"Đại nhân, đây chính là vạn phí trì hải."
Hộ vệ vô cùng cung kính nói. Những ngày này hắn đi theo Tả Mạc, mỗi động tác lời nói của Tả Mạc hắn đều nhìn thấy rõ.
Trước mặt quỷ chủ, đại sư đối xử bình đẳng, không chút câu nệ ước thúc. Đối mặt với những ma tộc có thân phận thấp hèn đại sư vẫn trước sau như một thản nhiên đối xử bình đẳng.
Không kiêu ngạo, không hề có thái độ trên cao nhìn xuống, luôn kiên nhẫn giải thích và trợ giúp mọi người.
Khiêm tốn khi không có sức mạnh chỉ là tự vệ theo bản năng, nhưng khiêm tốn khi đã có đủ mạnh lại là phẩm chất cao thượng và năng lực khống chế mạnh mẽ.
Trong những người hắn từng gặp qua chỉ có duy nhất đại sư có đủ.
Đúng là làm người ta phải tôn kính!
Tả Mạc không biết ý nghĩ của hộ vệ, hắn bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ra.
Tử khí trì ở khắp nơi, hoặc lớn hoặc nhỏ chi chít như sao trên trời, phóng mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối. Trong tử khí trì, tử khí màu tro bốc lên mù mịt, từ xa nhìn lại giống như một hải dương màu tro vậy. Mà những vụ khí màu tro này thi thoảng bốc lên còn giống như đang sôi vậy, danh xưng vạn phí trì hải cũng từ đây mà có.
"Đúng là đồ sộ!" Tả Mạc thì thào tự nói.
Tử khí nồng nặc như sôi, vô biên vô hạn, mênh mông khó lường. Tả Mạc đứng ở biên của vạn phí trì hải, trong lòng bỗng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi đứng trước tồn tại mênh mông dường này. Nhưng chung quy Tả Mạc vẫn là cường giả thần cấp, tâm tính vô cùng kiên định, loại cảm giác này chỉ hiện ra trong nháy mắt rồi biến mất không còn bóng dáng.
Cảm giác tự tin tất cả đều nắm trong lòng bàn tay một lần quay về bên trong hắn.
Tả Mạc rất hiếu kì, vạn phí trì hải đồ sộ như thế không hiểu cảnh tượng trong lòng đất sẽ như thế nào. Tử khí mênh mông nồng nặc từ đâu mà có, vì sao mà sinh, Tả Mạc không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ phía dưới thực sự thông tới hoàng tuyền trong truyền thuyết sao?
Ý nghĩ này vừa sinh ra thì Tả Mạc không khỏi lắc đầu bật cười, bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Các loại truyền thuyết về hoàng tuyền này nọ chắc chắn là không có, khẳng định là có người bịa đặt ra.
Ở bất cứ chỗ nào trong vạn phí trì hải cũng có thể thấy được bóng người, thần quyết của Âm Lăng vệ có thể hấp thu tử khí chuyển hóa thành thần lực, vạn phí trì hải với tử khí mênh mông nồng nặc như này không thể nghi ngờ chính là một trong những chỗ luyện khí tốt nhất.
"Đi thôi, vào xem." Tả Mạc nói.
"Vâng!" Hộ vệ đi theo cạnh Tả Mạc vẻ mặt cảnh giác, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.
"Chẳng lẽ ở đây không an toàn?" Tả Mạc thấy bộ dáng của hộ vệ như vậy không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Hộ vệ không hề lơi lỏng, vừa phòng bị vừa giải thích: "Nơi này tử khí nồng nặc, rất lợi cho tu luyện, mọi người đều thích tu luyện ở đây. Nhiều ngươi tự nhiên không tránh khỏi xung đột. Lúc trước từng có người nói với quỷ chủ không bằng bắt tất cả mọi người vào vạn phí trì hải phải nộp phí sử dụng nhưng quỷ chủ không đồng ý. Xung quanh đây cũng không có thủ vệ nên tình trạng có chút hỗn loạn. Nhưng đại nhân yên tâm, tu luyện ở đây đa số đều là người của Âm Lăng vệ nên không có việc gì đâu."
Hộ vệ nói không sai, hai người đi không xa, dọc đường có gặp qua mấy người đều hành lễ với hộ vệ.
"Hóa ra nhân duyên của ngươi cũng không tệ." Tả Mạc cười nói.
Hộ vệ xấu hổ nói: "Đi theo quỷ chủ khá lâu nên bản thân cũng có chút danh tiếng." Phẩm cấp của hắn không thấp, trong thời gian ngắn có không ít người tiến tới chào hỏi, mặt đang cảnh giác cũng dần bình tĩnh hơn.
Hắn cười nói với Tả Mạc: "Đại sư nếu nhìn trúng chỗ nào cứ chỉ, ta sẽ phái người thủ ở đó là được."
