Tứ Đại Danh Bổ

Chương 129: Vạc rượu trồi lên chu sát gia






Vấn đề còn lại bây giờ là Lão Ngư cùng đám người Tiểu Dư thay phiên nhau tra vấn La Bạch Nãi.



Lão Ngư là một bộ khoái có thâm niên.



Lão có ngoại hiệu rất kêu.



" Thiết mã kim qua



dạ độ quan



tạc dạ động đình



kim triêu hán khẩu



minh nhật hà xử



hào xướng đại giang



anh hùng bệnh triền



hào kiệt tật cừu



loan cung mãn nguyệt



xạ thiên lang



sát nhân chỉ là đầu điểm địa ".



Thật ra thì từng chữ, mỗi một câu từ đều có lai lịch của nó, tỷ như:



Thiết mã Kim qua chính là chỉ lão từng lấy lực lượng một người đại chiến Thiết Mã Thập Tứ Truy Phong Kỵ Sĩ, lực chiến Kim Qua Thất Yêu. Sự tích anh hùng Dạ độ quan là chỉ sự tích hào hùng lão từng theo Gia Cát Tiểu Hoa quá quan tập kích trong đêm cao thủ của Hạ Tam Lạm, Bệnh Anh Hùng Hà Thủ Tấn. Ngoại hiệu dài như vậy chính là vì quá khứ của lão đủ loại chiến tích làm người ta say sưa tấu nhạc buông lời ca.



Dư Đại Mục lại không có ngoại hiệu.



Gã tựa như không có chiến tích gỉ nổi bật.



Có lẽ gã không giỏi kể công, cũng không thích khoe khoang đến nỗi người khác nhiều khi chỉ biết ánh mắt gã rất lớn, làm việc rất cẩn thận, rất được Vô Tình, Truy Mệnh cho tới Gia Cát tiên sinh trọng dụng còn đối với gã thật không biết chuyện gì khác.




Có người cũng chỉ biết gã khai sáng Nhất Gian thư phường, tình huống sâu hơn một chút lại không biết được.



Gã phảng phất như khiến người khác nhàm chán nếu muốn tìm hiểu gã.



Nhưng gã luôn cảm thấy thú vị khi tìm hiểu người khác.



Nhất là người gã nghi ngờ.



Trước mắt mà nói dĩ nhiên người đó chính là La Bạch Nãi:



"Ngươi làm sao lại biết được án tình đả lão hổ?"



"Chuyện này đã chấn động thiên hạ rồi, ai cũng có thể biết được. Triều đình vì muốn chứng tỏ có đả đại lão hổ thể hiện quyết tâm trừ tham xướng liêm cho nên chiêu cáo thiên hạ, muốn diệt trừ tham quan ô lại như Ngô Thiết Dực, cũng muốn đưa bọn quan viên cấu kết với Ngô tri châu diệt trừ tận gốc... chuyện này nhanh chóng được mọi người truyền ra hoặc là vui mừng khôn xiết hoặc lập tức triển khai kế hoạch vạch rõ giới tuyến thậm chí hoảng loạn nên hiến kim cầu tình, bỏ chạy trối chết. Trong huyện bọn ta mấy người được bị liên luỵ sao lại không biết cho được?"



Đáp án rất hợp lý.



"Chuyện Ngô Thiết Dực tiềm nhập Sơn Tây, chọn tuyến đường đi là Nghi Thần phong là do nội bộ bọn ta mấy người suy đoán ra, ngoại nhân không thể biết được ... ngươi ở trong tiểu trấn đó tại sao cũng biết tin này?"



Điểm này khả nghi nhất.



"Ta vốn không biết gì cả. Đại án như thế nếu nằm trên tay ta sớm đã phá xong việc gì phải lao sư động chúng? Chỉ vì trong huyện bọn ta có người buôn rượu lậu, trốn thuế lén vận chuyển đi ngang. Bọn ta bắt được một tên họ Diệp, tên Âm. Huyện thái gia bảo bọn ta đuổi theo tra rõ mới biết đại bản doanh hắn ở một ngọn núi tại Sơn Tây tàng trữ một số lượng lớn rượu lậu, cũng không nộp một đồng tiền thuế. Tri huyện ra lệnh ta cùng Chiêm Mại Ngưu và Tôn Bào đi truy thu thuế, đến Sơn Tây tra rõ sự tình này!"



