Tu Chân Thế Giới

Chương 897: Kế hoạch của Lương Vi




Tất cả mọi người bị kế hoạch tác chiến của Lương Vi làm cho đực mặt cả kinh.

Thanh âm trầm thấp của Lương Vi quanh quẩn bên trong đại điện.

"Đối phương có một nhược điểm chí mạng, đó là không có cường giả Thần cấp. Mặt khác, Chiến bộ đóng ở các giới đều không phải cùng thế lực với nhau nên sự hợp tác, tương trợ đương nhiên không ăn ý. Đối phương đã dày công xây dựng nên lực phòng ngự của phòng tuyến hết sức kiên cố. Nếu chiến đấu nổ ra, phe tấn công nhất định sẽ gặp thảm cảnh đầu rơi máu chảy, tử thương vô số."

"Nhưng Vương thượng là Thần Cấp, là điểm mạnh nhất của chúng ta."

Ánh mắt Lương Vi như con sói nhìn. Y đảo qua toàn bộ điện. Lúc này, y bộc lộ tài năng.

Không có ai phản đối, Lương Vi nói không sai. Trong mắt cường giả Thần Cấp, phòng tuyến này còn xa mới đạt đến trình độ hoàn mỹ. Nhưng bất kể như thế nào, ai cũng cảm thấy khiếp sợ từ tận trong đáy lòng trước kế hoạch tác chiến táo bạo này..

"Chúng ta đánh chính diện chiến trường. Lần đầu tiên xua thẳng bốn mươi vạn binh lực cường công ở tất cả các phòng tuyến của ngũ giới. Mục đích duy nhất là tạo áp lực lên toàn bộ các phòng tuyến, đồng thời mức độ áp lực cũng phải tương đối lớn. Tiếp theo đó, bọn chúng chỉ còn cách mạnh ai nguời nấy đánh, trở thành những đạo quân bị cô lập."

Lương Vi chậm rãi trình bày, thần sắc trầm tĩnh tự tin. Đối diện với cao thủ khắp cả đại điện mà y không luống cuống chút nào.

"Sau khi áp chế đối phương một cách toàn diện, Vương thượng tự mình dẫn năm vạn tinh nhuệ đột kích Ma Soái liên minh đóng ở Thiên Mộc giới. Thiên Mộc giới mới là mục tiêu tiến công của chúng ta trong lúc này. Có hai nguyên nhân: một, thực lực của Ma Soái liên minh không mạnh là nơi lý tưởng để đột phá. Hai, đây là địa bàn của Ma Soái liên minh. Một khi đánh tan đạo quân của Công tử Hi, tốt nhất là giết được gã thì cho dù là Ma Thần Điện, hay Anh Hào Minh đều trở thành lực lượng tác chiến trên vùng đất xa lạ. Bọn chúng không tài nào nhờ vả được lực lượng bản địa."

"Nếu như có thể tạo một lỗ hổng thì phòng tuyến tử thủ ngũ giới mất đi tác dụng, toàn quân đối phương chỉ có thể lui về. Còn chúng ta cứ thuận thế xông tới là có thể tiến vào Bách Man Cảnh thành công!"

Lương Vi từ từ nói câu kết luận.

Đại điện im ắng, mọi người còn chưa tỉnh táo lại.

Kế hoạch tác chiến mà Lương Vi đệ trình, đợt tiến công đầu tiên đã xua một lượng binh lực những bốn mươi vạn. Đợt tiến công này đã dùng mất tám phần lực lượng, chuyện như vậy cực kỳ hiếm thấy trong chiến tranh, nhất là ở trong quy mô một chiến dịch thì lại càng hiếm thấy.

Quy mô của chiến dịch là lần đầu tiên mọi người biết vì thế ai cũng thận trọng.

Có người phản đối: "Mới lần đầu mà đã xua nhiều binh lực như thế có quá mạo hiểm hay không?"

Lương Vi giải thích: "Đối phương phòng thủ nên có lợi, chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh không sử dụng được. Nếu không thể mở ra một lỗ hổng thì khi lực lượng đối phương tăng gấp đôi thì ý chí phòng thủ càng thêm cứng cỏi. Khi đó phòng tuyến ngũ giới sẽ thành một cái cối xay máu thịt. Nếu để chuyện đó xảy ra thì có thể tất cả chúng ta đều chết ở đây."

Một người khác đứng lên phản đối: "Kế hoạch không tệ nhưng thương vong quá lớn!"

