Tứ Đại Danh Bổ

Chương 127: Diễm mộng






Nữ nhân.



"Nữ nhân là người bi lụy!” cao kiến của Lão Ngư đối với nữ nhân là vậy:”Nữ nhân có khi là người làm từ nước mắt!"



"Nữ nhân có khi rất hại người!" Tiểu Dư vốn cũng không cực đoan lắm:”Nữ nhân đối với phàm nhân mà nói vốn rất phiền phức nhưng đối với người bất phàm lại hết sức động lòng người!"



Nữ nhân đối với La Bạch Nãi mà nói quả thực là một ân huệ mê người.



Nữ nhân đối với Tam Kiếm Nhất Đao đồng là một loại động vật kỳ bí.



Nữ nhân đối với Nhiếp Thanh là một loại dược liệu có thể làm nên kỳ tích khiến cho sắc mặt gã có thể từ xanh chuyển sang hồng.



Nữ nhân đối với Vô Tình ... ít nhất vào giờ khắc này với Vô Tình mà nói thì ngoại trừ vô cùng nhức đầu còn là một câu đố.



... nghi vấn cùng sự băn khoăn tạo thành ‘câu đố’.



‘Câu đố’ đều có đáp án.



... phải giải câu đố mới có đáp án.




Vậy thì không khác gì y phục của nữ nhân, ngươi muốn mở nó trừ phi ngươi có thể làm cho nàng hoàn toàn mở lòng, cam tâm tình nguyện hiến dâng. Bằng không, tâm tư, tâm sự của nữ nhân vốn như câu đố, muốn giải không hề đơn giản.



Khách điếm người không nhiều lắm nhưng nữ nhân rất nhiều.



Nơi hoang sơn dã điếm này làm gì mà nhiều nữ nhân đến như vậy?



Nguyên nhân chỉ có một.



Lão bản nương!



Lão bản nương là Tôn Diễm Mộng.



... Viên ngọc quý trên tay của tổng đường chủ Nhất Quán đường Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia Tôn Tam Điểm, Tôn Diễm Mộng.



Thường là nàng đi tới chỗ nào thì mấy nữ tử trung thành này cũng sẽ đi theo nàng đến đó. Những người này có khi tỳ nữ, có khi là bà con, có khi là bằng hữu của nàng lại có lúc là người mà nàng một tay nuôi lớn.



Đối với La Bạch Nãi mà nói mấy nữ tử này lưu lại trong đáy lòng hắn chỉ có,



Lý Tinh Tinh, ước chừng hai mươi tuổi, tiểu nhị phụ trách về rượu trong điếm, bộ dạng rất chịu khó, rất dễ nhìn nhưng không xinh đẹp.



...dễ nhìn tức là nhìn rất thuận mắt.



... không xinh đẹp là không thể nào đẹp cho được.



Đây là thuyết minh của La Bạch Nãi.



Ngôn Ninh Ninh, cũng ước chừng chừng hai mươi tuổi, là người quét dọn phòng, bộ dạng kỳ quái, xinh đẹp nhưng không dễ nhìn.



... xinh đẹp, là ngũ quan của nàng, đường nét rất mê hoặc.



... nhưng cái chính là nàng cách nhìn người của nàng rất không thuận mắt khiến cho người khác cũng nhìn nàng không thuận mắt.



Đây là cách nhìn của La Bạch Nãi.



Trương Thiết Thiết, chẳng những tên dọa người, diện mạo cũng dọa người không kém. Đầu to, vóc người cũng to, tay to, chân to, tiếng nói to, khẩu khí còn lớn hơn nữa, miệng, mông còn có nhũ hoa cũng to đến muốn lấy mạng người ta!



La Bạch Nãi vừa thấy nàng chỉ có một cảm giác, sợ.



... sợ, là do nhìn thấy sợ không có nghĩa là nàng khó coi.




Nàng là đầu bếp.



Còn có chưởng quỹ.



Cuối cùng cũng có đàn ông,



Hà Văn Điền.



Không nghĩ ra đến khi giới thiệu Tôn Diễm Mộng lại nói:”Nàng nữ giả nam trang, thật ra nàng cũng là nữ nhân!"



... chuyện này thật muốn đòi mạng mà!



Lại là nữ!



La Bạch Nãi luôn cho rằng có thể giả trang nam nhân thì nữ nhân nhất định không đẹp cho lắm. Cho nên trong truyền thuyết có Hoa Mộc Lan, còn có Chúc Anh Đài có thể lẫn trong đám người nam nhân lâu ngày vẫn không bị phát hiện, chuyến đó nhất định là các nàng không dễ nhìn, xinh đẹp, mà khỏi phải nói sắc đẹp, không biết có nữ tính hay không nữa.



Tựa như vậy nam giả làm nữ nhân, cũng nhất định không có khí khái nam tử, không tính là nhân vật anh hùng.



... chỉ là, Hà Văn Điền nữ giả trang nam trang lại trông rất nữ tính cũng rất ưa nhìn.



"Tại sao tất cả đều là nữ vậy?"



Khi mọi người tự giới thiệu đến người cô gái thứ tư La Bạch Nãi không nhịn nổi đã hỏi một câu như vậy.



"Các nàng với ta chí thân, là bạn tốt, là người có thể tin được!” Tôn Diễm Mộng giải thích ngay lúc đó:”Làm ăn ở cái nơi hoang sơn tuyệt cốc này ta không mời người ta tín nhiệm thì mời người nào?"



"Nếu mời tới đã là nữ thì cần gì lại giả nam trang?" La Bạch Nãi hỏi xong lại thuyết giáo:”Làm vậy chẳng phải lừa mình dối người sao?"



