Tu Chân Thế Giới

Chương 846: Biển hoa văn




Một khỏa thần văn xuất hiện bên cạnh đại trưởng lão, ngay sau đó là khỏa thứ hai, khỏa thứ ba, khỏa thứ tư…

Đủ loại hoa văn sinh trưởng trong không trung, chúng nhanh chóng lan ra, trong khoảnh khắc tràn ngập tầm mắt là vô số hoa văn, dày đặc chi chít, nhìn không thấy điểm cuối.

Có rất nhiều thần văn, cũng có rất nhiều phù văn, màu sắc khác nhau và chúng đều phát ra ánh sáng.

Vẻ mặt đại trưởng lão vô cùng nghiêm túc, hai tay mở ra như đang ôm lấy thế giới.

Nơi này tựa như biển sao sáng ngời, vô số các ngôi sao. Thần văn giống như những ngôi sao khổng lồ sáng ngời, phù văn thì giống như những ngôi sao nhỏ sáng le lói.

Từng khỏa hoa văn chậm rãi chuyển động, chúng đang phát ra trường lực của bản thân.

Biển hoa văn!

Trong mắt Tả Mạc hiện lên sự kinh hãi nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại. Hắn không thể không thừa nhận, trình độ của đại trưởng lão ở phương diện phù văn đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, đệ nhất nhân đương đại.

Xung quanh có một số loại hoa văn mà ngay cả hắn cũng không biết là gì.

Biển hoa văn này đâu chỉ là hàng tỷ, đây là thần cấp sao?

Trong mắt Tả Mạc hiện ra chút hốt hoảng, hắn cũng am hiểu về phù văn thần văn nhưng so với đại trưởng lão thì còn kém quá xa.

Đây là một thế giới thần văn!

Thần văn tông sư!

Nhưng giờ phút này Tả Mạc không có thời gian để cảm khái, rất nhanh hắn đã phát hiện ra thế giới thần văn này vô cùng nguy hiểm.

Cách đó không xa một khỏa thần văn bỗng sáng ngời, bảy phù văn bị hấp dẫn bay tới đồng thời phát ra ánh sáng yếu ớt.

Trong đó có một phù văn màu lam đột nhiên bắn ra một đạo băng tiễn!

Vẻ mặt Tả Mạc không thay đổi, băng tiễn vừa tới trước mặt hắn liền bị thái dương thần hỏa xung quanh hòa tan thành hơi nước.

Nhưng chính đạo băng tiễn này lại làm thức tỉnh các phù văn thần văn khác.

Ông!

Băng tiễn, cương phong, sấm sét, lưu hỏa,…

Các loại công kích giống như mưa rào từ khắp các nơi bắn về phía Tả Mạc, tí tách tí tách, quanh người Tả Mạc hoa lửa bắn tung tóe. Thái dương thần hỏa dương cương bá đạo đối phó với mấy loại công kích tầm thường này không mất quá nhiều công sức.

Tả Mạc không cao hứng cho lắm.

Trái lại trong lòng hắn còn có chút dự cảm không tốt.

Toàn bộ biển hoa văn bắt đầu chậm rãi chuyển động, toàn bộ thần văn và phù văn đều thức tỉnh.

Phù văn xung quanh bắt đầu tấn công Tả Mạc, mỗi loại phù văn lại công kích khác nhau, ánh sáng giống như mưa xối xả đánh tới, che phủ hoàn toàn tầm mắt của Tả Mạc.

Tả Mạc lập tức cảm nhận được chút áp lực.

Sức mạnh của phù văn là hữu hạn, không thể công phá được thần hỏa của Tả Mạc nhưng số lượng của chúng thật sự quá nhiều. Ngàn vạn loại sức mạnh với tính chất khác nhau giống như mưa ầm ầm đánh tới tạo ra áp lực như nào không nghĩ cũng biết.

Rào!

Ngọn lửa quanh người Tả Mạc tăng vọt, sí lưu thái dương trong cơ thể tựa như bị công kích của mấy hạt mưa này làm cho tức giận, thái dương thần hỏa càng trở nên mãnh liệt. Lúc này Tả Mạc giống như một ngọn lửa thật lớn, phù văn công kích như những con thiêu thân lao về phía ngọn lửa, rất nhanh liền hóa thành những hoa lửa biến mất không chút dấu vết.