Lương Vi không kiêng kỵ chút nào, y thản nhiên đáp: "Đúng vậy, theo kế hoạch này thì thương vong chắc chắn không nhỏ. Nhưng theo ta, với ưu thế binh lực của chúng ta thì thương vong này là chấp nhận được. Dùng thương vong nhất định đổi được lợi thế thời gian, không gian và sĩ khí thì ta cho là đáng giá. Hơn nữa, muốn đột phát phòng tuyết như vậy bằng bất kỳ cách nào cũng phải có thương vong."

Người phản đối im lặng, cho dù ai muốn công phá phòng tuyến ngũ giới tất nhiên phải trả giá bằng thương vong không nhỏ.

Lương Vi liếc nhìn Tả Mạc, y do dự một chút nhưng vẫn cắn răng nói: "Kế hoạch này mấu chốt là ở Vương thượng, Vương thượng thắng là chúng ta thắng!"

Kỳ thật còn có nửa câu nữa, Vương thượng bại là bọn hắn bại. Nhưng câu này, hắn không nói ra miệng.

Vương thượng sao mà bại được?

Trong đại điện không ai dám lên tiếng.

An Mạc đứng lên, lắc đầu nêu ý kiến: "Bây giờ mới bắt đầu chiến đấu nên chưa phải thời điểm cần Vương thượng tự thân ra tiền tuyến. Trước mắt chúng ta thử tiến công thăm dò để tìm sơ hở của phòng tuyến đã..."

Tả Mạc khoát tay áo cắt đứt ý kiến của An Mạc. Hắn đứng lên nhìn một vòng toàn trường: "Sẽ dùng kế hoạch này. An Mạc, Lương Vi, các ngươi sắp xếp danh sách các Chiến bộ tiến công tất cả các giới trong đêm nay. Các bộ theo kế hoạch tiến công trận địa."

Tả Mạc đã nói thì coi như mọi chuyện đã được quyết định.

Hắn không thể không thừa nhận, kế hoạch của Lương Vi tương đối xuất sắc. Xem thì thấy không có chỗ nào quá khó hiểu, kế hoạch đường đường chính chính. Cho dù đối phương biết rõ kế hoạch này cũng không có quá nhiều phương pháp xử lý.

Đây mới thực sự là tác phong của bậc danh tướng.

Không ai hiểu được thời gian trọng yếu đến mức nào đối với Tả Mạc.

Khó trách Bồ Yêu khen Lương Vi không ngớt. Kết hoạch này không có chỗ nào phức tạp nhưng không phải ai cũng có sự quyết đoán, lòng quả cảm như vậy. Phải là người thấu triệt lợi và hại mới có thể có quyết tâm, có dũng khí như thế.

"Vâng!"

An Mạc và Lương Vi cùng kêu lĩnh mệnh. Tuy An Mạc không đồng ý, nhưng đây là quyết định của Vương thượng nên gã nghiêm túc chấp hành.

Tả Mạc nhìn mọi người. Hắn lạnh giọng điềm nhiên ra lệnh: "Bổn vương cầm quân xung phong liều chết tại trận tiền! Các bộ hãy nhớ, trận chiến này có ta vô địch! Chỉ tiến không lui! Phàm ai không nghe hiệu lệnh, Giết! Phàm ai sợ hãi không tiến, Giết!"

Sau khi ra lệnh hai lần "Giết ", nhiệt độ trong đại điện bỗng nhiên hạ thấp.

Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Vương thượng lãnh khốc, kiên quyết đến như thế. Trong lòng ai ai cũng run sợ. Mọi người đứng dậy cùng một lúc, đồng thanh kêu lớn: "Vâng!"

Vô số tia sáng chói mắt phá vỡ đường chân trời. Hào quang đổ xuống như mưa làm cho đêm tối sáng như ban ngày. Những tiếng nổ lớn, mạnh phá tung màng nhĩ, đánh sâu vào trong lòng người.

Công Dã Tiểu Dung cắn chặt môi bật máu. Trận địa đã hoàn toàn nằm trong công kích của Côn Luân. Những thi thể bị nổ tung bay lên không trung, từng cột máu bắn tung tóe.

Chiến bộ này, hắn đã hao tốn biết bao tâm huyết gây dựng. Nó đang không ngừng bị hao tổn. Phòng tuyến phù trận đơn sơ là do hắn tranh thủ thời gian xây dựng.

Hắn đã tính được, Côn Luân nhất định sẽ không tiếc gì mà tiến công, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp cường độ tiến công của Côn Luân. Chiến bộ tấn công hắn là chiến bộ của Mục Huyên.

Đấu pháp của nữ Chiến tướng lừng danh này rất tinh tế, khi thế cường công không ngờ lại bá đạo như vậy!

Chiến bộ đang tổn thất không ngừng. Mỗi một sinh mạng mất đi, tim hắn lại nhỏ máu. Tay của hắn không khống chế được tâm tình mà run lên, nhưng ánh mắt thì lại kiên định không một mảy may gợn sóng.

