Tứ Đại Danh Bổ

Chương 120: Nhiếp thanh






Vô Tình thần sắc không đổi, vẫn lạnh nhạt nhàn nhã.



... còn mang theo ít khốc liệt.



Tiếng nói của gã cũng rất lãnh khốc:



‘Tại sao ngươi muốn giết Ngô Thiết Dực?’



Người nọ trả lời:‘Bởi vì ta hận hắn!’



Lục nhân ‘ha!’ một tiếng giống như trong quần có vật thể khó đốt cháy phát ra thanh âm khó nghe từ trong đám khói dầy đặc.



Ngay cả khói cũng mang màu xanh biếc .



Vô Tình rất chú ý làn khói dầy đặc này.



Nhưng gã không quên hỏi.



... hỏi từ trước đến giờ là chuyên môn của gã.



‘Tại sao lại hận hắn?’



‘Hắn hại chết bằng hữu của ta!’



‘Ngươi vì bằng hữu mà báo thù?’



‘Không thay hắn báo thù còn gọi là bằng hữu sao?’



‘Bằng hữu của ngươi là ai?’



‘Trang Hoài Phi!’




‘Thiểm Tây danh bộ Đả Thần thoái Trang bộ đầu?’



‘Chính là hắn!’



Vô Tình thở ra một hơi.



Trang Hoài Phi, gã nhớ!



Nhiều năm trước Trang Hoài Phi từng thay thế một sát thủ tới ám sát gã.



Gã không rõ Trang Hoài Phi tại sao lại làm vậy. Gã cùng Trang Hoài Phi không cừu không oán, họ Trang muốn giết gã không phải là vì hận gã mà là vì phải giúp người.



Kết quả Trang Hoài Phi sắp thành lại bại, thất thủ.



Nhưng gã vẫn rất thưởng thức ‘sát thủ’ này trước khi động thủ rất khí khái đã cất tiếng thông báo.



... hơn nữa, một kích không trúng liền bỏ đi là phong phạm của một cao thủ.



Gã vô tình cạn tào ráo máng, đuổi tận giết tuyệt.



Gã đuổi bắt sát thủ, thông qua Hình bộ giao cho một vị quan to của Lại bộ, bản ý cũng chỉ là ‘tạm thời truy xét, xử trí’ mà thôi.



Lúc ấy, vị quan to kia chính là Hổ Uy Thông Phán Ngô Thiết Dực!



Lúc ấy, Ngô Thiết Dực vi phạm pháp lệnh, phụng sự Thái Kinh, giao kết hoạn quan kết bè kết cánh nhưng chưa lộ mặt. Bình thời lão ra vẻ đạo mạo, xử sự nghiêm minh quả quyết, có người khen ngợi. Vô Tình dĩ nhiên cũng không biết người này tâm kế thâm trầm luôn giả công chế tư. Ngô Thiết Dực cố ý dùng thủ đoạn ‘cho một cơ hội’ kết giao với Trang Hoài Phi. Trang Hoài Phi trong lòng cảm kích, Ngô Hổ Uy nhân cơ hội bày ra nhiều chuyện làm Trang Hoài Phi đối với hắn khắc sâu trong lòng. Đến nỗi sau này tại núi Thái Bạch, Ngô Thiết Dực bày mưu ‘Minh tu Thái Bạch, thầm độ Nghi Thần’ Trang Hoài Phi vì lão bỏ mình.



Vô Tình ngày đó nghĩ Trang Hoài Phi có hiệp danh lại không đại ác, trừ việc đánh lén mình ngoài ra cũng không phạm lỗi nặng nên không có ý truy cứu nhưng không ngờ lại tiếp tay cho tư tâm của Ngô Thiết Dực như tặng không tánh mạng của Trang Hoài Phi. Đối với việc này Vô Tình luôn áy náy trong lòng.



Lúc này hành động đánh chặn Ngô Hổ Uy tại Nghi Thần sơn gã muốn đích thân xuất động.



Mà nay người này lại nhắc tới rồi Trang Hoài Phi.



... hơn nữa lại còn là bằng hữu của Trang Hoài Phi.



Gã nên vì Trang Hoài Phi báo thù.



... giết Ngô Thiết Dực!



Nghi thần phong ban đêm hoang vắng cho dù không phải là trông gà hoá cuốc cũng khắp nơi đầy rẫy nguy cơ.



‘Làm sao ngươi biết là Ngô Thiết Dực hại chết Trang Hoài Phi?’ Vô Tình hỏi:‘Trang Hoài Phi chết tại núi Thái Bạch lúc ấy Ngô Thiết Dực chỉ sai nữ nhi của lão cùng thuộc cấp Hô Niên Dã giả mạo hắn đi Vị Thủy đem truy binh đánh lạc hướng ở vùng Thái Bạch, bản thân của lão lại trốn ở Nghi Thần phong tại Sơn Tây!’



