Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 8: Cô ấy gọi là Tô Mạt




Quý Thần Hi nhẹ nhàng đặt cô gái ở trong ngực lên giường lớn, kéo chăn mỏng qua đắp lên trên người cô.

Nhìn mình cả người cũng là mùi rượu, Quý Thần Hi cỡi áo ra chuẩn bị đi tắm, nhưng một tiếng chuông điện thoại vang lên. Điện thoại di động rớt ra từ trong túi váy của cô, hiện lên một dãy số không có tên, Quý Thần Hi suy nghĩ một chút rồi đè xuống phím call.

“Tô Mạt, tôi là Aimee” Giọng nói của đối phương động lòng người, lại cực kỳ khí thế, anh cũng không cho rằng Tô Tô sẽ có người bạn như thế. Quý Thần Hi không trả lời, để xem người con gái tên gọi Aimee này muốn nói gì.

“Tôi biết bây giờ cô không muốn nói chuyện, không sao, tôi nói cho cô nghe” Aimee lấy giọng điệu của người thắng cười duyên: “Tô Mạt, tôi gọi điện thoại tới đây chỉ là muốn cảm tạ cô, thật đó, bây giờ tôi chưa từng muốn cảm kích ai như vậy, xem ra cô là thứ nhất rồi.”

Ngừng lại một chút, nhận thấy được Quý Thần Hi vẫn im lặng như cũ, không suy nghĩ gì Aimee hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm nói cho cô biết, Lưu Lăng thực sự yêu tôi, không phải là cô, nhưng cô lại sống chết không chịu buông anh ấy ra, hiện tại thì sao? Lưu Lăng không muốn cô rồi, anh ấy và cô ly hôn, mà cô vẫn dùng mảnh đất kia để uy hiếp anh ấy, nhưng bệnh viện Cửu Long, tòa án đã xử cho Lưu Lăng, bây giờ cái gì cô cũng không có.”

Aimee hiển nhiên cười một lúc: “Nhưng, tôi thật sự là muốn cám ơn cô, cô không có dây dưa với Lưu Lăng, bây giờ cuối cùng anh ấy cũng muốn kết hôn với tôi. Tôi và con của tôi đều cần phải cám ơn cô rồi, bởi vì cô, con của tôi được sinh ra, lại bởi vì cô, bây giờ chúng tôi có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với Lưu Lăng, cô nói xem, đây là vận mệnh gì chứ?”

“. . . . . .”

“Cô đã không nói gì, vậy tôi cũng không miễn cưỡng cô, giấy thỏa thuận li hôn cũng đã ký tên, thì không thể hối hận. Mọi đồ vật của cô ở nhà họ Lưu tôi sẽ giúp cô ‘ loại bỏ ‘ , cô cũng không cần trở về nữa, tôi và Lưu Lăng cũng không muốn gặp lại cô nữa đâu. Cứ như vậy, tạm biệt.”

Bên tai truyền tới tiếng “Đô — đô –”, đối phương đã cắt liên lạc.

Quý Thần Hi tắt điện thoại, hít thở mấy hơi thật sâu mới bình phục tức giận gần như muốn tràn ra trái tim.

Lưu Lăng, chính là chồng của Tô Tô, không! Là chồng trước!

Aimee, chính là vợ bé bên ngoài của Lưu Lăng, bây giờ đi dần từng bước!

Bệnh viện Cửu Long là của Tô Tô, nhưng bây giờ bị vợ bé và chồng trước nuốt trọn!

Quý Thần Hi sắp xếp ý nghĩ xong, nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn Tô Mạt xoay người đá văng chăn ra.

Dáng người đường cong ngủ nghiêng của cô gái rất đẹp, đôi chân thon thả sát vào nhau, váy bị cô bị tốc lên, lộ phần eo thon thả mượt mà, cầu vai chảy xuống một nửa, bờ vai nhẵn mịn lộ ra trong không khí, trước ngực phập phồng, tiếng hít thở cạn, nhưng đã quấy rầy đến anh vị khách đứng xem này.

Vải quần nhỏ làm bằng tơ lụa sáng mịn, dán lên bụng phẳng của cô, sắc mặt đỏ hồng, lay động linh hồn. . . . . .

Quý Thần Hi ý thức được mình ngừng thở đã lâu, từ từ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đột nhiên cảm thấy trong lòng có một tia không cam lòng.

Trên người anh dính đầy mùi rượu, chỉ cần gọi quản lý khách sạn đưa một bộ quần áo ở nhà lên, đi ra phòng tắm độc lập bên ngoài tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong chuẩn bị đến một phòng khác ngủ.

Đã sắp sáng rồi, nhưng anh vẫn không ngủ được, kết nối với Computer bắt đầu xử lý chuyện kinh doanh chữa bệnh toàn cầu của nhà họ Quý, nghiên cứu cẩn thận từng hàng bảng giá và ca bệnh xong, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian vừa vặn chỉ 12 giờ. Dựa vào thành ghế nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là khách sạn lớn nhất thành phố H, tọa lạc trên bờ hồ Nguyệt Lạc, anh đang tầng 49 phòng cuối cùng của tầng lầu nhìn xuống dưới, sóng gợn lăn tăn , nước mênh mông dị thường. . . . . .

Cô ấy là Tô Mạt . . . . . . Mạt. . . . . . Là Mạt Molly nhé, cô ấy thật sự rất giống hoa lài, xinh đẹp, động lòng người.