Dù nói ung dung như thế, nhưng sau khi Bạch Y Minh ôm lấy Như Tuyên, chân y không ngừng bước vội ra cửa. Sau khi xuống lầu, y cũng cố men theo bức tường mà đi để tránh gây chú ý.
Trùng hợp trong sảnh đang có người cãi nhau, tiếng người huyên náo không ngớt.
“Cái gì? Đến canh kim tơ ngọc bích cũng không biết làm, còn nói là đại trù giỏi nhất ở đây, không biết ngượng miệng à?”
Giọng nói trong trẻo mang chút tính khí trẻ con, ngữ điệu lại làm ra vẻ người lớn, hơn nữa nghe giọng là biết cố ý làm khó dễ.
“Thứ đồ ăn hạ tiện này cũng dám bưng ra, ngươi khi dễ tiểu gia ta không có tiền trả sao?”
Mọi người đột nhiên ầm ĩ. Bạch Y Minh cũng không kiềm được mà liếc qua, vừa lúc người đó cũng đang quay đầu lại, bốn mắt giao nhau.
Vừa nhìn đã thấy thiếu niên ưu tú, hơn nữa đôi mắt kia lại trong sáng xinh đẹp. Nhưng sau khi đối mặt với y, thiếu niên nọ bật cười hai tiếng, sóng mắt lưu chuyển, dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm thấy trước mắt không phải là thiếu niên mới lớn, mà chính là lãng tử phong lưu đã lâu.
Cũng không biết là con cái nhà ai, lại sinh ra đôi mắt hút người đến vậy, nếu lớn thêm vài tuổi nữa thì…
Bạch Y Minh thầm lắc đầu trong lòng, lại chợt bắt gặp thêm một đôi mắt khác.
Đôi mắt này hắc bạch phân minh, hiển hiện hàn khí u trầm, đặc biệt ánh mắt lại thù hằn chúng sinh, khiến trong lòng Bạch Y Minh không khỏi phát lạnh.
Đến khi Bạch Y Minh chuyên tâm nhìn kỹ, mới phát hiện kế bên thiếu niên còn có một cô gái tuổi tác tương đương.
Bên cạnh có một thiếu niên phong lưu anh tuấn đến thế, cô gái có dung mạo bình thường này hiển nhiên là không thu hút rồi. Nhưng Bạch Y Minh cứ cảm thấy nét lãnh tĩnh nơi đầu lông mày của đứa trẻ ấy, mơ hồ có chút quen thuộc.
Nếu chỉ là quen thuộc thì không nói, lạ ở chỗ rõ ràng mình và cô ta không hề quen biết, không hiểu vì cớ gì cô ta lại nhìn mình chằm chằm với ánh mắt đó.
Nghi hoặc tiếp nối nghi hoặc, Bạch Y Minh vẫn không ngừng bước đi, rất nhanh ra đến cửa.
Bên ngoài đã có xe ngựa đợi sẵn, y ôm Như Tuyên nhảy lên, thuận tay thả màn xe xuống.
“Đợi đã.”, Như Tuyên vừa được đặt xuống, liền kéo tay áo của y hỏi: “Ngày ấy ngươi xuất thành, có đem thuốc trên người của ta theo cùng không?”
Bạch Y Minh nhìn hắn, lấy ra một cái túi bên người đặt vào tay hắn.
“Đều ở đây cả, ngươi tự tìm đi!”
Bạch Y Minh xoay người phân phó xa phu lên đường, nhưng vẫn liếc nhìn Như Tuyên mở túi qua dư quang nơi khóe mắt. Hắn lục tìm một bình sứ trắng, đổ ra một viên dược hoàn rồi nuốt xuống.
Bạch Y Minh thấy hắn nuốt khó khăn, vừa muốn đưa túi nước giúp hắn thông nhuận cổ họng, đột ngột ngoài xe có tiếng la hét thất thanh.
Bạch Y Minh ló đầu ra nhìn, chỉ thấy khách *** mình vừa ra khỏi toàn đầu người di động, không biết những kẻ xem náo nhiệt lúc nãy vì sao lại huyên náo đến thế, mà những quan sai ở đằng xa nghe thấy động tĩnh cũng bước gần lại xem.