Tả Mạc không dám thả lỏng, bây giờ chỉ có phù văn phóng ra công kích, thần văn thì chưa có động tĩnh gì.

Thần văn so với phù văn thì cao cấp hơn, uy lực cũng mạnh hơn.

Quả nhiên, đúng như Tả Mạc dự đoán, một khỏa thần văn đột nhiên sáng lên ánh sáng màu lam, một bóng nữ tử màu lam hiện ra từ trong thần văn.

Thân thể nữ tử màu lam giống như một dòng nước chảy, tay nàng đang nâng một bình nước màu xanh nước biển.

Ngay sau khi nó xuất hiện trong đầu Tả Mạc liền hiện ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Nàng nâng bảo bình trong tay lên, miệng bình ngả xuống đối diện với Tả Mạc.

Ầm ầm ầm!

Một dòng nước từ trong bảo bình chảy ra rơi xuống chân nàng sau đó hóa thành một dòng sông cuồn cuộn cuốn về phía Tả Mạc.

Dòng sông lao nhanh phát ra những tiếng động ầm ầm.

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào dòng sông trước mắt, trong lòng cảm giác được sự nguy hiểm mãnh liệt.

Dùng nước khắc lửa sao?

Tả Mạc không ngạc nhiên lắm, dùng nước khắc lửa là đạo lý cơ bản nhất, thái dương thần hỏa bá đạo vô song nhưng không phải là không thể hóa giải được. Có thần hỏa tự nhiên có thần thủy, có thái dương thần hỏa chí dương chí cương cũng tự nhiên sẽ có thần thủy chí âm chí nhu.

Thần thủy!

Toàn bộ dòng sông này đều là thần thủy!

Trong lòng Tả Mạc vô cùng hoảng sợ, đại trưởng lão có thể triệu hoán hư thiên ly hỏa đã khiến hắn rất khiếp sợ rồi, không ngờ ngay cả thần thủy cũng có thể tiện tay triệu hoán ra.

Hắn đoán không sai, thần thủy đúng là do đại trưởng lão triệu hoán ra, đó chính là hư nhãn thần thủy từ trong hư không vô tận. Trong hư không vô tận có rất nhiều hư nhãn tồn tại như những dòng suối, hư nhãn thần thủy được sinh ra từ nơi này.

Đại trưởng lão nóng lòng muốn tốc chiến tốc thắng nên đã dùng lực lượng của thần văn để tìm đến chỗ hư nhãn, triệu hoán ra hư nhãn thần thủy.

Đây là thần cấp sao?

Sí lưu thái dương bên trong cơ thể cũng cảm nhận được uy hiếp của dòng sông nên nó biến hóa trở nên sinh động chưa từng có.

Sí lưu thái dương lưu động nhanh hơn, từng đạo hỏa nhĩ kim sắc sáng rực lên.

Hỏa nhĩ kim sắc chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, chợt lóe lên rồi biến mất nhưng hỏa nhĩ cái này sinh cái kia diệt cuồn cuộn không ngừng. Mỗi một đạo hỏa nhĩ biến mất đều sẽ tạo ra một điểm kim tinh chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.

Nhưng lúc này Tả Mạc không rảnh để nghiên cứu xem những kim tinh này có ích lợi gì.

Sí lưu một lần nữa trở nên sinh động, Tả Mạc lập tức rơi vào trong biển lửa mờ mịt, lần thứ hai ý thức trở nên mơ hồ!

Đã có chút kinh nghiệm từ trước đó nên Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, nghênh đón dòng sông thần thủy đang lao tới, hắn bất ngờ đánh ra một quyền!

Không cần hắn thôi động, một nhóm nhỏ sí lưu tự động bốc cháy.

Ầm!

Một hỏa trụ kinh khủng bắn ra từ bàn tay phải cháy đen của Tả Mạc!

Giữa không trung, hỏa trụ và dòng sông va chạm với nhau, thần thủy và thần hỏa vừa tiếp xúc liền phóng ra quang mang vạn trượng, trước mắt Tả Mạc liền trắng xóa, không thể nhìn thấy cái gì cả.