Hắn đang chờ thời điểm phản công.

Chiến bộ Mục Huyên tấn công điên cuồng như thế thì sự tiêu hao thần lực sẽ cực kỳ nhanh. Một nửa chiến bộ của Công Dã Tiểu Dung dùng cấm chế ngăn chặn đối phương, chính là vì chờ đợi cơ hội phản công.

Hắn cảm thấy rất may mắn vì tiến công hắn không phải là Chiến bộ của Tiết Đông mà là Chiến bộ của Mục Huyên. Tất nhiên hắn hiểu rằng trình độ của Chiến bộ Mục Huyên cũng rất cao, nhưng đương nhiên phụ nữ không am hiểu cường công, sự phân phối tiêu hao thần lực lúc cường công cũng không được tốt.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn, là do phân nửa Chiến bộ dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội.

Tính cách của Công Dã Tiểu Dung khá cứng cỏi cho nên dù có cực kỳ đau khổ nhưng không mất đi sự tỉnh táo và nhạy bén.

Công kích của đối phương dù vẫn cuồng bạo như mưa, nhưng Công Dã Tiểu Dung nhìn ra được trong bão tố có xu hướng giảm dần.

Ngay vào lúc này!

Công Dã Tiểu Dung không chút do dự xuất kích, hắn nghiêm giọng hét to: "Giết!"

Xung quanh hắn chỉ còn chưa đến hai nghìn người!

Nhưng hơn một ngàn người mắt trợn tròn như sắp nứt từ lâu, giờ đây mỗi người đều điên cuồng.

Thiên Hoàn đột kích chiến trận, hào quang đột nhiên bừng lên chói mắt. Chẳng ai ngờ được dường như đồng thời mặt đất xung quanh chiến bộ Mục Huyên cũng đột nhiên có hào quang sáng rực giống như vậy. Từ lúc Mục Huyện còn chưa xuất hiện, Công Dã Tiểu Dung lẳng lặng bố trí vài cái Truyền tống trận khoảng cách ngắn ở quanh đó.

Bề mặt của những cái Truyền Tống Trận đều được dùng một lớp bùn đất dầy ngụy trang cẩn thận cho nên Chiến bộ Mục Huyên không thể phát giác ra được.

Soàn soạt!

Chiến trận biến mất, rồi lại hiện ra trên không ngay bên hông Chiến bộ Mục Huyên.

Mà khí thế cũng tăng tới cực điểm, như phóng lên trời cao. Trong nháy mắt, hơn trăm vòng sáng chói mắt xen ngang chiến trận đối phương.

Đột nhiên bị phản kích, Chiến bộ Mục Huyên rối loạn. Máu bắn tung tóe, những vòng sáng chói mắt hiện vô số phù văn bay nhập vào đội hình chiến bộ Mục Huyên vừa xoay tròn với tốc độ cao vừa nhanh chóng trở nên to lớn. Nơi nào nó đi, máu bắn tung tóe.

Nhưng Chiến bộ của Mục Huyên cũng là Chiến bộ tinh nhuệ nổi danh thiên hạ. Sau một hồi bối rối thì bọn họ cũng kịp phản ứng lại.

Ngay lập tức có một bộ phận tu giả nhanh chóng thi triển thần thuật phòng ngự, mà một bộ phận tu giả khác thì đang chuẩn bị phản kích Thần Thuật.

Nhưng sắc mặt của bọn họ thay đổi rất nhanh!

Thần lực của các nàng đã bắt đầu khô kiệt!

Vù vù vù!

Lại là mấy trăm vòng sáng chui vào trong Chiến bộ Mục Huyên!

Mục Huyên hoa dung thất sắc, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, Công Dã Tiểu Dung chống cự lại bằng cái gì. Trong lòng nàng vô cùng hối hận do quá sơ suất!

Trước cuộc tấn công này, Công Dã Tiểu Dung và Mục Song bị nàng liên thủ với Mễ Nam đánh cho tan tác. Cho dù Bắc Thiên hoàn gia nhập Mạc Vân Hải, nhưng nước xa không giải được cơn khát gần, Công Dã Tiểu Dung và Mục Song đều không được nàng để trong mắt nữa. Nàng cho rằng việc đánh hạ Bắc Thiên hoàn chỉ là vấn đề thời gian.

Bởi vì Lâm Khiêm yêu cầu bọn họ phải đánh hạ Bắc Thiên Hoàn với tốc độ nhanh nhất, do đó nàng chọn lựa biện pháp cường công không chút do dự.

Chiến bộ của Mục Huyện đã gần như cạn kiệt thần lực, tuy nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng khi đối mặt với hơn ngàn người vẫn còn khỏe mạnh, thân pháp như sinh long hoạt hổ thì lại ở thế hạ phong.

