Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 16: Gậy ông đập lưng ông (3)




Tô Mạt là một người bình tĩnh, nhưng người bình tĩnh không nhất định am hiểu xử lý chuyện tình ngoài dự đoán, nhất là ngoài ý muốn có phần đặc biệt.

"Anh. . . . . ."

Nhìn vẻ mặt cô hơi kinh sợ, lửa giận trong lòng Quý Thần Hi cũng đã thu lại rất nhiều, dù sao có thể để cho cô gái như Tô Mạt vậy có loại cảm xúc vượt ra ngoài lý trí của cô ấy, nói rõ mình ở trong lòng cô ấy vẫn có một phần nhất định.

"Tô Tô, đừng nói cho anh biết em không nhớ rõ anh."

Nếu như cô ấy dám nói đúng, nhất định trước tiên anh nhào qua hôn cô ấy, cho đến khi cô ấy nhớ mới thôi!

Tô Mạt năng lực nhìn mặt mà nói chuyện không kém, người đàn ông trước mặt mặt lộ vẻ hung ác, cho dù không muốn thừa nhận cỡ nào, cô vẫn là lẩm bẩm đọc lên cái tên đã bị chôn sâu vào đáy lòng: "Quý. . . . . . Thần Hi."

Rất tốt, cô vẫn nhớ rõ. Quý Thần Hi hài lòng gật đầu một cái: "Em đã nhớ tên của anh, em cũng nên nhớ chuyện giữa chúng ta."

Tô Tô, trăm phương ngàn kế mới tìm được em, "chuyện" giữa chúng ta cũng không thể dễ dàng liền bị em quên lãng như thế.

"Giữa chúng ta. . . . . ."Tô Mạt cắn môi, mặc dù cách một cái bàn làm việc, nhưng trong mắt anh trắng trợn viết hai chữ "ý đồ" , khiến cho cô cảm thấy giống như có gánh nặng ở lưng.

Mặc dù cô không rõ lắm là anh tình cờ đi tới hay là cố ý, mặc dù cô cũng không rõ vì sao anh tìm được nơi này, lại làm sao tìm được cô, nhưng. . . . . . câu thường nói, binh đến tướng chặn, không phải là, thân là con gái của thế kỷ hai mươi mốt, cô sao lại sợ cái này.

Niềm tin kiên định, Tô Mạt quyết định nhìn thẳng anh: "Quý tiên sinh. . . . . ."

"Gọi anh Thần Hi." Quý Thần Hi rất thích thấy cô có thần thái tự tin, cho dù anh biết cô nhất định sẽ phản kháng.

"Quý Thần Hi tiên sinh, tôi nghĩ chuyện của chúng ta quả thật nên giải quyết cho tốt."

"Ừ hừ" Anh chỉ phụ trách nhìn bộ dạng thần thái sáng láng của cô, về phần giải quyết. . . . . . Đời này cô cũng đừng mơ tưởng giải quyết.

Tô Mạt sửa sang lại cảm xúc cho tốt, mặt không chút thay đổi: "Tôi phải thanh minh hai điểm. Thứ nhất, chuyện này đúng là ngoài ý muốn, chúng ta đều là người trưởng thành, như vậy có lúc phát sinh ngoài ý muốn, cho nên tôi hi vọng sau đó có thể quên hoàn toàn."

"Ừ hừ" Chúng ta đều là người trưởng thành, đáng tiếc cái ngoài ý muốn này của em như vậy nhất định chỉ có thể phát sinh một lần thôi.

"Thứ hai, tôi mặc kệ anh sử dụng thủ đoạn gì để tìm được tôi, nhưng từ nay về sau tôi không muốn thấy anh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt tôi."

"Ừ hừ" Anh sẽ không xuất hiện ở trước mắt em, anh chỉ biết một tấc cũng không rời mà đi theo em, như vậy nên không tính là ' đột nhiên xuất hiện'

Tô Mạt hơi bớt buồn, âm thầm thở một hơi, lại đồng thời cảm thấy trong lòng có một cảm giác chua xót không hiểu.

Xem ra không có như cô tưởng tượng đáng sợ như vậy, Quý Thần Hi này là một người "chuyên nghiệp", hiểu được xử lý với loại chuyện như vậy, hơn nữa từ bộ dáng bất cần đời kia cũng có thể thấy được anh trả lời tùy ý cỡ nào.

Buồn cười cô, còn từng mơ thấy đôi mắt anh so với biển rộng còn xinh đẹp hơn, chỉ tiếc, tất cả đều là giả. Anh không có xem như một sự việc, cô càng nóng lòng vạch rõ giới hạn. Hôn nhân đều không nhất định sẽ lâu dài, huống chi loại tình duyên mong manh này là giao dịch tiền tài.

Tô Mạt rũ lông mi xuống, từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu, bá bá bá điền xong con số ký tên lên đưa cho anh.

". . . . . ."

Quý Thần Hi nghĩ tới Tô Mạt phát hiện ra anh nên mới có phản ứng, cũng nghĩ tới tâm tình Tô Mạt như thế nào, nhưng vạn vạn không ngờ tới, cô gái này! Cô gái này! Lại thật sự cho anh là vì cầm "giấy nợ"! Thật sự cho Quý Thần Hi anh là loại con vịt bán cái ấy!