Giản Linh đã biết tên của La Nhất Mộ, cũng biết cô làm giảng viên ở đại học Tân Lĩnh, tâm tư lung lay, trực tiếp tra thông tin công nhân viên ở website chính thức của đại học Tân Lĩnh, vậy mà tìm được thật.
La Nhất Mộ, nữ, ba mươi lăm tuổi, du học về làm giáo sư học viện luật ở đại học Tân Lĩnh. Bên trái web còn gắn một bức ảnh của cô, buộc tóc, mắt sáng như đuốc, diện mạo thuộc kiểu nhìn một cái là không quên được.
Thì ra là giáo sư chuyên môn nghiên cứu pháp luật, khó trách trông nghiêm túc đàng hoàng đến thế, còn có chút khí thế người sống chớ gần.
Nhưng hơi lớn tuổi, nếu nhỏ hơn tí, tầm đầu ba thì dễ hơn nhiều, Giản Linh vuốt cằm nghĩ. Nàng khá có kinh nghiệm với những người phụ nữ từ mười tám đến hai mươi tám, chưa từng hẹn hò với người ba mươi lăm tuổi lần nào. Muốn theo đuổi chị gái này, chậc chậc, thiệt là có chút khó khăn.
Nhưng từ ngày Giản Linh bắt đầu phát dục chưa bao giờ thất bại trong việc theo đuổi người mình vừa ý, nàng khá tự tin với việc này.
Nửa đêm trước Giản Linh trực ca mơ màng sắp ngủ, nửa đêm sau tìm thông tin La Nhất Mộ ngược lại tốn công sức của nàng, không bỏ sót bất kỳ tin tức nào của người này, thậm chí tải không ít luận văn cô viết.
Lúc này Giản Linh có lòng nghiêm túc cua người ta, đương nhiên phải tìm tiếng nói chung với cô. Nhưng người ta là một giáo sư luật, kẻ có trình độ văn hoá tốt nghiệp cấp ba như Giản Linh muốn bồi dưỡng sở thích chung với cô thật sự hơi khó. Nói đâu không xa, trong mười mấy bài luận lưu loát kia có rất nhiều bài đều là tiếng Anh, mà tiếng Anh ở trong mắt Giản Linh chỉ là hai mươi sáu chữ cái sắp xếp với nhau, hoàn toàn mù mịt. Dù là luận văn tiếng Trung nàng cũng không hiểu đa số, thật ra Giản Linh biết hết mặt chữ Hán, nhưng đứng chung thì đến tiêu đề cũng chả hiểu. Giản Linh nhấn vào đọc đại mấy bài, đọc mà đầu váng mắt hoa, sao Kim quay mòng mòng trước mắt, đành phải tạm bỏ cuộc.
Có công việc để làm, thời gian luôn trôi qua rất mau, Giản Linh còn đang ở trên mạng lưu ảnh La Nhất Mộ khắp nơi, trời đã sáng từ bao giờ. Nhân viên ca sáng đánh ngáp bước khỏi phòng nghỉ chuẩn bị thay ca, thấy người trực mà sửng sốt, "Chị Linh? Sao chị lại trực ca đêm?"
"Nhà Tiểu Lưu có việc." Giản Linh nhìn chằm chằm màn hình thuận miệng đáp.
"Chị Linh vất vả, ở đây giao cho em đi, chị đi ngủ một lát." Nhân viên bảo, lại ngáp.
Giản Linh bị nhiễm sự buồn ngủ của anh ta, cũng che miệng ngáp liên miên, đóng trang web, xóa lịch sử tìm kiếm, nói mấy câu với anh ta rồi lên lầu nghỉ ngơi, không quên dặn dò, "Cẩn thận chút, đừng để xảy ra chuyện."
"Chị Linh yên tâm đi."
Giản Linh lên lầu về phòng ngủ của mình, tắm sơ qua rồi nằm trên giường. Nàng một đêm không ngủ, đôi mắt đau như kim đâm, đầu đặt trên gối mà ngược lại ngủ không được. Mắt nàng rất đau, suy nghĩ trong óc lại rất sinh động, mặt La Nhất Mộ tới tới lui lui trên trần nhà, biểu cảm lãnh đạm, ít khi nói cười, còn có đêm đó đè nàng trên tường, khiến nàng không thể động đậy. Giản Linh loáng thoáng nghe được cô thì thầm bên tai mình: "Cười cái gì?" Âm sắc thận trọng khắc chế lại hết sức mê người. Giản Linh nhắm mắt, lật mình hai cái, La Nhất Mộ vẫn lắc lư trước mắt nàng, đuổi cũng ứ đi.