“Mau đi.”, y căn dặn một câu rồi trở vào trong xe, giữ chặt lấy màn xe dày nặng.
Chuông treo trước xe kêu leng keng, bánh xe cũng lọc cọc xốc theo.
“Xe này có chỗ ẩn ngầm, ủy khuất ngươi trốn một lúc vậy.”
Thấy cửa thành nằm trong tầm nhìn, Bạch Y Minh mở ra hầm trốn dưới xe, đỡ Như Tuyên trốn vào.
“Có lẽ sẽ khó chịu đôi chút, người ráng nhịn, ra khỏi thành là ổn rồi.”
“Không sao.”, Như Tuyên nằm trong không gian chật hẹp, đáp lời không chút dị nghị.
Bạch Y Minh không kịp nhiều lời, vội vàng đậy lại ván xe, vừa định vén màn ở đuôi xe lên, đột nhiên màn xe phất lên, một người từ phía ngoài xông vào.
“Ai?”, Bạch Y Minh thầm kinh hãi, tay đã đặt lên nhuyễn kiếm thắt ngang hông.
“Đừng la!”
Kẻ đó đưa tay ra hiệu cho y im lặng, đôi mắt trong sáng xinh đẹp đầy vẻ cầu khẩn: “Có người truy đuổi ta, ngàn vạn lần đừng lên tiếng!”
“ Là ngươi!”
Bạch Y Minh nhận ra khách không mời mà đến, chính là thiếu niên anh tuấn gây huyên náo ở trong khách *** khi nãy.
Y vốn cảm thấy thiếu niên này có chút kỳ quái, lúc này nhìn y phục trên người có vẻ bình thường, nhưng vật nào cũng có giá trị, người bình tường không thể nào mặc được, hoài nghi trong lòng càng tăng thêm.
“Vị đại thúc tốt bụng này, xin thúc giúp ta, để ta trốn ở đây một lúc.”, thiếu niên chắp tay: “Chỉ cần dẫn ta ra khỏi thành, ta sẽ đáp tạ thúc đàng hoàng.”
Đôi mắt động lòng người của thiếu niên ẩn hiện lệ quang, nhìn qua dễ sinh lòng thương cảm. Bạch Y Minh mềm lòng, suýt nữa đã gật đầu nói được.
“Không được”, may thay y kịp thời kiềm chế, vờ tỏ vẻ sợ hãi.
“Ta chỉ là người làm ăn đi ngang đây, không muốn dính vào thị phi gì hết. Tiểu thiếu gia người đừng làm khó ta, tìm người khác giúp đỡ đi!”
“Vậy sao?”, thiếu niên thấy y kiên quyết, ánh mắt từ đáng thương phút chốc chuyển thành ranh mãnh:”Vậy đại thúc ngài không nguyện ý giúp ta sao?”
Biểu tình thay đổi nhanh như chớp, đến Bạch Y Minh còn tự cảm thán mình không sánh bằng.
“Không phải vậy, chỉ là có lòng mà không làm được.”, Bạch Y Minh thầm nghĩ thiếu niên này lai lịch kỳ lạ, tốt nhất nên ít đụng chạm tới.
“Thôi vậy, ta sẽ không miễn cưỡng đại thúc.”
Thiếu niên khoát tay, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ: “Nhưng có chuyện này rất lạ, ta nhớ khi nãy đại thúc bước ra khỏi khách ***, trong tay còn ôm một người mà. Ta còn nhớ người đó khoác áo rất dày, mặt cũng bị che đi, có lẽ là sinh bệnh! Nhưng người đó đâu rồi, sao chỉ có mình thúc ở trên xe ngựa?”
Bạch Y Minh giờ mới biết mình đã bị thiếu niên theo dõi, bằng không trong khách *** có nhiều người nhìn thiếu niên như thế, sao chỉ nhìn rõ một người đi ngang qua như mình?
“Ta thấy tiểu thiếu gia khí độ bất phàm, tuyệt không giống kẻ xấu làm chuyện bại hoại. Cậu bị kẻ khác truy đuổi đến mức phải trốn chui trốn nhủi, nhất định bên trong có hiểu lầm.”