Công Dã Tiểu Dung suất lĩnh hơn một ngàn người, điên cuồng trùng kích Chiến bộ Mục Huyên.

Tính sai rồi!

Sắc mặt Mục Huyên trở lại bình thường, nàng ra lệnh không chút do dự: "Bộ tập cuốn lấy đối phương, những người khác rút lui! Dùng linh thú!"

Từ trong chiến bộ Mục Huyên có hơn hai nghìn người bay ra nghênh chiến với chiến bộ ngàn người của Công Dã Tiểu Dung.

Những người khác nhanh chóng lấy linh thú ra rồi rút về phía sau.

Công Dã Tiểu Dung thấy thế bèn thôi truy kích mà chỉ vây đánh đám hai nghìn người nọ. Sau nửa canh giờ, hai nghìn người không còn ai sống sót, hơn hai nghìn người không một ai chạy trốn.

Trong lòng Công Dã Tiểu Dung cũng chẳng vui vẻ gì mà chỉ còn nỗi niềm đắng chát vô cùng.

Lần này không thể coi là phản kích thắng lợi bởi hắn dùng một nửa tính mạng chiến bộ để đối lấy. Lần sau Mục Huyên quay lại thì bọn hắn không có nửa cơ hội.

May là sau khi đẩy lui đợt công kích ngày có thể được nghỉ ngơi mấy ngày

Hắn cũng muốn rút về phía sau.

Phía sau hắn, toàn bộ Bắc Thiên Hoàn không ngừng chuẩn bị đợt triệt thoái quy mô lớn. Đại đa số dân chúng không ngừng chạy về phía Mạc Vân Hải. Phòng tuyến của Thiên Hoàn gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, phòng thủ chỗ này trở nên cực khó.

Công Tôn Sai đã nghĩ ra kế, Bắc Thiên Hoàn có thể bị Côn Luân chiếm, nhưng chỉ chiếm được một mảnh đất khô cằn không bóng người. Toàn bộ Thiên Hoàn chuyển dời sang Mạc Vân Hải.

Mạng lưới tiêu thụ khổng lồ của Mạc Vân Hải giờ mới thể thiện sức mạnh phi thường.

Vô số chiếc vận thâu bảo thuyền to khổng lồ không biết từ đâu mà ra, chúng tạo thành từng đội tàu khổng lồ, giống hệt như những con kiến dọn đồ, từng chiếc qua lại chở dân chúng Thiên Hoàn đi.

Ở những Truyền Tống Trận, lúc này chỗ nào cũng có những dòng người dài kinh khủng đang xếp hàng. Từng miếng tinh thạch như nước chảy tiêu hao. Nhưng Mạc Vân Hải coi chuyện này tiểu tiết không thèm để ý, họ không ngừng vận chuyển đến từng đống tinh thạch. Ở cạnh nhiều Truyền Tống Trận đều có một đống tinh thạch chất cao như núi. Mọi người nhìn cảnh tượng như vậy cũng là lần đầu tiên.

Mạnh mẽ và giàu có như Mạc Vân Hải mà tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu toàn diện thì không ai dám đánh giá thấp.

Bắc Thiên Hoàn vốn đã ở trong trạng thái chiến đấu, dân chúng đã bước vào thời chiến. Hơn nữa Công Tôn Sai định ra nguyên tắc chỉ vận người, không cần vận tài liệu nên hiệu suất vô cùng kinh người.

Công Dã Tiểu Dung hưu chiến được mấy ngày quý báu.

Ở tại Truyền Tống Trận khác, một chi Chiến bộ quỷ dị nối đuôi nhau ra khỏi Truyền Tống Trận. Những người này vẻ mặt thờ ơ vô cảm, con ngươi xám trắng, khắp người toàn những hình xăm hoa lệ, không có một tia sinh khí.

Những nam nhân toàn thân khắc đầy ma văn, thần sắc lãnh khốc từ Truyền Tống Trận đi ra.

"Là Biệt Hàn đại nhân!"

Trong đám người vang lên một tiếng thét kinh hãi, lập tức những tiếng kinh hô nhanh chóng lan tràn.

"Đó là Biệt Hàn đại nhân sao?"

"Ông trời...ơi! Đây là Nghiệt bộ!"

...

Sau những tiếng kinh hô, trên khuôn mặt mọi người hiện những nụ cười vui mừng. Những lo lắng trong lòng rốt cục cũng được cởi bỏ. Có Biệt Hàn đại nhân ở đây, bọn họ được an toàn!

Người Mạc Vân Hải đều ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt lộ vẻ sùng kính.

Hắn là Biệt Hàn.