Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 106: Tung hoành ngang dọc




Các loại hoạt động thuộc về xã hội thượng lưu Châu Âu nhiều vô kể, ngoại trừ yến tiệc cùng xã giao nhiều không đếm được, các quý tộc Châu Âu còn thích hạng mục hoạt động tao nhã.

Kể từ nửa tháng trước sau bữa tiệc chúc mừng công chúa Shirley, Tô Mạt người này là nhân vật trọng tâm câu chuyện thứ nhất ở Eros, từ Vương tước quý tộc, cho tới dân chúng bình dân đều không khỏi truyền cô là một cô gái kỳ tích.

Một cô gái Phương Đông xuất thân bình thường không ngờ lại nhận được thương yêu của vương tử Eros, Ma Tước biến thành Phượng Hoàng, ở thời đại này lại trở nên chân thật như vậy.

Tô Mạt vốn là bị vây ở trong gió lốc nên cũng không tránh được những người có các loại mục đích khác nhau cố ý đến gần, nhưng cũng là do thương thế của Quý Thần Hi ban tặng, Eros đối ngoại đối nội đều phong bế các tin tức cùng hoạt động có liên quan đến Tô Mạt cùng Quý Thần Hi.

Kể từ đó đối với Tô Mạt và Quý Thần Hi tuyệt đối là chuyện tốt, bởi vì không có những tình huống dư thừa quấy rầy, bọn họ vượt qua 45 ngày hạnh phúc nhất trong đời người.

Vậy mà, từ lúc thương thế của Quý Thần Hi khỏi hẳn, rốt cuộc cũng không thể không đối mặt với quốc gia này, cùng bốn cô gái vẫn như cũ làm mặt dày không chịu rời đi.

Tranh tài kỹ thuật cỡi ngựa của quý tộc Eros, chính là hoạt động thứ nhất mà Quý Thần Hi chính thức mang Tô Mạt ra trước người. . . . . .

Tin tức nhanh chóng la truyền vương tử điện hạ cùng cô dâu chính thức đến đồng cỏ hoàng gia Eros tham gia cuộc tranh tài kỹ thuật cỡi ngựa của tiểu thư quý tộc, vốn là đồng cỏ nhiều năm liên tục trống trải đột nhiên nhiều người đếm không hết, đàn ông có, phụ nữ nhiều hơn. Các tiểu thư kia chưa bao giờ tham gia cuộc thi nhỏ như thế này dường như trong nháy mắt đã để xuống tư thái mà tập trung ở đây.

Trang điểm xinh đẹp hoặc mặc trang phục cỡi ngựa rực rỡ ở một bên nhìn lén Tô Mạt cùng Quý Thần Hi, mục đích chỉ là hai loại, khá hơn một chút chính là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, muốn nhìn một chút đến tột cùng Tô Mạt là hạng người gì, lại làm cho vương tử điện hạ một lòng như vậy. Mà tâm địa xấu một chút chính là muốn nhân cơ hội này quyến rũ vương tử điện hạ cao quý thần bí, loại người này là tuyệt đối có tự tin, sắc đẹp cùng địa vị của mình đủ để chiến thắng Tô Mạt đó.

Vô luận là loại tâm tình nào, hai người bị vây trong gió lốc trên căn bản rất có ăn ý mà tầm mắt cùng không nhìn chung quanh. Vương tử điện hạ chính là chẳng muốn chú ý những cô gái õng ẹo làm dáng kia, mà cá tính của Tô Mạt như thế, sự vật xung quanh mình đối với cô mà nói, có cùng không có là giống nhau.

Cho dù là có bao nhiêu thiếu nữ quý tộc cắn khăn tay đều vô dụng, trong mắt Quý Thần Hi chỉ có một Tô Mạt bình thường thôi.

“Con ngựa này tên là tuyết lộ, cá tính ôn hòa, huyết thống chính gốc, là con ngựa khoẻ khó gặp. Tô Tô, em hãy cưỡi nó đi.”

Tô Mạt kéo dây cương Quý Thần Hi đưa tới, quan sát con ngựa trước mắt được Quý Thần Hi tán dương.

Con ngựa này màu lông tuyết trắng, ánh mắt dịu dàng, hình thể không giống loại ngựa cao lớn ở Âu châu cũng rất cân xứng, bốn chân đen nhánh có lực.

Tô Mạt cho dù là không biết được loại ngựa cũng nhìn ra được, con ngựa gọi là tuyết lộ quả nhiên giống như Thần Hi nói, là một con ngựa tốt hiếm có. Chỉ là, mặc dù ngựa rất tốt, nhưng mình không cỡi ngựa một mình đâu. . . . . .

Tô Mạt vuốt nhẹ lông bờm của tuyết lộ, khẽ thở dài: “Đời có Bá Nhạc rồi sau đó có Thiên Lý Mã, Thiên Lý Mã thường có, mà Bá Nhạc, không thường có. Thật là uổng phí con ngựa tốt này, gặp được ta đây cô gái ngốc không biết cỡi ngựa.”

Quý Thần Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo tay của cô qua ở trên môi khẽ hôn: “Ai nói em ngốc chứ? Nếu mà em ngốc, thì trên thế giới này cũng không có phụ nữ thông minh rồi.”

Nơi đông người vả lại ở dưới mắt mọi người, Tô Mạt rút tay mình về trừng mắt liếc anh một cái: “Anh lại thổi phồng em.”