Tả Mạc cười cười, không nói gì, xuyên qua tử khí mà đi.
Những tử khí này đều là do tử khí trì phun ra, bởi tử khí trì quá nhiều, vô cùng dày đặc nên mới tạo ra cảnh tượng thế này. Mơ hồ có thể thấy được rất nhiều bóng người trong tử khí trì, tử khí nồng nặc như này trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện của ma tộc. Tả Mạc không thể không cảm khái phong cách làm việc khác người của Âm Lăng quỷ chủ, nếu đổi lại là bất cứ thế lực nào khác thì bảo địa như này chắc chắn sẽ chiếm làm của riêng.
Nhưng Âm Lăng quỷ chủ lại không thèm quan tâm tới.
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, Tả Mạc lắc lắc đầu bỗng nghĩ tới một vấn đề, hắn hỏi hộ vệ: "Chẳng lẽ những hộ vệ này không lo lắng trong lúc tu luyện bị quấy rầy sao?"
"Không hề." Hộ vệ cười nói: "Đại sư không biết, những tử khí trì này một khi có người tiến vào trạng thái tu luyện thì bên cạnh sẽ tập trung một lượng lớn tử khí. Tầng tử khí tráo này vô cùng cùng vững chắc, hơn nữa còn bài xích các loại sức mạnh khác."
Tả Mạc nghe vậy thì cảm thấy kinh dị, tử khí trì quả nhiên có chút thần diệu.
"Đại sư? Chẳng lẽ vị kia chính là luyện khí đại sư?" Có người bên cạnh hộ vệ hiếu kì hỏi.
Vẻ mặt hộ vệ đầy lạnh lẽo, không tán thành quát lớn: "Lão Vương, chớ có làm càn!"
Lão Vương không khỏi co đầu rụt cổ lại, hắn vô cùng e sợ hộ vệ.
Tả Mạc khoát khoát tay: "Không sao, không sai, ta chính là vị luyện khí đại sư kia."
Người bình thường tuyệt đối không kêu bản thân là "luyện khí đại sư", nhưng Tả Mạc nói chuyện đầy hời hợt như thể đó là một việc vô cùng bình thường. Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của Tả Mạc lại khiến người xung quanh vô cùng tín phục.
Đám gia hỏa này đều là những kẻ lõi đời, kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa nhìn thấy Tả Mạc dễ nói chuyện liền được nước làm tới. Lão Vương cung kính nói: "Đại sư ngài có thể giúp ta luyện chế một kiện thần trang được không? Bất luận điều kiện gì chỉ cần ta có thể hoàn thành thì đều cố gắng hết sức."
Hộ vệ hung hăng trừng mắt với lão Vương, đang định mở miệng mắng.
Lão Vương cũng biết sẽ bị mắng nhưng cơ hội như vậy thật sự quá khó gặp, một khi bỏ qua tuyệt đối không có khả năng gặp lại. Cổ co co nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập mong đợi nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc cười hì hì nói: "Thần trang à, ta có không ít. Ta hỏi ngươi một việc, nếu ngươi biết ta sẽ đưa cho ngươi một kiện."
Hai mắt lão Vương lập tức sáng ngời, khẩn cấp hỏi: "Chuyện gì, đại sư cứ việc hỏi!"
"Ai nói cho ta biết nơi nào của vạn phí trì hải có tử khí nồng nặc nhất ta sẽ cho hắn một kiện thần trang." Tả Mạc vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.
"Ta biết." Lão Vương vô cùng nhanh trí, nói nhanh: "Tử khí nồng nhất ở vạn phí trì hải chính là tử nhãn."
Những người khác không khỏi lộ vẻ ảo não, bọn họ chậm mất nửa nhịp. Bọn họ không nghĩ tới đại sư lại hỏi một vấn đề đơn giản như vậy.
Tả Mạc nhìn thấy vẻ mặt những người khác liền biết người này nói thật, sảng khoái nói: "Tặng ngươi một kiện thần trang, chờ chút."
Lật tay một cái trên tay hắn đã có thêm một kiện thần trang.
Đây là Mạc Vân thần trang mà năm đó hắn lưu lại nhưng không thích hợp để sử dụng minh thần lực. Tả Mạc tiện tay vẫy một cái, tê, một luồng tử khí cực lớn đột nhiên bay tới thần trang trong tay hắn.
Màu tro nhanh chóng lan tràn khắp thần trang.
Mắt thường cũng có thể thấy được nơi màu tro đi qua ma văn phức tạp dần thành hình. Thần trang giống như vật sống, không ngừng chuyển động, biến ảo hình dạng, mọc ra rất nhiều tiêm gai.
Mọi người chưa bao giờ gặp qua thủ đoạn luyện khí như này, tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc mồm không biết nói gì. Lúc này ngay cả hộ vệ cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào thần trang trong tay Tả Mạc, không biết nói gì.
