Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 61: Thực cốt mất hồn (2)




“Tô Tô”

Trong mắt của cô tăng thêm phần quyến rũ, mắt sáng khiến người mở mắt không ra, một trái tim lưu chuyển luân hãm trong sóng mắt của cô, giờ phút này Quý Thần Hi mới vừa trải qua một phen kinh hoảng với cô, nên lúc này cũng không quản được mà nhảy cuồng loạn, quả thật muốn nuốt hết hai cánh môi anh đào mở ra của cô.

Hình như nhìn thấy dục vọng bức người ở trong mắt anh, Tô Mạt rũ con mắt xuống, và nhẹ giọng nói thầm: “Thần Hi”

Quý Thần Hi nghe cô gọi tên của mình, thì dây cung lý trí ở trong đầu đột nhiên gảy lìa, tay trái ôm cô vào, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô thật sâu, lúc cô có ý kháng nghị giãy giụa, thì đầu lưỡi bá đạo thăm dò vào, truy đuổi ngọt ngào của cô.

Tô Mạt tránh không khỏi đòi hỏi của anh, nên đành phải ngượng ngùng mà nhắm mắt lại, mặc cho anh ở trong miệng lục lọi quấy phá cướp đoạt, lẳng lặng tiếp nhận anh.

Quý Thần Hi rời khỏi môi của nàng, dọc theo cần cổ trắng mịn hôn xuống, kích thích Tô Mạt kêu đau một tiếng.

Anh kéo vào khoảng cách, nhìn thấy làn da lộ ra mạch máu màu xanh, thì con mắt của Quý Thần Hi âm u gần như khắc sâu, bắt đầu mút hôn ở xương quai xanh của cô.

“Ưm Thần Hi”

Tô Mạt nên cự tuyệt, nếu như nói lần trước là do cồn rượu quấy phá, vậy thì lần này ở dưới tình huống rất tỉnh táo

” “

Quý Thần Hi kéo áo ngực của cô ra, rồi hôn lên đỏ bừng, làm cho Tô Mạt sợ hãi kêu lên.

Môi là một chỗ nhạy cảm của cô, tay vẫn không buông tha mà trượt xuống sống lưng cô, Tô Mạt chỉ có cảm giác trong thân thể mình hình như dấy lên ngọn lửa không nhìn thấy, cắn nuốt lý trí cô.

“Tô Tô Tô Tô”

Quý Thần Hi rời khỏi cô, và cúi đầu gọi tên cô ở bên tai.

Mỗi một câu đều hóa thành luồng khí nóng, đụng vào màng nhĩ nhạy cảm của cô, làm cho cô hôn mê đến mức không thể trả lời.

Thân thể của Quý Thần Hi đè xuống, tránh chỗ chân bị thương của cô, một lần nữa môi lại chiếm lấy hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng của cô, hai tay cởi đẩy áo ngủ của cô ra , vuốt ve chơi đùa chỗ ngạo nghễ của cô.

“Không không nên”

Nhận thấy được anh càn rỡ, nên ở trong tiềm thức Tô Mạt đã hô lên không nên, hình như Quý Thần Hi hơi dừng lại, dục niệm rất nặng lại cắn gặm ở môi cô, cười thấp rồi nói: “Thật không nên ư, Tô Tô lúc nào thì em học được gạt người đây.”

Nói xong, thì hai tay lại được voi đòi tiên, và xé quần áo của Tô Mạt không chừa lại gì.

Cô biết, buông thả của mình không phải là do cồn rượu, mà là anh.

Thân thể chặt chẽ, cô run rẩy mà tiếp nhận kích tình khác thường mà anh mang tới, anh cúi đầu ngửi mùi thơm ở trên gáy cô, cảm thụ ý loạn tình mê của cô, mà không công thành đoạt đất.

Thậm chí ngón chân của cô cũng đã không tự chủ được mà co quắp lại, chân sau quấn ở bên hông của anh, quấn chặt, rồi lại quấn chặt hơn, và ôm anh.

“Thần Hi”

Trong lý trí của cô còn thừa lại một tia sáng cuối cùng, cô dùng giọng nói gần như mị hoặc hỏi: “Do you love me ? ( anh yêu em sao? )”

Quý Thần Hi ở bên tai cô, trả lời một lần lại một lần, theo tần suất anh di chuyển: “YES” “YES” “YES” “YES”

Tô Mạt bị lạc khi anh đánh thẳng từng cái vào trong mình, từng tiếng trả lời đều bỏ sót ở trong lý trí, rên rỉ, thở hổn hển, dùng một mặt mà mình không muốn người biết để đáp lại Quý Thần Hi.

Cho đến đỉnh cao của cực hạn.

Cuồng phong bạo vũ ở ngoài cửa sổ, tẩy rửa cho vô số hoa cỏ, bên trong cửa sổ, thì kiều diễm, trình diễn một màn thực cốt dây dưa.