‘Tiểu Trang dĩ nhiên không phải lão giết mà là gián tiếp bị lão hại chết!’ Người nọ nghiêm mặt, ngay cả khi ngẩng lên cái cằm dài ngoẵng của gã cũng xanh biếc:‘Nếu như tiểu Trang không cứu lão, không bảo vệ lão ắt đã không chết!’



Có đạo lý.



Vô Tình khóe môi có vẻ mỉm cười.



Chỉ cần đối phó với Ngô Thiết Dực tức là người mình.



... không là địch nhân thì tốt hơn.



‘Ngươi là. . .’



‘Ta họ Nhiếp!’



Người nọ cười nụ cười của hắn cũng xanh biếc.



‘Ta là bằng hữu của tiểu Trang. Chúng ta từng cùng nhau làm việc tại Hiên Viên . Ta quá thích giết chóc, lại mê thanh sắc không hợp làm nha sai nên từ chức, tự do tự tại làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm vô câu vô bó nhưng cùng hắn là tình đồng liêu. Cùng đầu quân dưới trướng là cộng sự với nhau, hắn đã cứu ta một mạng, ta đối với hắn có một phần tình nghĩa chỉ tiếc hắn rốt cuộc không bỏ xuống được không thể như ta có thể tùy hứng làm càn, thống khoái tự tại!’ Người này ánh mắt cũng xanh biếc dưới ánh trăng mơ hồ gợn lăn tăn các điểm sáng xanh lam:‘Ban đầu hắn giao cho đồng bọn Thiên Đao Vạn Lý Lương Thất Điều đưa mẫu thân hắn đưa trước tới Sơn Tây chính là nhờ ta bảo vệ lão nhân gia, ngày sau tiếp ứng hắn tới đây ... ‘




Nói tới đây cái quần trên tay hắn hoàn toàn đốt xong, hắn đợi cả cái quần hiện chìm trong ngọn lửa xanh biếc sau đó mới buông lỏng tay.



Nó rơi vào trong đống lửa.



... đây là cái cuối cùng rồi.



Trên tay hắn không còn quần.



Lúc này hắn mới than nhẹ một tiếng nói tiếp:‘Đáng tiếc, Lương Thất Điều đã sớm bị Tạ mộng Sơn mua đứt!’



Phảng phất khi hắn thở dài cũng phun ra màn hơi mỏng màu xanh lục.



‘Ta biết ngươi!‘ Vô Tình sắc mặt bỗng trắng bệch không có chút ánh trăng chiếu vào, lại có chút giống như ánh trăng khiến ngươi ta nhìn vào bất giác so sánh với sự mỹ lệ của nữ nhân hơn nữa mơ hồ còn có mùi hương nhàn nhạt, lạnh lùng ở mắt, ở tai, ở trên quần áo:‘Ngươi là Nhiếp Thanh!’



‘Đúng! Ta là Nhiếp Thanh!’ Người nọ giống như đang cười nói:



‘Ta họ Nhiếp, tên Thanhnhưng trên giang hồ người ta gọi ta là Nhiếp Thanh!’



Lời vừa thốt chúng nhân đều chấn động.



Mới vừa rồi chẳng qua chỉ là động dung mà nay quả thật cả người rung động.



‘Nhiếp Thanh!’ Lão Ngư từng trải, lịch duyệt giang hồ cũng không khỏi lấy làm kinh hãi:‘Ngươi là Quỷ Vương Nhiếp Thanh?’



Ngay cả Tam Kiếm Nhất Đao đồng cũng đã nghe qua danh tự Nhiếp Thanh.



... Quỷ Vương Nhiếp Thanh.



Bọn họ là từ chuyện xưa do người lớn kể lại (đương nhiên là cố sự của Quỷ Vương) có nghe nói qua :



... nghe nói phàm là nơi Quỷ Vương xuất hiện, quần quỷ tất hiện!



Lão Ngư có thể biết Nhiếp Thanh, nhưng là từ lời giang hồ đồn đãi.



Quỷ Vương Nhiếp Thanh là một nhân vật rất có danh.



... có người định gọi hắn là Nhiếp Thanh quỷ bởi vì hắn oàn thân phát xanh.



Hắn rất có danh là vì võ công hắn cực cao, xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, tâm địa vô cùng ác độc, tính tình vô cùng quái dị, làm việc vô thiên, giết người rất nhiều, sắc mặt vô cùng xanh thường không phân tốt xấu, hễ thích thì làm là người bất phân hắc bạch chánh tà, nhất hào dị nhân.



