Tứ Đại Danh Bổ

Chương 117: Đồng ngôn vô kỵ






Trời xanh, mây trắng.



Đồng quê, đồi cỏ xanh.



Một đóa hồng rực rỡ.



Hà Phạm hi vọng nhất chính là nhìn thấy những thứ này.



Nhưng hắn hiện tại đang ở hoàn cảnh hoàn toàn ngược lại.



Thâm sơn, thâm sơn, thâm sơn.



Qua thâm sơn, là:



Rừng rậm, rừng rậm, rừng rậm.



Nói cách khác vùng này không phải là thâm sơn mà là rừng rậm.



Thâm sơn âm trầm.



Rừng rậm thâm u.



Tóm lại, không có đồng quê, không có đồi cỏ xanh, nhìn không thấy trời xanh càng không nhìn thấy mây trắng lại càng không nhìn thấy hoa!



Hà Phạm luôn luôn thích cái đẹp.



Hắn hy vọng có thể gặp những chuyện, những vật xinh đẹp, bao gồm:



Cô gái xinh đẹp, nam tử xinh đẹp, phong cảnh tươi đẹp, truyền thuyết sáng lạn, người mỹ lệ, tâm mỹ lệ. . .



Nhưng ở đây ngay cả một đóa hoa hắn cũng không nhìn thấy!




... chỗ này mà ngay cả hoa cũng không có!



Cho dù có, hắn nhưng không nhìn thấy qua. Từng có một đóa, dĩ nhiên không phải là màu đỏ, mà là màu cứt trâu, hắn cho là hoa, hắn chạm vào, ướt nhẹp còn cắn hắn một cái, thì ra là một con côn trùng!



Một thứ có thể cắn người hơn nữa còn ướt nhẹp như vậy chắc chắn là (ít nhất hắn nghĩ vậy) côn trùng!



Ngón trỏ hắn bị cắn đến giờ vẫn còn mùi vị của phân và nước tiểu.



May là đi khắp thâm sơn rốt cuộc cũng ra khỏi rừng rậm.



... tốt quá! Lại thấy mặt trời! Lại thấy mặt trời!



Nhưng lại không lường được.



Sau thâm sơn, dĩ nhiên là núi hoang! Sau rừng rậm lại là hoang dã!



... sơn cùng thủy tận vẫn không có đường!



Nơ đây đều là những tảng đá đỏ thẫm, khô cằn từng khối từng khối, một tầng lại một tầng xếp chồng lên nhau tạo thành từng ngọn, từng ngọn. Nhìn qua tựa như từng khối, từng khối mộ bia!



Trên ngọn núi vẫn còn ngọn núi, vẫn quanh co khúc khuỷu, quanh co mà lên như một hoang mạc, rộng lớn nhưng cô tuyệt, thế giới tĩnh mịch.



Đó là một thế giới từ xưa tới nay đã bỏ xó, quên, vứt bỏ.



Khi dạ hành giữa rừng rậm nghe được sói tru, thú gầm Hà Phạm đã cảm thấy toàn thân run rẩy, không thể ngủ. Thân rắn trơn trơn ướt không chỉ có bò qua đế giày hắn còn chui vào giấc mộng của hắn khiến cho hắn hít thở không thông mà thức tỉnh!



Đêm dài khó ngủ.



Kinh khủng, khó chịu.



Hắn chỉ muốn mau mau thoát khỏi.



Hắn chỉ muốn nhìn thấy người, thấy thành trấn, thấy tửu lâu cùng quán cơm. Tốt nhất, còn có một khóm hoa thậm chí chỉ một đóa cũng tốt.



Đi ra khỏi rừng rậm lại gặp gỡ thâm sơn vẫn không thấy hoa.



Một đóa hoa cũng không có.



Đến buổi tối, hắn cảm thấy hình như là mình đang ngủ ở trên ngực một con quái thú lông dài. Thật sự hắn nghe được trên đầu hắn có tiếng thở phì phò.