Trong lòng y thầm cả kinh, trên mặt vẫn không chút biểu cảm: “Chi bằng chúng ta ngồi cùng xe, tìm kẻ truy đuổi cậu hỏi cho ra lẽ, tránh cho cậu phải trốn chạy khổ sở như thế.”
“Cũng được!”, ngờ đâu thiếu niên không hề sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười nói: “Nếu đã thế, ta sẽ hét với bên ngoài vài tiếng, hỏi thử có ai thấy người đồng hành với thúc, tránh để đại thúc người vừa ra thành xong phải quay về tìm.”
Từ khi thiếu niên nhảy lên xe, Bạch Y Minh đã nhìn ra cậu không những biết võ, nhịp thở lúc đặt chân cũng điều độ, đám con cháu ăn chơi ra vẻ ta đây khó lòng so bì.
Hơn nữa chỉ bằng vài ba lời nói, cậu ta không ngừng uy hiếp mình, giảo hoạt tinh anh khỏi phải nói.
Nếu không thể dùng một chiêu khống chế, để cậu ta hét một tiếng…
Bạch Y Minh nhất thời cực hận, nhưng đành hết cách.
“Tiểu nhân là hành thương trong kinh thành.”, Bạch Y Minh chủ động vén màn xe lên, ngắt lời xa phu: “Trên xe chỉ có ta và con nhỏ.”
“Ngươi nói hành thương thì là hành thương sao?, quan thủ thành so sánh chân dung người trên tay với y, thản nhiên hỏi: “Chuẩn bị đi dâu?”
“Quan gia ngài xem, dự tính là thế này.”, Bạch Y Minh cười khổ: “Trong thành tiểu nhân có một cửa tiệm, ngày thường buôn bán vài món ngọc khí. Bận trước nghe nói trong huyện cách đây không xa, có người tìm được ngọc thạch thượng hảo, bèn dẫn con nhỏ đem một ít về, chẳng ngờ ngọc không lấy được, con nhỏ còn mắc bệnh nặng, chuyện này…”
“Được rồi được rồi!”, quan thủ thành mất kiên nhẫn phất tay: “Ta chỉ hỏi một câu, ngươi lại dài dòng lôi thôi làm gì!”
Bạch Y Minh cười theo, gật đầu nói phải.
“Đưa mặt ra ta nhìn coi!”, quan sai kế bên ngoắc tay gọi thiếu niên cuộn mình trong tấm chăn.
“Dạ, dạ!”, Bạch Y Minh vỗ vỗ thiếu niên: “Con trai, con trai, để quan gia nhìn con kìa.”
Thiếu niên lơ mơ đáp một tiếng, ló đầu ra khỏi chăn. Khi nãy cậu nín thở nên mặt đỏ bừng, cộng thêm đôi mắt vô thần, hệt như phát sốt khó chịu.
Dù vậy, diện mạo anh tuấn của cậu ta khiến đám quan sai có chút ngây ngốc.
“Đứa trẻ này quả thực anh tuấn, không giống như người cha này!”, quan thủ thành dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua lại so sánh hai phụ tử này: “Ngươi gạt ta phải không!”
“Quan gia nói đùa rồi,”, trên mặt Bạch Y Minh có chút hổ thẹn: “Đứa trẻ này giống mẹ nó hơn, nhưng cũng có mấy phần giống tiểu nhân.”
Câu này đổi lại một trận cười rộ.
Bạch Y Minh đã cải trang, vả lại y cũng chú ý ngôn hành cử chỉ. Trong mắt mọi người, y là một nam tử dung mạo bình thường, dù cho bị mọi người chọc cười, chẳng qua cũng chỉ tỏ ra khúm núm, gan nhỏ sợ sệt. Chỉ có trong đôi mắt thi thoảng rũ xuống của thiếu niên kỹ tính kia, lại bắt gặp vẻ lo âu cùng nộ khí.
Người này tuyệt không phải làm hạng tầm thường! Thiếu niên lại ngầm khẳng định suy đoán của mình.
Vừa nãy ở trong khách ***, cậu đã biết nam nhân bình thường này nhất định có gì đó cổ quái.
Mà đối với người hoặc việc cổ quái, cậu luôn rất hứng thú.
