Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 22: Gặp gỡ chồng trước (1)




Dừng ăn lẩu thì cuối cùng mới phát hiện, trong lúc lơ đãng mình đã ăn tất cả món ăn đựơc Quý Thần Hi gắp cho, trong đó không biết chứa bao nhiêu nước miếng của anh! Mà mình lại còn có ý hỏi là “nghe nói” những chuyện riêng tư của người đàn ông bác sĩ này, giống như một dạng không bị khống chế, lại thật sự tin tưởng anh là một bác sĩ cứu người.

Tô Mạt lái xe giận dữ nghĩ, hối hận là mình đã cùng với anh ta ăn bữa cơm này.

“Tô Tô, lúc lái xe em không cần dùng sức cầm tay lái như vậy . . . . . .”

Quý Thần Hi thấy hai tay đều nắm của cô hơi trắng bệch, thật giống như hướng kia là cổ của anh, khiến anh kinh hồn táng đảm.

Tô Mạt hơi buông tay có phần đau đớn ra, lạnh lùng nói: “Anh nói rất nhiều”

“Như bình thường, anh chỉ là cảm thấy, nếu Tô Tô không thích nói chuyện, nếu mà anh cũng im lặng, cuộc sống mấy chục năm sau này phải làm sao mà sống đây” Anh dương dương đắc ý mà hoạch định cuộc sống của mình: “Hơn nữa anh biết em không phải là không thích nói chuyện, chỉ là không biết làm sao để biểu đạt mà thôi, nhưng không sao, coi như em không nói chuyện, anh cũng có thể biết ý nghĩ trong lòng em. Trung Quốc không phải có một câu châm ngôn gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông sao” (trong tâm có một điểm thông suốt như sừng con linh tê)

Trung Quốc quả thật có một câu nói như vậy, Trung Quốc cũng có một câu nói gọi là chẳng biết xấu hổ.

Tô Mạt tức giận không muốn nói chuyện với anh, cố gắng chuyên tâm lái xe.

Đèn đường lứơt qua xe, phóng ra đừơng ánh sáng một cái lại một cái, máy điều hòa không khí bên trong xe không có mở, ấm áp thuộc về Giang Nam thản nhiên từ cửa kính xe đựơc mở ra xâm nhập vào trong không gian nhỏ hẹp.

“Tô Tô, lần sau chúng ta lại đi ăn lẩu đi”

“Tô Tô, thật ra thì anh cảm thấy rằng, em thường xuyên cười nhất định sẽ rất đẹp”

“Tô Tô, anh biết trong lòng em nhất định là cảm thấy anh rất phiền”

“Tô Tô. . . . . . . . . . . . . . . . . .”

Anh vẫn nói chuyện, còn Tô Mạt một câu cũng không đáp, tự nhiên lái xe của mình.

“Tô Tô, một lần phản bội cũng không nhất định là chuyện xấu, thật ra thì em, cần là tình yêu chân chính”

“Két ——”

Tô Mạt thắng gấp một cái, dừng xe ở ven đường, hít sâu mấy lần, tâm thần không ổn định đẩy cửa xuống xe.

Giang Nam ban đêm, gió lạnh đều là sầu não, Tô Mạt đột nhiên cảm thấy cả ngừơi đều lạnh lẽo, lạnh buốt, giống như toàn bộ có thể che đậy thân thể đều biến mất trong nháy mắt.

“Em hối hận sao?” Anh đứng ở sau lưng cô, choàng áo khoác lên bờ vai của cô.

Cô đột nhiên run lên, cả người đều bị độ ấm của anh quét hết, khiến cô vô lực: “Quý Thần Hi, anh bỏ qua cho tôi đi, trò chơi này, tôi chơi không nổi”

Tình yêu, tình yêu, người trước, cô có thể trêu chọc, người sau, cô không thể tiếp nhận. Cô đã không phải là thiếu nữ mơ mộng mười bảy mười tám tuổi, từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện khiến cho cô không có cảm nhận qua một chút thân tình nào, sau khi lớn lên lại bị đàn ông lợi dụng phản bội, khiến cho cô không còn dũng khí theo đuổi những thứ hứa hẹn hư vô mờ mịt kia.

Quý Thần Hi, sự xuất hiện của anh là số phận, khiến cho cô bàng hoàng, để cho cô bất đắc dĩ, cô không dám, cũng không có bất kỳ xu nào để đặt cược canh bạc tên là “tình yêu”.

“Em hối hận sao?” Anh thu lại cười đùa, nghiêm túc hỏi.

Có hối hận cưới xin hay không, có hối hận dựa vào nhiều năm như vậy hay không.

“Hối hận không làm nên chuyện gì” Cô rũ mắt xuống than thở: “Sinh mạnh của tôi trừ bỏ sống sót, rất nghèo, không có tình cảm, không có nhớ thương, vĩnh viễn đều là cô đơn chiếc bóng. Hình như tồn tại chỉ là vì sinh tồn, sau đó không còn cầu gì khác”

Cô không muốn không cầu làm cho trong lòng của Quý Thần Hi có loại cảm giác chua xót, lòng thương tiếc không tự chủ được mà diễn biến phức tạp, anh tự tay nắm bờ vai của cô, lấy đầu của cô kéo vào trong ngực.

“Vai của em không đủ rộng, cho anh đi” Anh dịu dàng thì thầm.