Quý Thần Hi cười hì hì ở bên tai cô cực kỳ mập mờ mà nhẹ nhàng nói ra: “Tô Tô mới không ngu ngốc, lính mới hoan ái dạy bảo một tháng đã trở thành ngừơi vợ tốt của anh hiểu được phối hợp rồi. . . . . .”

“Quý Thần Hi!” Gương mặt của Tô Mạt hơi ửng hồng, nhìn chằm chằm anh: “Anh. . . . . . Ngu ngốc!”

Nửa tháng này, ngoại trừ nửa tháng anh bởi vì bị thương mà an phận, thì có hơn một nữa thời gian còn lại gần như tồn tại ở trên giường. Giống như sắc lang đói đã lâu, ra sức giày vò cô. . . . . . Mặc dù nói cô đã kết hôn, số lần cùng Lưu Lăng hoan ái có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai người gần như thành vợ chồng hữu danh vô thật, cho nên đối với chuyện chăn gối, cô vẫn là rất xa lạ. . . . . .

Nhưng Quý Thần Hi sao lại dễ dàng thả cô, người này lần đầu tiên leo lên cô giường thì đã dọa cô giật mình, cô biết lôi kéo quá mức sẽ làm cho vết gần khỏi của anh nứt ra, cũng không dám dùng sức đẩy anh ra. Ngược lại thủ đoạn trêu đùa cao siêu của anh làm phòng thủ của cô càng ngày càng yếu kém, có lòng phản kháng lại sợ anh bị thương, không thể làm gì khác hơn là ỡm ờ. . . . . . Như thế liền bắt đầu triền miên suốt đêm, anh nhiều lần ôm cô, công thành đoạt đất, cho đến khi trời tờ mờ sáng, thể lực của cô không chống đỡ nổi đã ngủ mê man. . . . . .

Khi cô tỉnh lại trước tiên cảm thấy có cái gì không đúng!

Một ngừơi đàn ông trọng thương chưa lành, cho dù. . . . . . người đó mạnh bao nhiêu, cũng sẽ không ôm cô suốt đêm a!

Nhìn cánh tay bá đạo của Quý Thần Hi ôm eo mình cùng tuấn nhan hồng hào của anh, Tô Mạt đột nhiên nhớ tới, người đàn ông này, ngoại trừ là đại danh đỉnh đỉnh vương tử điện hạ Eros, còn là bác sĩ nổi danh nhất toàn cầu! Anh nhất định hiểu rõ mức độ thân thể mình hơn tất cả mọi người, cũng biết mình không phải là đã bình phục hoàn toàn.

Cho nên. . . . . . anh nhất định là biết thân thể mình không có đáng ngại mới dám càn rỡ như thế!

Buổi chiều ngày hôm sau cô đã bắt Quý Thần Hi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện cẩn thận, kết quả vừa xem hiểu ngay — thân thể cơ năng của anh hoàn toàn phục hồi như cũ.

Cô còn chưa kịp nổi giận với anh thì anh lại bắt đầu càn rỡ một lần nữa. . . . . . Có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, mặc dù Tô Mạt có thể phản kháng, cũng không biết tại sao, mỗi lần đều sẽ bị Quý Thần Hi được như ý. Vì vậy, một tháng đáng thương của cô cứ như vậy bắt đầu.

Có câu nói, quen tay hay việc, anh không sợ người khác làm phiền lần lượt dạy dỗ “dốc sức làm”, lính mới hoan ái như cô cũng bị buộc tiếp thu đủ loại thủ đoạn của anh. . . . . . cho tới hôm nay như vậy!

Quý Thần Hi giống như không có nhìn thấy dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Tô Mạt, thu về nụ cười lưu manh của mình, dịu dàng mở miệng: “Không có chuyện gì, cho dù là không biết cỡi ngựa cũng không sao, anh có thể dạy em.”

Tô Mạt ôm lấy 12 vạn phần hoài nghi nhìn anh: “Anh xác định anh có thể?”

Quý Thần Hi nhún nhún vai: “Anh có thể hay không, xem một chút là biết.”

Nói xong, dắt một tuấn mã màu đen bên cạnh tuyết lộ, không nói hai lời, vươn người mà lên.

Động tác tự nhiên, nhanh nhẹn tao nhã.

Quý Thần Hi ngồi ở trên ngựa, quay đầu cười thâm tình với Tô Mạt, đem bàn tay ra, muốn mời cô cưỡi với mình.

Tô Mạt đứng ở dưới ngựa, mới xem Quý Thần Hi. Ánh mặt trời ấm mỏng chiếu lên ngũ quan của anh, tuấn mỹ tuyệt luân. Mặc dù ngựa không phải là bạch mã, nhưng vương tử quả thật chính là vương tử.

Tô Mạt nhàn nhạt cong khóe môi, đưa tay đặt lên trên tay Quý Thần Hi.

Quý Thần Hi cười một tiếng, nắm tay của Tô Mạt dùng sức nhấc lên, kéo Tô Mạt lên ngựa lưng.

“Muốn học cỡi ngựa, sẽ phải cảm thụ một chút niềm vui thú cỡi ngựa trước.”

Nói xong, hai chân kẹp bụng ngựa lại, quát nhẹ một tiếng: “Giá!”