Cho nên, dù có cách tốt hơn để bỏ rơi a đầu phiền chết người đó, rốt cuộc cậu vẫn chọn cách nhảy lên chiếc xe ngựa kỳ quái này.
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan. Cậu liền nhạy bén, rúc đầu vào trong chăn, lớn tiếng ho khan để lấp liếm đi động tĩnh ban nãy.
Bạch Y Minh thuận theo vỗ lưng thuận khí cho cậu, ánh mắt hai người giao nhau ra hiệu.
Sau khi ho xong cậu yếu ớt hỏi: “Cha, đi được chưa? Con khó chịu quá!”
“Được rồi được rồi!”, Bạch Y Minh quay lại nhìn quan sai: “Quan gia…”
“Đi đi, đi đi!”
Đám quan sai sau khi cười đã đời, phất tay để họ lên đường.
Khi cách cửa thành khá xa, hai người trên xe mới thở phào.
Bạch Y Minh dặn xa phu tìm một nơi yên tĩnh bên đường lớn dừng chân, sau đó vén màn xe lên, mời thiếu niên xuống xe như mời vua.
“Tiểu thiếu gia, ra khỏi thành rồi, cậu cứ tự nhiên!”
Thiếu niên gật đầu cười, vừa mới nhảy ra khỏi xe nửa tấc thì quay đầu lại.
“Phải rồi!”, thiếu niên kêu một tiếng.
Bạch Y Minh cau mày, trong lòng nổi ý sát nhân.
“Không biết đại thúc muốn đến đâu?”, thiếu niên cười rạng rỡ với y: “Chúng ta có duyên như thế, nói không chừng có thể làm bạn đồng hành!”
Trên miệng bảo là nói không chừng, nhưng biểu cảm trên mặt của cậu rõ ràng là muốn nhờ vả Bạch Y Minh, y nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
“Khụ khụ khụ khụ…”, đột nhiên có tiếng ho khan ngăn Bạch Y Minh cự tuyệt.
“Đại thúc không đưa người bạn dưới xe ra sao?”, thiếu niên nhìn vào trong xe, không nhịn được nói: “Hình như hắn bệnh rất nặng, ở dưới đó nhất định rất khó chịu.”
Bạch Y Minh liếc cậu ta, xoay người gỡ tấm ván ra, thiếu niên cũng xông vào, tỏ vẻ hiếu kỳ.
“A!”, thiếu niên trông thấy người nằm ở chỗ nấp, thầm kêu một tiếng: “Tại sao…”
Vì không gian chật hẹp, Như Tuyên cuộn mình nằm trong đống chăn nệm, khuôn mặt bờ môi không chút huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền.
Bạch Y Minh giật mình, không còn tâm tình để ý đến thiếu niên, vội vàng đỡ lấy Như Tuyên, đưa tay lên mũi dò hơi thở. Khi thấy không khí vẫn lưu chuyển, lúc này y mới yên tâm.
“Y Minh?”, Như Tuyên mở mắt.
“Chúng ta ra khỏi thành rồi.”, Bạch Y Minh cẩn thận ôm ấy hắn: “Sao ngươi ho đến mức đó, khó chịu chỗ nào sao?”
“Ta ngồi là được rồi.”, hắn cự tuyệt ý tốt của Bạch Y Minh muốn để hắn nằm xuống, quay đầu hỏi thiếu niên: “Không biết vị này…”
“Khi nãy ra khỏi thành, vị thiếu niên này đột nhiên nhảy lên xe, nói thế nào cũng không chịu đi, ta đành để cậu ta cùng xuất thành.”
Bạch Y Minh nhìn thiếu niên, không hiểu vì sao sắc mặt của cậu hơi trắng nhợt, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
“Mắt… mắt của ngươi…”, từ giọng điệu lanh lợi lúc trước, thiếu niên đã trở nên khẩn trương ấp úng.
“Vì bệnh rất nặng, nhất thời không nhìn thấy được.”, Như Tuyên thản nhiên nói: “Nghe khẩu âm của tiểu thiếu gia không phải người vùng này, cậu đến từ phương nam phải không?”