Sau khoảng một nén hương thần trang trong tay Tả Mạc đã cải tạo xong. Thần trang sau khi được tử khí rèn luyện qua nhìn hoàn toàn khác so với lúc trước, ngoại hình rất thô kệch, hơn nữa còn dày đặc chi chít tiêm gai, nhìn qua có chút xấu xí.
Tả Mạc đem thần trang ném cho lão Vương vừa nói chuyện: "Cho ngươi."
Lão Vương yêu thích không buông tay, hắn nhanh chóng mặc nó lên người, vốn thần trang màu tro rất xấu xí nhưng vừa mặt vào lại toát ra vẻ hung ác độc địa dữ tơn. Tiêm gai chi chít dày đặc làm người ta úy kị.
Lão Vương vô cùng vui sướng, hắn vừa thôi động thần lực liền thấy tiêm gai bên ngoài thần trang như sống dậy.
Tiêm gai màu tro hóa thành những hôi xà to bằng đầu ngón tay, những hôi xà này rất sống động, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng tê tê.
"Minh xà thần quyết!"
"Minh xà của lão Vương không phải không thể thành hình sao? Thần trang này thật quá lợi hại!"
…
Mọi người ồn ào nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tả Mạc sáng rực như lửa.
Tả Mạc không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây liền quay sang hỏi hộ vệ: "Biết tử nhãn nằm ở đâu không?"
Hộ vệ có chút không vui nói: "Đại sư không biết chứ tử nhãn chính là nơi có tử khí nồng nặc nhất ở vạn phí trì hải nhưng tử khí nơi đó quá nồng, nồng tới mức không thể nào đi vào được."
"Ồ, ngươi dẫn ta đi xem, đứng từ xa nhìn là được." Tả Mạc thấy vẻ do dự của hộ vệ thì nhân tiện nói.
"Được." Hộ vệ không chút do dự quay sang quát mấy người kia: "Tản giái đi, nhìn cái gì mà nhìn!" Sau đó hắn nói với lão Vương: "Lão Vương, lần này ngươi chiếm tiện nghi rồi, dẫn đường đi."
"Được!" Lão Vương vui vẻ nói, sau đó lập tức đi trước dẫn đường.
Hộ vệ quay sang giải thích với đại sư: "Đại sư, nơi đây tử khí quá nồng, chúng ta không thể phi hành được nên đành phải đi bộ."
"Được." Tả Mạc gật đầu nói.
Minh cảnh vẫn là ma tộc, Âm Lăng vệ có chút cổ quái nhưng vẫn có được thân thể khỏe mạnh của ma tộc. Thần văn của tu giả bọn họ không học được nhưng dùng thần lực để rèn luyện thần thể không hề khó đối với bọn họ.
Tả Mạc đã sớm phát hiện ra thân thể của đám Âm Lăng quỷ chủ đều rất cường hãn, so với hắn còn cường hãn hơn. Ngay cả bộ xương khô Cổ Vô Song, Tả Mạc dám khẳng định bộ xương của hắn nếu phi kiếm chém vào ngay cả một tia lửa cũng không tóe ra được.
Thần quyết mà Âm Lăng vệ tu luyện ẩn chứa tử khí cực nồng, tu luyện tới mức thâm hậu thì thân thể bọn họ càng trở nên kì quái, giống như đám Âm Lăng quỷ chủ và Cổ Vô Song vậy.
Nhưng rất may là Tả Mạc vừa mới kiềm chế được những sí lưu chạy loạn trong cơ thể, thân thể đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, từ đó cũng không mất công nữa.
"Đại sư chính là đại sư, không ngờ thân thể cũng cường tráng như vậy!" Lão Vương nhịn không được nói.
Những người khác cũng rất kinh ngạc, nhìn trình độ luyện khí của Tả Mạc tất cả mọi người đều có chung quan điểm Tả Mạc chính là tu giả. Luyện khí đạt tới mức như thế Minh cảnh tuyệt đối không có.
Mọi người đều cảm thấy đại sư thâm sâu khó lường, không hề bị ảnh hưởng bởi tử khí. Nhìn qua thì cơ thể cũng không tính là cường tráng nhưng vẫn tràn ngập sức mạnh giống như ma tộc, trình độ luyện khí càng không cần phải nói.
Tả Mạc cười cười, không giải thích. Bỗng, trong lòng hắn có cảm ứng, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Hắn dừng bước thản nhiên nói: "Bằng hữu phía trước mời đi ra!"
Kinh nghiệm chiến đấu của đám người hộ vệ rất phong phú, vừa nghe Tả Mạc nói vậy, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đem Tả Mạc thủ ở giữa, trạng thái như lâm đại địch!
Lão Vương vừa rồi còn nhao nhao cười nói giờ đứng trong đội ngũ lại vô cùng dũng mãnh.
Làn tử khí màu tro trước mắt mơ hồ hiện lên một bóng người.