Đám người Vô Tình nghe qua liền biết vị La Bạch Nãi này tại Phích Lịch huyện Vị Loa trấn chỉ là dạng công sai hạng bét, tất nhiên rất bất đắc chí. Ngay cả án tình truy thu thuế, rượu lậu cũng giao cho hắn đường xa điều tra. Tuy nói buôn rượu lậu theo Hình pháp có thể luận xử cực hình, tử tội thì không tới mức nhưng vì loại án này mà lặn lội núi dài sông xa điều tra giải quyết chẳng qua cũng chỉ đế truy thu chút thuế má, khó nhọc, gian khổ lui tới hai vùng hành sự. Chuyện này có thể thấy được hắn trong nha phủ không được trọng dụng mới phải đi làm những chuyện linh tinh này.



... nhưng xem ra hắn rất tự hào, dương dương đắc ý.



Tiểu Dư thốt:”Ngươi đi truy xét rượu lậu, truy thu thuế... chuyện này với Ngô Thiết Dực có gì liên quan?"



La Bạch Nãi đáp:”Vốn không liên quan. Nhưng bọn ta lúc đó lén vào hầm chứa rượu lậu cạy mở một vạc để kiểm nghiệm cho rõ ràng, kết quả bị dọa đến thất khiếu nhảy ra ngoài!"



... thất khiếu nhảy?



Tại sao không phải bị dọa đến hét lên mà là thất khiếu nhảy ra?



Mọi người đều chú tâm nghe tiếp cho nên cũng không ai rảnh đi để ý tới câu chữ hắn dùng.



"Từ bên trong nhảy ra một cục người!" La Bạch Nãi hươ tay minh họa:”Hoa rượu vang vang ... từ trong vạc rượu trồi lên một tảng người!"



... hoa rượu làm thế nào lên tiếng?



... Người tại sao lại dùng ‘cục’ cùng "tảng" mà tính toán?



... mới vừa rồi hắn cũng đã dùng từ ‘một bọc’ hoặc ‘một con’ người để nói rồi.



Mọi người nghe sơ cho là hắn nói sai. Bây giờ nghĩ lại có lẽ hắn cố ý, không những không phải là lỡ miệng mà đ1o là nét đặc sắc của hắn.



Chuyện càng khiến người ta kinh ngạc cũng không giải thích được chính là,



Trong vạc rượu làm thế nào lại có người?!



Là loại người gì đây?!



"Đó là người thế nào?"



"Ta cũng không biết. Tôn Bào nhát gan vừa trông thấy liền chạy ra xa. Chiêm Mại Ngưu tới gần đưa hai mắt nhìn nhưng người nọ một ngón tay đưa ra đã cắm vào trong ấn đường của hắn!” La Bạch Nãi hoa tay múa chân nói:”Vậy là chết!"



"Vậy là chết?!" Lão Ngư bất ngờ.



"Vậy là chết!" La Bạch Nãi bi phẫn.



Vô Tình đột nhiên hỏi:”Hắn dùng ngón tay?"



La Bạch Nãi nói:”Phải!"



Vô Tình hỏi:”Chỉ một ngón tay?"



La Bạch Nãi đáp:”Đúng vậy!"



Vô Tình hỏi tiếp:”Là ngón nào?"



"Tay trái!” La Bạch Nãi trả lời:”Ngón giữa!"



Hắn chỉ cần không đề cập tới mấy chữ đặc sắc của mình lời nói liền không lẫn lộn, hỗn loạn nữa.




Vô Tình nhíu mày vẻ mặt lộ ra có chút trầm trọng.



"Bộ dáng của hắn?"



"Không biết!"



Lão Ngư ngạc nhiên nói:”Ngươi cùng hắn mặt đối mặt, ngươi làm thế nào mà không nhìn thấy bộ dáng của hắn?"



“Chẳng lẽ khi đó là buổi tối, quá mờ nên không nhìn thấy?"



La Bạch Nãi lại đáp:”Cũng không phải!”



Lão Ngư cả giận nói:”Nếu là ban ngày ngươi làm thế nào mà không nhìn thấy? Mù à?"



Tiểu Dư đỡ lời:”Hầm chứa rượu dù là ban ngày cũng rất tối tăm mà!"