“Ta là…”
“Chẳng trách sao quen tai đến thế, ta từng ở phương nam một thời gian, ở đó cũng có vài vị cố hữu.”, Như Tuyên thở dài: “Chỉ là núi cao sông xa, đừng nói là bạn cũ, đến phong cảnh ngập tràn đào hoa ấy, e là không thể thấy được nữa.”
“Đợi ngươi hồi phục rồi, gặp bằng hữu cũng không phải chuyện khó khăn gì.”, Bạch Y Minh u ám nhìn hắn.
“Tùy duyên thôi!”
Như Tuyên lắc đầu, tiếng cười hàm ý độ lượng quỷ dị: “Tiểu thiếu gia…”
“Ta họ Bạch, tên là Vân Phi, huynh gọi Tiểu Vân là được”, thiếu niên đảo mắt: “Chẳng hay nên xưng hô vị ca ca đây như thế nào?”
“Ta bệnh đến hồ đồ rồi, ngay cả tên cũng không nhớ nữa.”
“Không việc gì, ta gọi huynh là ca ca vậy.”
Thiếu niên tự xưng Bạch Vân Phi nhìn Bạch Y Minh có vẻ khiêu khích: “Có điều cũng phải nói, nhìn bộ dạng của vị đại thúc này không giống người chiếu cố bệnh nhân, chi bằng ca ca đi theo ta, ta nhất định sẽ tìm một đại phu cao minh trị khỏi bệnh cho huynh.”
Bạch Y Minh đột nhiên hừ một tiếng: “Chúng ta tình cờ gặp nhau, sao dám nhận nhân tình lớn lao của Bạch thiếu gia.”
Như Tuyên định nói thì cơn ho khan kéo tới.
Trận ho khan vừa nặng vừa gấp, Như Tuyên gập người che miệng, tơ máu rỉ ra qua kẽ tay.
Bạch Vân Phi ở kế bên hoảng kinh thất sắc, lập tức đỡ lấy hắn, tay chân luống cuống vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
“Ngươi sao rồi?”, đợi hắn ngừng ho, Bạch Y Minh căng thẳng hỏi hắn.
“Không sao, chỉ là phủ tạng bị ứ huyết.”
Như Tuyên dùng tay áo lau vệt máu bên miệng cùng trong lòng bàn tay.
“Sao… sao huynh bệnh nặng đến mức này?”, Bạch Vân Phi chung quy chỉ là đứa trẻ, tay áo nhiễm hồng loang lổ dọa cậu sợ hãi.
“Ngươi xuống xe mau, đừng để ta thấy ngươi nữa.”, Bạch Y Minh đột nhiên nắm cổ áo Bạch Vân Phi, lạnh lùng nói: “Có điều, nếu ngươi dám hé nửa lời về chuyện đã thấy hôm nay, đừng trách ta không nể tình.”
“Nể tình?”, Bạch Vân Phi đảo mắt: “Khi nãy đại thúc nghe thấy tên ta, biểu tình có chút kỳ quái, lẽ nào thúc quen với người nhà ta sao?”
“Giang Đông Bạch gia giàu có thiên hạ, hạng người như ta sao dám với cao?”, Bạch Y Minh vận lực trên tay, đẩy Bạch Vân Phi ra khỏi xe.
“Y Minh!”, Như Tuyên nghe thấy tiếng va chạm, liền kêu lên một tiếng.
“Ta không làm nó bị thương đâu.”, Bạch Y Minh xoay người căn dặn xa phu.
“Đứa trẻ đó…”
“Mấy đời trước vì muốn tranh đoạt gia nghiệp, Giang Đông Bạch gia ngầm đấu ta chết ngươi sống, khiến cho gia tộc vốn lớn mạnh người thì chết người thì rời đi.”
Bạch Y Minh nhìn ra ngoài qua khe hở tấm màn: “Có lẽ làm việc tổn hại âm đức quá nhiều, từ đó người trong Bạch gia ít đi, nghe nói đời này mấy đứa bé trai đã chết yểu, không dễ gì lưu lại một đứa con trai.”
“Ngươi và nó…”
“Theo vai vế thì ta là đường thúc của nó, dù ta không có tình nghĩa gì với nó, nhưng… Bạch gia cũng không để nó du đãng ở ngoài một mình, không lâu sau ắt có cao thủ theo đuôi.”