Chưa từng ngày đêm tơ tưởng với một người như vậy, vất vả lắm mới buông được cô, cô lại xuất hiện trong thế giới của mình, dụ dỗ Giản Linh. Buông một lần rất dễ, nhưng lần thứ hai thì khó hơn lên trời.
Giản Linh bị khuôn mặt tuyệt mỹ của La Nhất Mộ phiền nhiễu đến mức ngủ không được, bực bội ném phăng gối, cầm điện thoại mở WeChat, xem La Nhất Mộ có chấp nhận lời mời kết bạn của mình không.
WeChat có mấy thông báo mới, trừ tin tức của chính phủ và tin tức chung còn có đám bạn quỷ của Giản Linh nhắn hẹn nàng đi chơi, nhưng tuyệt nhiên không có thông báo La Nhất Mộ chấp nhận lời mời kết bạn. Đáy mắt Giản Linh gợn chút thất vọng, buông điện thoại nhắm mắt chuẩn bị ngủ, lại đột nhiên mở mắt ra, lần nữa cầm điện thoại lên mở khung chat của La Cần.
Nàng mặc kệ bên kia có thời gian không, ngón tay bay nhanh trên màn hình, rất mau đã nhắn cho La Cần một tin.
Giản Linh: [Người tới bắt mày hôm qua là giáo viên của mày à?]
Một giây sau La Cần đã đáp: [Giáo sư luật kinh tế của bọn em, làm sao vậy?]
Giản Linh: [Xem bộ dạng của mày chắc cả đêm không ngủ nhỉ? *che mặt*.]
La Cần: [*rơi lệ* Chị đừng nói nữa, tối hôm qua bị cổ bắt tại trận, bữa nay lại có tiết của cổ, cổ bảo hôm nay trước khi lên lớp không nhận được bài tập của em thì đừng nghĩ tới việc qua môn luật kinh tế học kỳ này.]
Giản Linh: [Nghiêm khắc vậy luôn? *kinh ngạc*.]
La Cần: [Chứ gì nữa, sinh viên học viện luật bọn em đều kêu cổ là Diêm La Vương! Chị Linh chị có việc gì không? Không thì em làm bài tập, không huyên thuyên với chị nữa.]
Giản Linh: [Đương nhiên có, cho chị thời khoá biểu của cô La chúng mày đi, cảm ơn, lần sau mày tới chơi net chị miễn phí cho.]
La Cần: [Đơn giản *cười nhe răng*.]
La Cần hành động rất nhanh, chưa tới năm phút đã gửi cho Giản Linh thời khoá biểu chính thức, còn nhắn thêm: [Chị Linh, em chỉ có thời khoá biểu của ngành em, tiết cô La em đều khoanh đỏ, thời gian cũng có cả, đừng quên lần sau cho em chơi net miễn phí, đội ơn chị Linh!]
Giản Linh nhận tài liệu La Cần gửi, mở ra nhìn, khéo thật, đêm nay có một tiết của La Nhất Mộ từ bảy giờ đến chín giờ tối. Giản Linh lập tức tắt điện thoại, canh thời gian ngủ.
Lần đầu tiên học tiết của La Nhất Mộ, thế nào cũng phải cho cô ấn tượng tốt, không được ngủ gà ngủ gật trên lớp cô.
Trước khi nhắm đôi mắt, Giản Linh nghĩ về biệt danh những học sinh đó đặt cho La Nhất Mộ.
Diêm La Vương.
Hì, rất hợp với cái bản mặt cứng nhắc kia.
Giản Linh buồn cười.
…
Khắp học viện luật đại học Tân Lĩnh ai mà chưa nghe qua uy danh của Diêm La Vương? Bàn về số sinh viên rớt môn, giáo sư La Nhất Mộ đứng nhì thì cả đại học Tân Lĩnh không ai dám đứng nhất, hơn nữa điểm danh tiết chỉ cần bắt được một lần trốn học thì thành tích ngày thường của môn trực tiếp biến thành 0, trưởng học viện tới cầu tình cũng không được.
Điểm tổng kết các môn trong học viện luật gồm hai yếu tố: thành tích thi cuối kỳ và thành tích ngày thường, trong đó thành tích thi cuối kỳ chiếm 70% tổng điểm, thành tích ngày thường chiếm 30%. Nói cách khác nếu thành tích ngày thường là 0 thì trừ phi điểm thi cuối kỳ từ 86 trở lên, bằng không điểm tổng kết vẫn không đạt tiêu chuẩn. Bởi vậy có thể thấy được thành tích ngày thường quan trọng thế nào.