La Bạch Nãi bất ngờ lại thốt:”Cũng không phải vậy! Trong hầm cứ năm, ba thước có một cây đuốc, rất sáng sủa!"



Tiểu Dư tức điên:”Vậy tại sao ngươi nhìn không thấy?"



La Bạch Nãi nói:”Rượu đang lên men, người nọ từ trong rượu trồi lên, toàn thân dính một đống lớn cặn bã. Đông một đống, tây một bãi, đáng sợ hơn là trên mặt tất cả đều nát bét, thịt xương nhoe nhoét, khóe môi cùng phần dưới mũi trống không lộ ra cái lưỡi màu xanh tím, trên trán có một khối u lớn như quả đấm vậy, còn có năm, ba con giòi nhộn nhạo trong miệng bò tới bò lui, thực là người đáng sợ ..."



Mọi người nghe xong cũng ngơ ngẩn cả người chỉ có Vô Tình hỏi gấp:”Cái lưỡi là màu xanh lam hay là màu tím ?"



La Bạch Nãi tựa như không lường trước Vô Tình sẽ hỏi chuyện này chỉ có Nhiếp Thanh trong mắt thanh quang đại liễm, toát ra một một vẻ vui vẻ hiếm thấy, lộ vẻ thán phục.



La Bạch Nãi trả lời rất chắc chắn:”Là màu xanh lam cũng là màu tím."



Mọi người vốn là đối với ngôn từ của La Bạch Nãi như ‘Một bọc người’, ‘Một cục người’, ‘Dọa thất khiếu nhảy’ như lời nói bừa bãi ... đang có cảm giác không còn kiên nhẫn, không tin được nhưng nghe Vô Tình hỏi kỹ mới chú tâm lắng nghe.



Vô Tình hỏi tới:”Hắn có tròng mắt không?"



... có con ngươi hay không?



Tại sao lại có loại vấn đề này.



Trả lời là:”Có!”



Vô Tình nhướng mày.



Lúc gã suy tư vẻ mặt rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lẽo.



"Chỉ là tròng mắt của hắn ..." La Bạch Nãi bổ sung:”Toàn là màu trắng... trắng mênh mang như một tấm lưới áp lên con ngươi hắn vậy!"



"Là vậy …” Vô Tình tuyệt không kinh ngạc ngược lại như là chuyện ấy có thể chứng thật cho suy luận của gã mà cao hứng trở lại:”Mắt của hắn tròng trắng ngược lại là màu đen có phải hay không?"



"Là màu xám tro..." La Bạch Nãi rất kinh ngạc:”Làm sao ngươi biết ?!"



Nhiếp Thanh hít một hơi dài từng chữ từng câu hỏi:”Nói cách khác người từ vạc rượu hiện lên có cái lưỡi màu xanh tím, bộ mặt thối rữa, có khối u ác tính ở trán còn có giòi bọ ngọ nguậy trong miệng, đồng thời tròng trắng mắt hắn hiện lên màu xám đen, con ngươi ngược lại là màu trắng ?"



"Đều trúng!" La Bạch Nãi đính chính lại:”Nhưng con ngươi màu sữa tựa như có một lớp sữa tươi phủ lên vậy!"



Nhiếp Thanh cùng Vô Tình đưa mắt nhìn nhau.



"Trừ phi là cao nhân đã luyện qua ma công Dung Quang Hoán Pháp, nếu không..."



"Chính là trúng ám khí tối độc Nhãn Trung đinh của Đường Môn!"



"Lưỡi của hắn màu xanh tím."



"Nghe nói đây là đặc thù của Chu Sát Gia ... cũng là phương pháp duy nhất có thể nhận diện hắn.”



Hai người rất nhanh đã nhất trí cách nhìn nhận vấn đề.



Những người khác lắng nghe cũng có thể đại khái từ trong lời của bọn họ lần ra một chút manh mối.



Người trong vạc rượu có thể là Chu Sát Gia.



Hắn trúng độc, thụ thương.



... đả thương hắn và độc trên người của hắn có thể là do cao thủ Thục trung Đường Môn gây nên!



Nhưng người chấn kinh chính là La Bạch Nãi:”Sao các ngươi biết hắn chính là Chu Sát Gia?"




Nhiếp Thanh trầm giọng hỏi:”Ngươi biết Chu Sát Gia?"