Có một lần còn có âm thanh nữ nhân kêu lên. Hắn cùng đồng môn Diệp Cáo cấp tốc quơ lấy binh khí, không để ý y phục bị gai cào rách, da bị móc bị đâm gây thương tích chạy tới hiện trường thì phát hiện đó chỉ là một con vẹt thất sắc nhiều màu đang đập cánh kêu to, tiếng kêu hoảng hốt mà yêu mị như dụ dỗ ngươi cưỡng gian nữ nhân, chung quanh hàng trăm ngàn con dơi giận dữ nhe răng vỗ cánh nhìn thẳng bọn họ rít lên âm thanh kỳ quái, chỉ một chữ:



‘Phi, phi, phi, phi, phi, phi, phi, phi, ... ‘



Nhưng bọn họ không có bay, là con vẹt kia đột ngột xoè cánh ... cái đuôi nó mở ra, như chính nó là một con Khổng Tước cao quý ... cái đuôi mở ra cực độ chỉ thấy chổ không có màu lông thất sắc lại có một bệt như mặt quỷ.



Hà Phạm vĩnh viễn cũng không quên được mặt quỷ đó.



‘Nó’ làm hắn phát sốt suốt hai ngày.



Ngay cả gan lớn như Diệp Cáo cũng không quên được.



Chỉ là bọn họ gặp mà chỉ sợ thì kể ra vẫn tốt số.



Trần Nhật Nguyệt cùng Bạch Khả Nhi cũng nghe tiếng đến cứu người. Kết quả, bọn họ thật trong đêm trăng ‘gặp’ một ‘người’ :



Người này cũng không có gì chẳng qua trước đó rõ ràng là nhìn không thấy người này, chẳng qua là có một thân cây ở nơi đó lớn lên hình dạng như một con viên hầu cổ quái nhưng liếc mắt lại phát hiện dưới ánh trăng lại có một người. Người này cũng không có gì đặc biệt chỉ là đầu của hắn làm kẻ khác trợn mắt!



Đầu người thật ra thì cũng cũng không có cái gì đặc biệt chỉ là đầu của hẳn trong suốt khiến ngươi hoàn toàn có thể nhìn thấy xuyên qua đầu của hắn, thấy bộ não trong đầu hắn. Hơn nữa, mặt trên còn có một vết nứt rất lớn, cái khe rất sâu. Nhưng chất dịch bên trong không vì vậy mà chảy ra, tràn ra ngoài hoặc là rò rỉ ra. Ngược lại, những thứ giống như óc kia, lúc đó lại lúc ẩn lúc hiện, chao qua nghiêng lại làm cho người khác lo lắng nó bất ngờ đổ ra không.



Nghe nói Bạch Khả Nhi nhất thời mặt mày trắng bệch.



Trần Nhật Nguyệt kêu hoảng:’Á!’




‘Người’ quay đầu lại trông như một con Viên Hầu lắng tai nhăn mũi, phát ra một thanh âm như trêu tức người khác:



‘Uông!’



... rốt cuộc là ‘Uông’ hay là ‘Vương’ bọn họ nhất thời cũng không phân biệt được.



Ánh trăng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.



Sau đó bọn họ nhìn thấy một con Viên Hầu, nhanh chóng trèo lên trên một cây đại thụ. Nhìn lại cây kia đã không có Viên Hầu, trước mắt cũng không có’ người’ chỉ còn lại có một gốc cây hình dạng như Viên Hầu tựa như đã sớm đứng ở chỗ đó trăm ngàn năm còn đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.



Sau này bọn họ gặp mặt, trao đổi tâm đắc, liền quyết định báo cáo với ‘Công tử’:



‘Không bằng trở về báo cáo!’



Bọn họ quyết định muốn trăm miệng một lời nhất loạt nói.



... bởi vì bọn họ cũng hết sức ‘kính yêu’ ‘Công tử’ của bọn họ.



Bọn họ cũng ‘sợ’ hắn.



Là bọn họ kiên trì muốn tới .



... vì có thể tới tham dự sự kiện trọng đại ‘Đả lão hổ này bọn họ không tiếc khẩn cầu, ăn quịt, lấy lòng, tranh công. . . thủ đoạn gì cũng dùng hết chỉ là không dám uy hiếp.



Bởi vì không có người nào so với bọn hắn rõ ràng hơn:



Công tử bọn họ không chịu bị uy hiếp .



Cuối cùng ‘công tử’ không cưỡng lại bọn hắn bốn người liên thủ đồng thanh đã không thể làm gì khác hơn đành đồng ý bọn họ nhưng lại nói rõ điều kiện.