Bạch Y Minh ngập ngừng, sau đó tiếp lời: “Chúng ta không thể chuốc lấy phiền phức, bằng không với tính gian trá xảo huyệt như thế, ta nhất định sẽ giết nó để tránh hậu hoạn.”
“Nếu đã quyết định để nó đi, hà tất phải nghĩ nhiều đến thế?”, Như Tuyên thở dài: “Lo lắng vô vàn, chưa hẳn có thể chống lại thế sự vô thường…”
Bạch Y Minh định thần lại, chỉ thấy Như Tuyên dựa thấp ở một bên, dường như vì mệt mỏi mà thiếp đi.
Xe ngựa đổi hết chiếc này đến chiếc khác, cuối cùng Bạch Y Minh tự đánh xe chở Như Tuyên.
Đi suốt ngày đêm, đến Bạch Y Minh cũng có phần mệt lả. Nhưng nhìn thấy Như Tuyên một thân mang bệnh, khí sắc tốt hơn mấy ngày trước, điều này cũng khiến Bạch Y Minh yên tâm hơn, nhưng chung quy vẫn không thể cất đi nỗi lo âu trong lòng.
“Ngươi thật không muốn biết mình bị đưa đi đâu sao?”
“Với ta mà nói, đâu cũng vậy thôi. Huống chi…”, hắn cười ảm đạm: “Đến đó thì biết được rồi, phải không?”
Từ thành trấn náo nhiệt đến thôn trang hoang vu, mãi đến nơi sơn lâm rậm vắng không một bóng người. Khúc ngoặt gấp gáp này, cộng thêm đôi mắt không thấy được, đừng nói là biết vị trí phương hướng, e là người đang ở đâu cũng không biết được.
Nhưng dù thế, Như Tuyên thủy chung vẫn không mở miệng hỏi dự định của Bạch Y Minh.
“Nếu trên đường gặp phải tiểu quỷ Bạch gia đó, ta vốn muốn đưa ngươi đến Đông Hải, đảo nhỏ rất nhiều, thật sự là nơi ẩn thân rất tốt. Nhưng nếu cứ thế thì không tiện làm theo kế hoạch đã định, vì vậy ta sẽ dẫn ngươi đến nơi khác, đợi một khoảng thời gian rồi quyết định sau.”
Bạch Y Minh nói đến đây, đột nhiên có chút ấp úng: “Mai là đến nơi đó rồi, chỉ cần qua ngọn núi này, thực ra… chúng ta ở…”
“Y Minh, ngươi có tâm nguyện gì không?’, Như Tuyên ngắt lời y: “Ta muốn hỏi, ngoại trừ tâm nguyện báo thù Bách Lý Hàn Băng ra.”
Bạch Y Minh nghĩ ngợi, sau đó nhẹ giọng nói không có.
“Ngươi hãy còn trẻ, lẽ nào thật muốn theo ta, ẩn cư tại nơi cô đảo hoang vu cả đời sao?”, Như Tuyên thở dài: “Y Minh, nếu thế thì dù báo được thù, nhiều nhất cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi. Đứa trẻ như ngươi nhìn có vẻ thông minh lợi hại, đến ngần tuổi này mà nghĩ vẫn không thông ư?”
“Ngươi nói thế nào cũng được, chỉ cần ta sống được một ngày, thì sẽ không để Bách Lý Hàn Băng được toại nguyện.”
Vừa nhắc đến chỗ đau lòng, Bạch Y Minh lại cố chấp: “Ngươi cho rằng đứa trẻ vô tri như ta sẽ sớm đi theo mẫu thân ca ca, cũng bị Bách Lý Hàn Băng hại chết phải không.”
Như Tuyên ngây ra hồi lâu, sau cùng cúi đầu.
“Ngươi rất hận y, dù bỏ ra cả đời để báo thù y cũng không thành vấn đề, đúng không?
Bạch Y Minh không đáp, nhưng là ngầm thừa nhận câu nói đó.
Củi khô cháy rực trong ánh lửa, tỏa ra làn khói lượn lờ quyện vào đám mây mù trong rừng cây, khi đậm khi nhạt, điểm xuyết lên mọi vật một tầng hư vô mộng ảo.