Rầm rầm rầm!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên làm lỗ tai Tả Mạc chẳng thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.

Một vòng sáng mờ ảo từ chỗ hai thứ va chạm nhanh chóng khuếch tán lan ra bốn phía.

Nơi vòng sáng đi qua phù văn lập tức bị đánh tan!

Tả Mạc bị vòng sáng quét trúng thì như bị búa tạ đập, hỏa diễm quanh người bỗng sáng rực lên. Thừa lúc tỉnh táo, Tả Mạc lại đánh ra một quyền nữa!

Ầm!

Lại là một hỏa trụ nữa!

Thần hỏa lập tức chiếm thế thượng phong.

Hư nhãn thần thủy đang không ngừng rút đi, thần hỏa đang không ngừng tiến lên, có thể thấy được hỏa tuyến đang vọt tới dưới chân nữ nhân cầm bảo bình.

Hư nhãn thần thủy so với thái dương thần hỏa thì còn kém một bậc, hơn nữa hư nhãn không nhiều, số lượng thần thủy bên trong cũng không nhiều, mà lúc này thân thể Tả Mạc chính là một khỏa thái dương tinh chủng hoàn chỉnh, thần hỏa ẩn chứa trong đó là rất nhiều.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa, một khỏa thần văn bỗng sáng lên.

Đây là một khỏa thần văn màu trắng, ánh sáng nó phát ra cũng là ánh sáng màu trắng. Thần văn sáng lên lập tức hấp dẫn những phù văn xung quanh nó, trong nháy mắt, phù văn tập trung lại làm thể tích nó lớn hơn trước vài lần.

Rống!

Một con băng long màu trắng từ trong thần văn bay ra, cả người nhào về phía thần hỏa!

Băng long vừa xuất hiện, không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy một băng long ngưng thực tinh xảo như vậy. Con băng long này trắng như tuyết, cả người ưu nhã, lân phiến giống như thấu kính thủy tinh vậy, phản xạ ánh sáng vô cùng mỹ lệ.

Thần văn băng hàn!

Khi băng long bay lượn hàn khí lặng lẽ không chút tiếng động tràn ngập các ngóc ngách.

Hỏa thế của thái dương thần hỏa đột nhiên ngưng lại.

Hư nhãn thần thủy thừa lúc hỏa tuyến của Tả Mạc bị ngưng lại liền tiến lên.

Khí tức băng hàn làm đầu óc Tả Mạc tỉnh táo được hơn chút, thần văn thật lợi hại! Trong cuộc đời Tả Mạc ít khi thấy được hàn khí mạnh như vậy, nếu trong cơ thể hắn không phải là thái dương nóng bỏng, chỉ bằng vào thần lực thì Tả Mạc không thể chống đỡ được bao lâu.

Đúng vào lúc này sắc mặt Tả Mạc khẽ biến.

Hàn khí không những không làm sí lưu trong cơ thể lùi bước, ngược lại càng chọc giận nó, nó càng trở nên sinh động hơn.

Tê tê tê!

Hỏa nhĩ kim sắc càng nhiều hơn, không ngừng hiện ra, càng ngày càng có nhiều kim tinh chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.

Tả Mạc đã tìm được quy luật, mỗi lần sí lưu trở nên sinh động là ý thức của hắn lại bị kéo vào trong biển lửa sau đó trở nên mơ hồ. Những lúc như này, biện pháp tốt nhất chính là đem sí lưu đánh ra bên ngoài.

Sí lưu thái dương vừa mới tiêu hao chỉ là chín con trâu mất một sợi lông thôi.

Số lượng thái dương thần hỏa ẩn chứa bên trong một giọt sí lưu thái dương là vô cùng kinh người.

Không nói nhiều, Tả Mạc cắn răng đánh ra một quyền nữa!

Hỏa trụ chói mắt ầm ầm đánh về phía băng long.

Băng long vô cùng cảnh giác, thân hình khẽ lắc một cái liền có thể thoải mái tránh được đòn này. Nó không ngừng di chuyển xung quanh Tả Mạc, mỗi lần thân hình nó dao động sẽ sinh ra một lớp hàn khí, hàn khí không ngừng tăng lên, nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống.

