Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 53: Một chiêu trí mạng!




Trong tích tắc, trái tim của Lý Diệu hoàn toàn đông lại! Nhưng vào giây tiếp theo hắn liền tỉnh táo lại. Hắn nhận ra hẳn là chính mình còn đang chìm trong ảo giác do huyễn đằng chế tạo ra.

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau bộc phát ra khiến hắn tỉnh táo lại ngay lập tức. Lúc này, hắn liền cảm thấy có một con gió mạnh ập vào mặt mình!

Lý Diệu không kịp trốn tránh nên liền tung đại một quyền ra. Không biết đã đánh trúng thứ gì nhưng phía đối diện liền thét lên chói tai, mà hắn cũng bị một lực lạ đẩy ra sau 5 – 6m rồi đập lưng vào một lùm cây lùn.

Hắn quơ quơ đầu để xóa bỏ cảm giác chóng mặt. Khi tập trung nhìn lại, ảo giác về Âu Dã Tử đã biến mất, trên cái cây đại thụ đối diện hắn là một con vượn rất to, toàn thân xanh lè, hai tay cực lớn.

Trên trán của con vượn này có mọc ra một con mắt dị dạng, con ngươi ảm đạm tỏa ra ánh sáng lập lòe kinh dị.

“Vượn ba mắt!”

Lý Diệu nhanh chóng lục lọi đống kiến thức trong đầu mình rồi liền tìm thấy thông tin về con yêu thú này.

Vượn ba mắt là một loại yêu thú tương đối khó chơi trong đám yêu thú cấp thấp. Ngoại trừ thân hình linh hoạt, am hiểu săn giết trong rừng thì con mắt thứ ba trên trán của nó còn có thể phóng ra một loại công kích tinh thần đặc biệt. Loại công kích này khiến con mồi cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra, liên tục rơi vào ảo giác.

Nhưng hôm nay nó lại chọn sai đối thủ rồi. Thực lực của Lý Diệu có lẽ không được xem là xuất sắc nhưng não của hắn đã được Âu Dã Tử rèn giũa qua rồi nên linh hồn vô cùng chắc chắn. Loại công kích tinh thần tầm thường thế này cơ bản không hề có tác dụng gì với hắn.

Vì vậy nên hắn mới có thể thoát khỏi ảo giác nhanh như vậy.

“Két!”

Con vượn ba mắt phát ra một tiếng hét chói tai, con mắt thứ ba của nó bỗng nhiên trợn to lên, màu ánh sáng cũng trở nên sáng ngời như thể một cục sắt bị đốt đến đỏ rực. Mà trong não Lý Diệu cũng sinh ra từng cơn đau đớn.

Lý Diệu biết đây là chiêu công kích tinh thần của vượn ba mắt nên cố ý hét lên thảm thiết một tiếng. Cả cơ thể “không khống chế được” bắt đầu run rẩy.

Con vượn ba mắt phát ra tiếng kêu “két két”. Thật hiển nhiên, nó cho rằng quỷ kế của nó đã thực hiện được. Nó nhảy nhảy trên cành cây lấy đà rồi xông thẳng vào người Lý Diệu, hai tay mở rộng, cơ thể duỗi ra.

Nó không hề chú ý đến việc chân của Lý Diệu đã cắm thật sâu vào lớp bùn xốp mềm, kẹp lấy một khúc xương dư lại của con yêu thú nào đó.

Ngay khi nó tới gần thì Lý Diệu liền đá chân phải ra, cây xương đang kẹp giữa ngón chân của hắn đâm chuẩn vào con mắt thứ ba của nó!

Cây xương này có vẻ là xương cẳng chân, chắc chắn vô cùng. Sau cú đâm, cây xương lập tức chui nguyên cây vào con mắt thứ ba của vượn ba mắt. Nó không những đâm xuyên con mắt thứ ba của con vượn mà còn đâm thẳng vào não của nó.

Cây xương được rút ra, ngay lập tức, một đống óc lớn bắn phụt ra ngoài theo lỗ hổng!

Cho dù con vượn ba mắt có mạnh cỡ nào thì khi não đã bị thương nặng như vậy cũng chỉ có thể chết ngay tại chỗ. Cái cơ thể to lớn đột nhiên run lên rồi té đùng xuống đất. Sau đó, nó còn run rẩy một lần nữa rồi mới hoàn toàn bất động.

Những trường hợp chém giết như vậy cũng triển khai ở mọi nơi trong Ma Giao đảo. Một bộ phận thiên tài tu luyện có ý chí kiên định liền thi nhau thoát khỏi ảo giác rồi thi triển võ kỹ tuyệt diệu của mình, bắt đầu săn giết.