Có truyền thuyết hắn vốn là một gốc cây tu luyện thành tinh hấp thu nhật nguyệt tinh hoa đi ra ngoài hại người. Cũng có người nói người bị giết sau đó bị hắn mổ bụng lấy gan, lâu ngày toàn thân xám ngắt, hắn cũng vì thế luyện thành kỳ công kinh thế hãi tục Nhiếp Thanh.



Lời đồn đãi thật giả không biết được nhưng nhìn tướng mạo đúng là so sánh với Thanh Trúc xà còn thanh hơn, chỉ sợ cũng so với Thanh Trúc Xà còn độc hơn!



‘Bọn họ thích gọi ta làm Quỷ Vương!‘ Nhiếp Thanh nụ cười xanh biếc nở ra giả tạo nói:‘Nhưng ta là người không phải là quỷ!’



Hắn vừa nói Tam Kiếm Nhất Đao đồng đã lưu ý đến.



Râu của hắn liên tục dài ra, rất nhanh, có thể dùng mắt thường trông thấy được tốc độ rau của hắn mọc ra như thế nào.



‘Chúng ta cùng đi đả lão hổ chứ!’



Hắn cười đến giống như là thảm lục thiếu niên.



Bộ dáng của hắn thật ra rất dài, mặt quá xanh cũng quá dài.



‘Cho dù chúng ta cũng là đi đả lão hổ!‘ Vô Tình nói:‘Cũng không nhất thiết đồng hành!’



‘Tại sao?’



‘Không tại sao cả!’ Vô Tình đang nhìn tay của hắn:‘Tóm lại, ngươi đánh cọp ngươi , ta đánh cọp của ta!’




‘Ta với các ngươi đồng hành, các ngươi có chỗ tốt!’



‘Chỗ tốt?’



‘Bởi vì ta nhận ra được Ngô Thiết Dực, các ngươi không biết!’ Nhiếp Thanh nói:‘Dưới tình huống này trong khi hành động nhận biết được địch nhân so với không nhận biết sẽ chiếm thượng phong hơn nhiều!’



‘Còn ngươi?’



Vô Tình còn đang nhìn ngón tay của hắn chỉ nhàn nhạt hỏi.



‘Ta?’



Nhiếp Thanh đảo đôi mắt xanh suy nghĩ, không rõ gã nói gì.



‘Ngươi có ích lợi gì?’



‘Chỗ tốt là‘ Nhiếp Thanh cười trả lời rất thẳng thắn ‘Ta sợ Chu Sát Gia cùng Đường Hóa!’



Thiết kiếm Diệp Cáo cười lạnh:‘Lão sợ Chu Sát Gia?’



Đồng kiếm Trần Nhật Nguyệt ung dung:‘Lão cũng sợ Đường Hóa?’



Tiểu hài tử vốn hiếu thắng nên vừa nghe Nhiếp Thanh cũng có chỗ sợ hãi ngược lại liền không còn sợ lão nữa.



‘Sai!’ Nhiếp Thanh cải chính:‘Ta không phải sợ Đường Hóa, cũng không phải là sợ Chu Sát Gia. . .’



Ngân Kiếm Hà Phạm không phục:‘Nhưng mới vừa rồi ngươi rõ ràng nói ... ‘



‘Ta nói sợ Chu Sát Gia cùng Phá Lạn vương hai người liên thủ!’ Nhiếp Thanh từ từ đứng lên sửa sang lại quần áo.



Quần áo của hắn giống như chất dịch lưu động màu xanh nhũ dưới ánh trăng màu xanh được tỏa sáng có chút chói mắt.



Nhưng thật sự hắn là người.



Không phải quỷ.



... hơn nữa râu tóc cũng dài rất nhanh, rất doạ người.



‘Một chọi một ta người nào cũng không sợ! Nhưng Chu Đường liên thủ trong thiên hạ không có ai có thể không sợ!’ Nhiếp Thanh nở nụ cười nhưng màu xanh có chút lợt lạt đi, cười vô cùng nho nhã:‘Cho nên chúng ta nếu cùng chung chí hướng sao không hợp tác. Vô Tình còn có thêm ta người nào cũng không sợ!’



Mọi người minh bạch.



‘Chỉ là người nào cũng không sợ?’ Nhưng Vô Tình như có chút không rõ hỏi hắn: ‘Tại sao ngươi không nói vô địch thiên hạ?’



Nhiếp Thanh cũng ngẩn người:‘Ngươi thêm ta, vô địch thiên hạ?’



‘Ngươi, còn có ta!‘ Vô Tình trên mặt không có nụ cười, ‘Địch nhân đều bị dọa chạy hết ... còn nơi nào có địch nhân?’



Gã đến một nét cười cũng không có.