“Thưở nhỏ, huynh trưởng ta vì muốn cứu thê tử mà y yêu sâu sắc, thà rằng bỏ đi tính mạng của mình. Từ dạo ấy, ta liền hận Thiên hoa ngưng tuyết. Ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, rõ ràng đó là độc dược hại người, tại sao Vệ gia vẫn đời đời lưu truyền?”
Như Tuyên khép hờ mi mắt: “Nhưng hiện tại người cháu duy nhất của ta đã qua đời, huyết mạch Vệ gia đến thân ta đã đoạn tuyệt, nguyên do sự tình gì đó không còn quan trọng nữa…”
Bạch Y Minh im lặng ngẩng đầu lên, ngước nhìn tán cây trên cao. Đỉnh núi tuyết nhìn như có thể với tay chạm đến, song lại xa tận muôn trùng.
“Ta chiếu cố A Hoành không nhiều, vì vậy ta và nó không mấy thân thiết, sau này nghĩ lại cảm thấy hối hận. Nếu năm đó ta không ham muốn quyển “Độc dược ký thiên”, thay vào đó là chăm sóc dạy dỗ nó, thể nào cũng khá hơn hiện giờ.”
Nghĩ đến đứa cháu tính tình ngoan ngoãn, có khi lại thẳng tính đến không nói đạo lý, Như Tuyên cảm thấy vô cùng thương tâm.
“A Hoành có vẻ tính tình cổ quái, không hòa thuận cho lắm, thật ra nó là đứa trẻ rất tốt bụng. Nhưng đến sau cùng, ta không thể giúp gì cho nó, còn ỷ vào nó đổi máu cho mình mới sống được đến ngày hôm nay… Nếu ta xuống địa ngục, sao có thể ăn nói với ca ca tẩu tử của ta?”
“Ngươi chỉ luôn biết tự trách mình.”, Bạch Y Minh cau mày: “Ngươi phạm lỗi gì không thể tha thứ sao? Nếu không phải năm đó…”
“Chuyện năm đó, chúng ta đã nói quá nhiều rồi.”, Như Tuyên mở to đôi mắt vì mù quá lâu mà trở nên trống rỗng vô thần: “Ta chỉ muốn nói, bất luận là ta hay ngươi, đều bị liên lụy bởi quá khứ, vì vậy những ngày còn lại trong đời không thể sống vui vẻ tự tại được nữa.”
“Có lẽ là thế!”
“So với việc sống khó khăn, chi bằng quên hết tất cả, có thể sẽ sống vui vẻ một chút.”
“Ngươi tưởng ai cũng có bản lĩnh như Bách Lý Hàn Băng ư?”
“Chưa hẳn là không thể.”
Bạch Y Minh sực tỉnh, mạnh mẽ quay đầu về phía Như Tuyên, hắn vẫn yên tĩnh ngồi đó.
“Ý ngươi… là sao?”. Với tình hình hiện tại của Như Tuyên, cũng không còn sức làm được gì nữa. Bạch Y Minh ngầm trấn định tâm tư, trách mình quá đa nghi rồi.
“Nếu quá căm hận, thì sẽ giống như độc ăn vào cốt. Giả như muốn loại trừ loại độc này thì phải dùng dao khoét đi phần thịt rữa, cạo đi chất độc trên xương.”, Như Tuyên chậm rãi nói: “Cho nên muốn trị cho ngươi, tốt nhất là nên loại trừ hết ký ức hận thù trong lòng ngươi đi.”
“Nếu có thể, cũng hy vọng quên được”, Bạch Y Minh cười mỉa mai: “Nhưng mối hận này khiến ta ăn ngủ bất an, sao có thể nói câu quên là quên được?”
“Y Minh, xin lỗi…”
“Ta nói rồi, ngươi không cần thay y xin lỗi ta.”
“Ta vốn chỉ là kẻ ích kỷ dối trá, làm tất cả chỉ vì y, ngươi biết mà.”
Gương mặt Như Tuyên phảng phất tầng khói sương như ẩn như hiện, có cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
“Sao ngươi lại tin rằng, ta sẽ liên thủ cùng ngươi để hại y?”