La Bạch Nãi lắc đầu:”Không nhận ra!"



Nhiếp Thanh truy vấn:”Vậy làm sao ngươi biết hắn là Chu Sát Gia?"



La Bạch Nãi đáp:”Chính hắn nói!"



Đúng là chính bản thân hắn nói.



Người kia từ vạc nhô ra đưa một ngón tay đã đâm chết Chiêm Mại Ngưu.



... Chiêm Mại Ngưu mặc dù chỉ là một tiểu nha sai nhưng trong vùng Kim Bảo hương cũng khá nổi danh. Ngoại hiệu gọi là Liên Căn Bạt Khởi, nghe nói sau khi hắn say đã nhổ cây lên khỏi mặt đất, đúng là có thể đem cây nhổ tận gốc nhưng lúc không uống rượu tựa hồ không có thần lực này.



... chỉ là cây hắn nhổ ra chẳng qua là cái cây nhỏ mới vừa trồng không lâu. Chuyện này chỉ có năm, ba người biết được. Mọi người đều biết hắn muốn biểu diễn nên cũng không khiến cho hắn không thể xuống đài.



Chỉ sau khi hắn uống rượu mới có thần công này, có lẽ là khi đó hắn cũng không có say, hắn cũng có ý không tốt lừa thần gạt quỷ che mắt mà thôi! Nói vậy, phảng phất hằn cũng có một chút lương tri.



Nhưng không ngờ hắn hiện tại ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, đã bị quái nhân trong vạc rượu nhô ra lấy một ngón tay đâm chết!



La Bạch Nãi biết lần này không phải chuyện đùa lập tức chuẩn bị ứng chiến.



Nhưng người trong vạc rượu lại không có ý muốn đánh.



Hắn nhô ra đã kịch liệt thở dốc, sau khi đâm chết Chiêm Mại Ngưu lại càng khốn khổ.



Môi của hắn không nhích động, miệng há to, cái lưỡi màu xanh lam động đậy ... hắn tựa như đã không thể dùng mũi để hô hấp.



Mặt của hắn thật giống như đang tan chảy ra. Ít nhất, các mô thịt đang dần thối rữa, khối u ác trên trán tựa như đại bản doanh của lũ giòi bọ kéo một đường màu trắng nhợt tuôn ra, La Bạch Nãi nhìn thấy liền có một ý nghĩ.



Hắn muốn ói.



Nhưng chợt nghe từ cái đống thối rữa đó quái nhân thống khổ thốt:”Mau... Mau!"



... mau cái gì?



"Mau lên Nghi Thần phong Sơn Tây... báo cho Ngô Thiết Dực... Ta Chu Sát Gia..."



... cái gì?! Ngô Thiết Dực?! Đây không phải là đại lão hổ mà triều đình muốn đánh sao?!



... Chu Sát Gia?! Đây không phải là bảo vệ trung thành, đại sát thủ bên cạnh Ngô Thiết Dực sao?!



Người này là Chu Sát Gia?!



Hắn tại sao phải ở chỗ này? Hắn ở chỗ này làm gì? Là hắn không cẩn thận uống trộm rượu rơi vào vạc rượu? Hay là hắn ở chỗ này muốn đổi nghề cùng Diệp Âm cất rượu mưu lợi riêng?



Hắn vì sao lại hấp hối? Làm sao rách đầu nát mặt như thế?



Chuyện này rất quái lại lại mê hoặc khiến cho La Bạch Nãi đã quên nôn mửa chỉ còn lại sự tò mò cùng lo sợ, nghi ngờ.



"Ngươi là Chu... Chu Sát Gia!"



Người nọ tựa như cực kỳ thống khổ, toàn thân bắt đầu run rẩy hắn lấy tay xuất lực bóp chặt cổ họng của mình phát ra thanh âm đáng sợ.



"Báo cho... Chu Miễn... Chu đại nhân... Ta Chu Sát ...đã phụ ủy thác ... Ta không thể bảo vệ Ngô Thiết Dực... lên Nghi Thần phong..."



La Bạch Nãi nghe hắn nói như vậy lại càng ngây ngốc.



"Ngô Thiết Dực... có lên Nghi Thần phong sao?"



Lời này nói ra La Bạch Nãi cơ hồ lúc đó đã đánh mất tánh mạng.