa Viêm hơi dừng một chút: “Thần Hi yêu cô, cô lại không yêu cậu ấy, nếu không yêu, cũng đừng nên tổn thương.”

Quý Thần Hi sống chết yêu Tô Mạt, Tô Mạt lại không chịu buông ra thật lòng, nếu như Tô Mạt không yêu Quý Thần Hi thì cũng nên buông xuống tất cả yêu thương cùng cưng chìu cô của Quý Thần Hi, thế cho nên, cuối cùng dĩ nhiên là kết cục như vậy.

Tô Mạt hiểu rõ ý của Long Thừa Viêm, cũng không giải thích gì, chỉ là cười một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi cho rằng tôi đã sớm không biết cái gì là yêu, cũng sẽ không yêu nữa. Nhưng Thượng Đế đúng là thích đùa giỡn, mang Thần Hi vào trong sinh mệnh đơn điệu của tôi, khiến cho tôi không thể rời bỏ anh ấy. Cho dù không yêu, tôi cũng không thể quên anh ấy, nghĩ tới, nhớ tới, mới phát hiện, thì ra đã sớm yêu rồi.”

Long Thừa Viêm không đáp lại nữa, ngón tay căng thẳng đã thả lỏng ra, tăng tốc chạy thẳng tới bệnh viện hoàng gia Eros.

Tô Mạt không kìm được mà nắm chặt ngón tay, bất lực mà nhìn ngoài cửa xe, đất khách quê người, Thần Hi vẫn còn ở bệnh viện chờ cô, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái. Thủ đô Eros quá lớn, lớn đến nỗi mỗi một phút chờ đợi cô đều đau khổ, cô đã không thể chờ đợi, cô thật là muốn lập tức nhìn thấy anh.

“Còn bao lâu nữa?”

“Lập tức” Long Thừa Viêm gọn gàng mà chuyển động tay lái tiến vào một con đường rợp bóng cây, đạp xuống thắng xe.

Tô Mạt đẩy cửa xe ra, hai bên đường cô vô số cây cao đứng thẳng, cuối là một tòa nhà cao tầng màu trắng.

“Nơi này. . . . . .”

Long Thừa Viêm chỉ vào tòa nhà trắng: “Bệnh viện tư nhân hoàng gia Eros, Thần Hi đang ở bên trong.”

Tô Mạt đang chuẩn bị chạy đi vào, thì Long Thừa Viêm lại lạnh lùng nói một câu: “303. Cho cậu ấy hi vọng, đừng làm cho cậu ấy lại thất vọng.”

Tô Mạt quay đầu, đón lấy ánh mặt trời , bờ môi tràn ra nụ cười, băng tan hóa tuyết: “Cám ơn”