Truyền thuyết kể rằng có một tên gan lớn không sợ chết trốn tiết của La Nhất Mộ, còn xin bạn cùng phòng điểm danh giúp cậu ta, nhưng rồi bị cô La bắt tại trận, kết quả thành tích ngày thường của tên trốn học và hai bạn học điểm danh thay thành 0. Tên điểm danh thay lại là con nhà người ta cố hết sức giành học bổng, thê thảm đến nỗi khóc không ra nước mắt, than thở khóc lóc trong văn phòng giáo sư La, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin cô. Các giáo viên cùng văn phòng không đành lòng, cũng lần lượt cầu tình giúp cậu ta, kết quả vô dụng, La Nhất Mộ vẫn đanh mặt. Con nhà người ta một khóc hai phá ba thắt cổ, đứng trên ban công ký túc xá bảo không lấy được học bổng thì không sống nữa, muốn nhảy lầu. La Nhất Mộ nghe được tin chỉ cười lạnh, "Để cậu ta nhảy, chết thì tôi bồi thường cho người nhà." Sinh viên giỏi kia đành phải ủ rũ đi xuống, cuối cùng kỳ này rớt môn, thành thành thật thật sửa đổi.
Từ đó về sau, trên dưới học viện luật không ai dám trốn tiết của La Nhất Mộ, tên tuổi Diêm La Vương học viện luật cũng truyền khắp trường.
Giản Linh biết biệt danh Diêm La Vương của La Nhất Mộ nhưng chẳng biết lai lịch xuất xứ, cũng xem nhẹ sự sợ hãi của bọn học sinh với nàng. Giản Linh lên lớp hơi muộn, tiết tối bảy giờ, sáu giờ bốn mươi nàng mới ra khỏi cửa, trên đường mua cái bánh nướng làm bữa tối, sáu giờ năm mươi mới khó khăn lắm bước vào cửa phòng học.
Luật kinh tế là môn cơ sở của học viện luật, ngành của La Cần chừng một trăm người một khối, lúc Giản Linh vào phòng học, chỗ phía sau đã chật ních, chẳng tìm ra một ghế trống, còn ba hàng đầu thì vắng ngắt, chỉ có mấy sinh viên tới quá muộn không còn lựa chọn khác ngồi ở hàng ba. Những sinh viên ngồi hàng ba hai mặt nhìn nhau, bản mặt u sầu, đang suy nghĩ phải sống qua tiết này thế nào, chỉ có Giản Linh vui vẻ hồ hởi mà đoạt chỗ hàng đầu ở gần bục giảng nhất, như sợ giáo sư La không nhớ mặt mình. Hành vi tự sát của nàng làm bọn sinh viên ngồi sau kinh ngạc rớt cằm, bọn họ đưa đầu ghé tai bàn luận sôi nổi, đều đang đoán đây là sinh viên ban nào, có vấn đề về trí não không.
Giản Linh không biết sự xôn xao đằng sau, tựa cả người lên ghế, vắt tréo chân chờ nghe tiết đầu tiên của La Nhất Mộ, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của La Cần.
La Cần: [Chị Linh, người ngồi ở hàng đầu phòng 703 tòa nhà C quen mắt quá, là chị đó hả?]
Giản Linh: [Chị đó, sao thế?]
La Cần: [Chị Linh não chị bị chập mạch rồi hả? Cứ cho là chị nhiệt tình ham học muốn đến học ké thì học ai cũng được, sao lại phải đến đúng tiết Diêm La Vương? Hơn nữa chị luẩn quẩn trong lòng muốn học tiết Diêm La Vương cũng đừng ngồi hàng đầu, chị không muốn sống nữa ư?]
Giản Linh: [*móc mũi* Nào có ghê gớm như vậy?]
La Cần: [Không kịp giải thích, mau xuống dưới ngồi đi!]
Nhưng khi La Cần nhắn tin này thì đã không kịp rồi, bởi vì chuông đã reo, La Nhất Mộ đúng giờ bước vào phòng học, không lệch giây nào, La Cần sợ tới mức cất điện thoại nhanh chóng mặt.
La Nhất Mộ bật đèn pin đi vào phòng học, trước khi vào cửa tắt đèn pin, vừa tiến lên một bước đã thấy bầu không khí trong lớp học có hơi sai sai.
Cô bước đều, rất nhanh đã lên bục giảng, đặt giáo trình và sách giáo khoa của mình xuống, lạnh lùng quét quanh phòng học một vòng, cả trăm sinh viên chẳng dám ho he tiếng nào.
Cuối cùng, ánh mắt La Nhất Mộ dừng ở chỗ hàng đầu gần bục giảng nhất.
Mái đầu tím phản nghịch ngỗ ngược, đôi môi cười như không cười, ở giữa đám học sinh ngoan ngoãn muốn chói mắt bao nhiêu thì chói mắt bấy nhiêu.