Cũng có rất nhiều thí sinh vận khí không tốt lắm. Họ chưa kịp tránh thoát ảo cảnh thì đã bị yêu thú theo dõi.

Ngay khoảnh khắc yêu thú phát ra công kích trí mạng, con hị hị trên đỉnh đầu của bọn họ liền kịp thời phun đống keo kết dính màu hồng phấn như thạch trái cây ra bao vây kín mít các thí sinh. Mặc kệ yêu thú có công kích cỡ nào thì cũng không thể làm hư lớp keo được.

Cùng lúc đó, những tu chân giả tuần tra trên bầu trời cũng bay đến mang những thí sinh thua cuộc kia ra khỏi Ma Giao đảo.

Cuộc thi khiêu chiến cực hạn luôn luôn đều là mười phút đầu khó khăn nhất. Rất nhiều người còn đang mơ màng trong ảo cảnh thì đã bị phán thất bại.

Năm nay cũng vậy, trong vòng mười phút đầu đã có đến 725 thí sinh ủ rũ, lầm lũi rời khỏi Ma Giao đảo, trở lại chiếc Liêu Viễn.

Mà trong trung tâm theo dõi trên chiếc Liêu Viễn, các giám thị của Cửu Đại, giáo viên hướng dẫn các em thí sinh và các cán bộ cấp cao của quân đội đều đang tụ tập ở đây. Họ vô cùng hứng thú nhìn từng ô quang màn đang phát sáng lập lòe không ngừng.

Bên cạnh còn có một danh sách tên tuổi đang sáng lấp lánh, hiện tên 100 thí sinh đang dẫn đầu.

Hành động hạ gục con vượn ba mắt trong nháy mắt của Lý Diệu đã nhận được số điểm không tệ. Không ngờ lại lọt được vào danh sách 100 người đứng đầu, hiện tại hắn đang xếp hạng thứ 90.

“Tố chất của các thí sinh năm nay không tệ, trong 10 phút đầu chỉ có 725 rời trường thi. Tôi nhớ năm ngoái có đến hơn 1000 người rớt cơ!” Một vị quan chức cấp cao trong quân đội cười ha hả, nói.

“Phóng to hình ảnh của 100 thí sinh dẫn đầu đi, chúng ta nên trọng điểm xem xét các em này.” Một giám thị lên tiếng.

100 cái quang màn liền phóng to lên, trở nên rõ ràng, sáng ngời hơn nữa. Cái khung bao bọc xung quanh mấy cái quang màn còn có hình dạng ngọn lửa.

“Hử?”

Chuyên gia luyện khí Tạ Thính Huyền thuộc Thâm Hải viện hơi sửng sốt. Hắn đang nhìn quá trình Lý Diệu đánh chết con vượn ba mắt.

Không ngờ thiếu nhiên này không những có thiên phú cực cao trong luyện khí, mà còn am hiểu chiến đấu nữa.

“Tôi biết ngay là mình không nhìn nhầm người mà!”

Giám thị Đinh Linh Đang thuộc Đại Hoang chiến viện cũng hưng phấn vẫy vẫy nắm đấm!

“Nhưng mà, bây giờ hắn đang làm gì vậy?”

Trong quang màn, Lý Diệu đang làm những hành đột vô cùng kỳ quái khiến Tạ Thính Huyền và Đinh Linh Đang đều thấy khó hiểu.

Lúc này, sau khi giết chết con vượn ba mắt Lý Diệu cũng không lập tức rời khỏi mà lại rút khúc xương đang cắm trên trán nó ra. Hắn xem cây xương như dao, vô cùng thành thạo cắt mạch máu ở cổ của con vượn ra rồi dùng máu tanh hôi của nó bôi lên khắp người.

Hắn bôi rất đều, ngay cả một ngón chân cũng không bỏ sót. Cuối cùng hắn còn nhúng tóc của mình vào đống máu của con vượn rồi mới thỏa mãn phủi tay. Hắn ngậm khúc xương vào miệng rồi bật người nhảy lên cành cây.

Hít một hơi thật sâu, Lý Diệu cảm giác như thể đã trở lại pháp bảo mộ địa.

Những cành cây đen xen nhau tạo thành những không gian nhỏ hẹp giống như những chỗ trống nhỏ giữa những núi rác rưởi lung lay sắp đổ ở pháp bảo mộ địa vậy.

