Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 30: Thi thố tài năng (2)




“Thần kinh! Anh muốn hại tôi bị đuổi ra khỏi phòng ăn hả” Cô nhìn một phần cơm đã ăn, lại nhìn thấy đồng nghiệp công ty cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

“Là chúng ta” Anh nói chỉ ra chỗ sai, hai bọn họ bây giờ là cùng tiến cùng lui.

Không muốn ở cùng với anh mà lại còn bị ánh mắt của mọi người giết trong nháy mắt, cô không nghe theo mà giật nhẹ cái túi trong bàn tay anh: “Tôi còn chưa ăn no.”

“Loại đồ bỏ đi này chó cũng không ăn.” Anh ghét mà nhăn nhăn mũi.

“Anh, mắng, tôi, giống, với, chó, –” Cô mở lớn đôi mắt trừng anh.

Một câu nói ra, nhất thời Quý Thần Hi thành người bị mọi người chỉ trích, anh bận lấy lòng Tô Mạt, những mũi tên phẫn nộ của người khác thì làm như không thấy.

“Tô Tô, sao anh lại mắng em chứ, không phải anh đã nói sao, anh muốn giúp em điều trị thân thể, loại cơm ngược đãi dạ dày này của công ty không ăn cũng được”

Đầy dầu mỡ, không có dinh dưỡng, vấn đề quan trọng là kết hợp không tốt lại không đúng, anh tự mình xuống bếp nấu bữa ăn tình yêu cho Tô Mạt, Quý Thần Hi dùng ánh mắt chuyên nghiệp mà khi dễ Tô Mạt suy dinh dưỡng ở trước mắt.

Cô trừng anh lần thứ n, đồng thời cô thấy quản lý nhà ăn của công ty đang đỏ mắt căm tức nhìn Quý Thần Hi: “Anh chờ bị đầu bếp chém chết đi, tôi sẽ thông báo cho nhà tang lễ nhặt xác anh”

“Thứ nhất, anh là bác sĩ, trước mắt thì không có ai là anh không cứu sống, muốn chém chết anh, còn lâu nhé” Anh còn phải thiên trường địa cửu với Tô Tô, loại chuyện chém chết như vậy nhất định sẽ không phát sinh.

“Thứ hai, anh mới là đầu bếp thật sự, loại thức ăn bỏ đi này về sau không bao giờ cho em ăn nữa, anh muốn tự mình nuôi em đến trắng trẻo mập mạp”

“Đầu bếp?” Trứng gà chiên với vỏ trứng tổ tiên, Tô Mạt nháy mắt mấy cái, hoàn toàn ngơ ngẩn.

***

Thượng Đế luôn có một lần thiên vị, giống như cho Quý Thần Hi ngu ngốc thì theo lẽ thường phải cho anh một kỹ năng hạng nhất để sống sót nữa, tỷ như là nấu ăn.

Cũng là một đôi tay, cũng là nguyên liệu, ngay cả đồ gia vị cũng giống nhau, vì sao có người có thể tạo ra kỳ tích, hóa mục nát thành món ngon tinh xảo ngon miệng?

Cô xào thức ăn mà đầu đầy mồ hôi, còn Quý Thần Hi trời sanh là tay lành nghề, lập tức trở, lập tức đổ dầu nóng vào, động tác tao nhã, quả nhiên là có phong phạm của đầu bếp.

Tô Mạt không chống đỡ được, len lén đưa tay kéo sườn kho tàu, mới vừa vào miệng thì bị Quý Thần Hi phát hiện.

“Em ăn trộm!”

Bị anh la, Tô Mạt chột dạ vội vàng đem sườn nuốt vào trong miệng ý đồ hủy thi diệt tích, lại bị bỏng nên phải dùng tay quạt giải nhiệt.

“Tô Tô, ăn cẩn thận một chút, không có ai giành với em, không cần lén lén lút lút.” Quý Thần Hi cười xối dấm đường nước sốt lên bắp cải.

Đánh chết cũng không thừa nhận mình ăn trộm, Tô Mạt quang minh chính đại dùng ngón tay gắp trứng tôm lên bỏ vào trong miệng nhai: “Tôi đang thử khẩu vị một chút, miễn cho bị anh độc chết”

Ồ, thật là ngon cực kỳ, Quý Thần Hi loại công tử lưu manh này cũng biết nấu cơm, thật là thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, chuyện lạ, chuyện lạ.

Cuối cùng bưng bắp cải dấm đường lên rồi ngồi xuống, Quý Thần Hi đắc ý nói: “Sao, anh nói không sai chứ, anh là đầu bếp chuyên nghiệp”

Năm đó cùng đi học với Đông Phương lục thiếu, bọn họ sinh ra đã được chiều chuộng, thật sự ăn không quen loại cơm bán ba bốn ngàn ở bên ngoài, mấy nam sinh bắt đầu luyện tập tự mình nấu cơm, vì vậy tất cả đều luyện thành nấu ăn rất tốt, trong đó anh là cao thủ học y, vì vậy càng giúp đỡ cho việc coi trọng ăn uống đối với thân thể, có thể nói như vậy, trong đám con trai so nấu ăn, thì đúng là không có mấy ai có thể so sánh mà vượt qua sáu người bọn họ, mà trong sáu người thì tài nấu nướng của Quý Thần Hi anh là số một.

“Làm người phải khiêm tốn một chút, nếu không sẽ rút ngắn tuổi thọ, một chút bản lãnh nhỏ cũng không nên khoe khoang” Cô vừa ăn cơm vừa đả kích hắn, hoàn toàn không biết cái gì là cảm ơn.