"Cũng không thể nói vậy! Hà Văn Điền còn quá nhỏ, cô bé chỉ mới mười lăm tuổi, ta sợ nàng bị khách nhân khi dễ. Huống chi, sổ sách không thể làm loạn, loạn rồi thì chuyện làm ăn ắt suy sụp. Bọn ta tới đây làm ăn, làm ăn là để kiếm tiền … cũng không phải là lừa dối gì?" Tôn Diễm Mộng hót như khướu:”Huống chi, từ xưa tới nay việc thu chi, chưởng quỹ rất ít khi để nữ nhân làm, huống chi còn là một thiếu nữ!"



Đúng đúng đúng … lời nàng nói vốn có đạo lý.



La Bạch Nãi luôn thích tranh cãi, hắn đối với người hắn bội phục như Vương Tiểu Thạch, trưởng bối sư phụ kiêm người giám hộ Ban Thị Chi hắn cũng tranh cãi như thường, không bao giờ chịu nhận sai lầm (tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời xem cố sự "Thuyết anh hùng? Thuỳ thị anh hùng" hệ liệt bộ thứ sáu "Triêu thiên nhất côn") nhưng đối với Tôn Diễm Mộng hắn lại tự nguyện thoái lui, nhân nhượng sáu phần rưỡi, nguyên nhân là:



Trong Diễm Mộng khách điếm nữ nhân duy nhất vừa đẹp mắt vừa thuận mắt vừa xinh đẹp vừa mê người vừa lay động lòng người, hơn nữa có thể làm cho lòng người mềm đi thậm chí làm lòng người phát nhiệt nảy sinh tà tâm chỉ có



... Tôn Diễm Mộng.



La Bạch Nãi thậm chí dám thề với trời,




Cho dù hắn chưa từng gặp qua nàng nhưng khẳng định đã từng ở trong giấc mộng của hắn (đương nhiên là mộng đẹp) đã gặp qua nàng.



Cho nên bọn họ tựa như đã từng quen biết.



... không, là quen thân.



Bọn họ gặp nhau trong mộng,



Trong mộng kết duyên.



... hồn gặp nhau trong mộng.



"Chúng ta vốn có hai nữ tử, nhưng ..." nói tới đây Tôn Diễm Mộng đã bất giác rơi lệ.



Nàng vốn dẫn một đám người hào hứng tới nơi này mở khách điếm ... nơi đây mặc dù hoang vu nhưng cũng có người giang hồ, hái thuốc, thợ đá cho tới quân viễn chinh, người bản địa, kỳ nhân dị sĩ qua lại, đây vẫn là một nơi văn minh, biên cương vương thổ, vượt qua kia chính là khu đất hoang dã, cũng không phải là không có dấu chân người nhưng chỉ là các bộ lạc man di không nhìn thấy mặt trời. Dĩ nhiên cũng có tin đồn nơi đó có thần bí địa đạo có thể đảo ngược lộ trình hướng thẳng vào kinh sư.



Cho nên tại cái vùng đất tuyệt địa này tất cả mọi người đều cho phép mình hi vọng, mong đợi đã tiến hành lập ra một dịch trạm có thể cung cấp cho khách qua đường một chỗ dừng chân, lót dạ cũng có thể ở chỗ này nghỉ ngơi dưỡng sức, trao đổi tin tức trước khi lên đường trở lại nơi xa xôi mờ mịt, độc hành độc đạo.



Là vậy nên mặc dù hoang vắng nhưng chuyện ‘làm ăn’ xem ra cũng ổn.



Trọng yếu hơn, nơi đây là trọng địa.



Trọng địa là bởi vì nơi đây từng là địa bàn của Tứ Phân Bán đường nhưng từ lúc Tứ Phân Bán đường bị Kinh Phố Đại tướng quân tập kích (đọc thấy trong cố sự Thiếu niên Lãnh Huyết hệ liệt) đến mức không còn hơi sức đánh trả đã cầu hoà cầu viện với Thái Bình môn, lúc đó bọn họ không thể làm gì khác hơn là đem địa bàn Diễm Mộng khách điếm, một dải Nghi Thần phong nhường cho Thái Bình môn Lương gia.



Sau đó Tứ Phân Bán trùng chấn uy danh cũng đồng thời cờ dong trống mở nhất nhất thu hồi địa bàn đã chuyển giao. Chỉ còn lại Nghi Thần phong bọn họ tranh chấp liên miên đến mức chiến sự nổ ra, quanh năm ác chiến. Kết quả là hoà nên đưa ra thương lượng để cho người của Thái Bình môn cùng Tứ Phân Bán đường định kỳ ba năm luân phiên thay đổi người cai quản.



Về phần khách điếm lão bản để không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn bọn họ liền tìm ra một cô gái trung lập tới tiếp quản. Đó đương nhiên chính là Tôn Diễm Mộng.



Khi đó Tôn Diễm Mộng là người trong mộng của Ngũ Liệt Thần Quân cho nên hắn đối với nàng hết sức tin tưởng. Nhưng ở kỳ hạn ba năm sau đó tổng đường chủ Tứ Phân Bán đường Trần Phóng Tâm cùng Trần An Uý phái ra thủ hạ đắc lực nhất cũng trẻ tuổi nhất trưởng lão Độc Cô Nhất Vị tới quản lý Nghi Thần phong thì sinh chuyện. Kết quả Tôn Diễm Mộng đã động tâm với hắn, Độc Cô Nhất Vị quả thực có nét rất độc đáo hắn tiếp quản Diễm Mộng khách điếm đồng thời cũng tiếp thu mộng đẹp.



Tôn Diễm Mộng chính là mộng đẹp của hắn.



... nhưng đối với Ngũ Liệt Thần Quân mà nói đó quả thực là một cơn ác mộng!