Quét mắt nhìn nhanh xung quanh, Lý Diệu đẩy khả năng tính toán của mình lên đến cực hạn. Ngay lập tức, trong não của hắn xuất hiện vô số phương hướng, hướng gió, con số. Một con đường trong suốt vô cùng rõ ràng kéo dài trước mắt hắn.

“Tiểu cát, giúp tao tìm vị trí điểm tiếp viện gần nhất!” Lý Diệu nói với con hị hị trên đầu mình.

Một lát sau, một cái bản đồ Ma Giao đảo bán trong suốt hiện lên trước mặt hắn. Trên cái bản đồ có đánh dấu rõ ràng vị trí hiện tại của hắn và vị trí của mấy chục điểm tiếp viện.

Lý Diệu cười mỉm chi rồi uyển chuyển nhẹ nhàng di chuyển trên những cành cây, phóng đến điểm tiếp viện gần nhất.

Bụp bụp bụp bụp!

Nhìn những cành cây đan xen nhau tựa như không hề có đường đi nhưng Lý Diệu lại có thể đi lại không hề gặp trở ngại gì. Hắn di chuyển như thể cái Ma Giao đảo này chuyên môn thiết kế riêng một cái đường cho hắn tùy ý đi nhanh như chớp giật!

Dọc theo đường đi cũng không phải không gặp yêu thú, nhưng mỗi một lần cảm nhận được sự tồn tại của yêu thú, hắn đều đúng lúc dừng lại, im lặng giả chết ở trên cành cây.

Trên người hắn tản ra mùi máu yêu thú vô cùng tanh nồng, hơn nữa từ nhỏ hắn đã có thói quen giả chết ở trong pháp bảo mộ địa nên những con yêu thú khác cũng không phát hiện một kẻ ngoại lai đang trộn lẫn bên trong chúng nó.

Bình thường, có đôi khi bọn yêu thú sẽ công kích lẫn nhau, nhưng bây giờ trên đảo vừa tới tới mấy ngàn miếng “thịt tươi” vô cùng tươi ngon mọng nước nên bọn chúng đều đang tìm hơi thở của nhân loại, không rảnh đi ăn thịt đồng loại vừa tanh vừa hôi.

Lý Diệu đã dùng phương pháp này an toàn đi đến điểm tiếp viện gần hắn nhất.

Hành động quái dị của hắn đã bật công tắc lòng tò mò của rất nhiều tu chân giả đang ngồi trong phòng theo dõi trong Liêu Viễn. Tất cả mọi người đều đang đoán ý đồ của hắn.

“Thân thủ của thí sinh này rất linh hoạt, tựa như từ nhỏ đã sinh hoạt trong núi rừng vậy. Hơn nữa, thủ đoạn giấu hơi thở của hắn cũng rất cao siêu. Nhìn kìa, ở cách hắn 3 – 5m có hai con yêu thú chạy ngang qua mà vẫn không phát hiện ra hắn.”

“Không sai, kinh nghiệm thực chiến của thí sinh này thật phong phú, không giống như lần đầu ra trận, Hơn nữa, tố chất tâm lý của hắn cũng rất mạnh, yêu thú xẹt qua trên đỉnh đầu mình mà vẫn không chút dao động, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái! Hạt giống này được, bồi dưỡng thêm một chút là có thể trở thành một sát thủ xuất sắc!”

“Nhưng tại sao hắn lại không ra tay? Rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể không cần tốn nhiều sức mà giết được yêu thú, đạt được thật nhiều điểm tích lũy nhưng hắn lại không làm gì cả. Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”

Ngoại trừ con yêu thú vượn ba mắt thì hơn nửa tiếng rồi Lý Diệu không hề giết thêm con nào. Thứ tự của hắn trên bảng xếp hạng cứ trượt dần theo thời gian, rất nhanh liền đã rớt xuống tới dưới 2,000.

Phải biết rằng, tất cả những thí sinh còn trụ lại trên Ma Giao đảo lúc này đều đã giết chết bình quân 3 – 5 con yêu thú. Thậm chí vài cao thủ có thực lực mạnh mẽ còn đã một hơi giết liền hơn mười con yêu thú!

Lúc này, người đứng đầu danh sách xếp hạng là… Hách Liên Liệt!

“Nhóc con, ngươi muốn đến điểm tiếp viện đầu tiên rồi thể hiện khả năng thiên phú của mình ở phương diện luyện khí đúng không? Được rồi! Ta sẽ nhìn kỹ xem rốt cuộc thì ngươi có thủ đoạn cao minh gì!” Tạ Thính Huyền cười nhẹ, đôi mắt sáng rực rỡ, lấp lánh.

Lý Diệu nhẹ nhàng nhảy vào điểm tiếp viện.