‘Muốn đi! Thứ nhất không thể hối hận. Thứ hai nhất định phải nghe lệnh làm việc.’



Câu trả lời của bọn hắn cũng vô cùng nhất trí:



‘Rõ!’



Nhưng có trời mới biết là khổ cực như vậy!



... chẳng khác nào đi Tây Thiên thỉnh kinh!



Hoang vu như vậy!



... lại gặp quỷ ở địa phương này!



Tên cũng đã nói lên điều ấy. Vùng này gọi là Nghi Thần phong, đường vĩnh viễn đi không xong gọi là Cổ Nham quan, bọn họ muốn đi tới địa phương tên là Mãnh Quỷ miếu ... Cũng may là không phải đi đâu danh tự cũng doạ người như thế mà trước khi tới miếu có một thị trấn hoang dã, trong trấn có một khách điếm, Diễm Mộng khách điếm.



Chỉ là ba tuổi định tám mươi, diễm mộng không thấy ác mộng lại nhiều lần sinh. Hà Phạm, Diệp Cáo, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt cảm thấy tốt nhất cả đám đồng tâm hiệp lực khuyên can công tử chi bằng trở về sẽ tốt hơn!



Dù sao thì bọn họ tuổi vẫn còn nhỏ.



Bọn họ chẳng qua là những thiếu niên.



... Đồng ngôn vô kỵ thôi!



Huống chi bọn họ đồng lòng lên tiếng!



‘Đó đương nhiên là quỷ!’



‘Phải đi về, mình trở về thôi!’



Đáp án của công tử là.



‘Là chính các ngươi muốn tới là chuyện thứ nhất, gặp chuyện không hay liền muốn rút lui ngày sau làm thể nào thành đại sự?’




‘Các ngươi đi về cũng tốt, chúng ta lần này đả đại lão hổ. Diễm Mộng khách điếm là nơi duy nhất chúng ta có cơ hội bắt hắn. Hắn hủ bại tham ô, xảo trá âm hiểm, giết người cướp bóc, tri pháp phạm pháp một ngày chưa trừ diệt không thể lập pháp, thiên hạ bất phục ... các ngươi không đi thì thôi dù gì các ngươi chỉ là tiểu hài tử, đồng ngôn vô kỵ cũng nói có tấm lòng. Tùy các ngươi, Lão Ngư, tiểu Dư chúng ta lên Nghi Thần sơn thôi!’



Dứt lời, Lão Ngư, tiểu Dư hô ứng đồng thanh, trong miệng lẩm bẩm mắng mấy câu lập tức nâng kiệu.



Công tử nét mặt sa sầm không để ý tới bọn họ.



Bốn tiểu đồng tử vốn không nghĩ tới công tử trời không sợ, đất không sợ nhưng một mực chắc chắn thật sự đã thấy quỷ!



Bọn họ nhanh chóng thảo luận một cách đơn giản mà nhanh gọn.



Kết luận một chữ.



‘Theo!’



Trừ việc bọn chúng không bỏ đi được lại vốn hăng hái bừng bừng muốn tham dự hành động đả lão hổ này chuyện trọng yếu hơn là khi trở về chẳng phải lại một lần nữa gặp những thứ kia kinh khủng lần nữa sao? !



... hơn nữa lần này còn là bọn chúng tự mình đối mặt!



Vì vậy rút lui không bằng ...



Theo!



... theo không rời bước!



Lui không bằng theo!



Đây là tính toán của Nhất Đao Tam Kiếm đồng.



Ít nhất bọn chúng còn có hi vọng rất lớn.



Kết quả bọn họ từ núi sâu đi vào núi hoang.



Càng đi càng hoang vu, càng lúc càng hoang vu.



Càng leo càng cao, càng cao càng rét.



Bọn họ tiềm nhập vùng đất cằn cỗi đầy sỏi đá.



Không một bóng cây.



Không thấy thảo nguyên.



Không một bông hoa hồng, không một chiếc lá xanh, không một bóng cây.



Trời cao có mây, mây nặng như chì.



Trời đích xác vẫn xanh .



Như lộ ra vẻ mặt của tử thần.



Núi bọn họ đang muốn leo lên gọi là Nghi Thần phong.