Hàn khí lạnh thấu xương làm thái dương thần hỏa bắt đầu ảm đạm đi.

Mỗi một khỏa thần văn hoàn chỉnh đều có diệu dụng cực lớn. Vốn dĩ trình độ thần văn của đại trưởng lão đã vô cùng thâm hậu, sau khi bước vào thần cấp có rất nhiều thần văn không trọn vẹn không đồng nhất đều được hắn một lần nữa chỉnh sửa lại.

Những nội dung trước đó cảm thấy thâm ảo tối nghĩa giờ đây đã trở nên rất rõ ràng.

Thần văn băng hàn này chính là một trong số chúng. Hắn chỉ có được một bộ phận nhỏ, vốn dĩ dùng để tham khảo nhưng sau khi bước vào thần cấp thì ảo diệu trong khỏa thần văn này lập tức hiện ra trong đầu một cách rõ ràng. Chỉ từ một phận nhỏ thôi hắn đã có thể thôi diễn ra được một khỏa thần văn hoàn chỉnh.

Nếu hắn có thể thu thập được hàn khí thần giai sau đó dung nhập vào bên trong khỏa thần văn thì lúc đó thần long băng hàn mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó, so với băng long trước mặt thì còn cường đại hơn nhiều.

Từng lớp hàn khí bao phủ hỏa diễm xung quanh Tả Mạc, giống như đang đốt gì đó, tiếng tí tách không ngừng vang lên, hoa lửa bắn tung tóe.

Quanh người Tả Mạc đang xảy ra chiến tranh, hoa lửa chưa bao giờ ngừng hiện ra.

Thấy hỏa trụ không có nhiều tác dụng với băng long, Tả Mạc quyết định tấn công thần thủy trước.

Rầm rầm rầm!

Vài đạo hỏa trụ không ngừng đánh trúng thần thủy, lập tức thần thủy không thể chống đỡ được, liên tục lùi lại.

Dường như băng long cũng nhận ra điều đó, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, há mồm phun ra một ngụm hàn khí bao phủ Tả Mạc

Ngụm hàn khí này so với hàn khí bình thường thì không biết lạnh hơn gấp bao nhiêu lần!

Tả Mạc đang chìm trong hỏa diễm bỗng rùng mình một cái, cỗ hàn khí này dường như có thể xuyên qua thái dương thần hỏa trực tiếp đánh vào thân thể hắn.

Thần hỏa trở nên yếu ớt hơn.

Trên người Tả Mạc hiện ra một tầng băng mỏng, tầng băng này vô cùng quỷ dị, ở trong lửa mà không bị tan chảy.

Lạnh thật!

Đầu óc Tả Mạc trở nên ngưng trệ, hàn khí vô cùng lạnh không ngừng thấm sâu vào trong cơ thể hắn.

Thái dương thần hỏa vô cùng nóng bỏng lại không thể nào ngăn cản được luồng hàn ý này.

Rầm rầm rầm!

Sí lưu thái dương điên lên rồi! Tốc độ chuyển động của chúng đạt tới cực hạn, hỏa nhĩ chi chít dày đặc làm cả người Tả Mạc sáng rực lên!

Nhưng luồng hàn ý kia vô cùng ngoan cường, bất luận thái dương thần hỏa thiêu đốt thế nào cũng không có chút biến hóa nào.

Tả Mạc ở giữa nóng và lạnh, bên ngoài thân thể là hàn khí lạnh thấu xương, bên trong cơ thể là dung nham hừng hực thiêu đốt.

Băng long nhân cơ hội không ngừng phun ra hàn khí.

Mỗi khi phun ra một ngụm hàn khí thì cả người nó liền nhỏ đi một chút, trông có vẻ mệt mỏi.

Liên tục phun ra mười hai luồng hàn khí, thể tích của băng long đã nhỏ còn một nửa. Tầng tầng băng tinh bao phủ Tả Mạc, không còn nhìn ra hình người nữa, chỉ có thể nhận thấy một khối băng thật lớn, cả người Tả Mạc đều bị đóng băng.

Băng long như trút được gánh nặng. Hàn khí của nó vô cùng lạnh lẽo, liên tục phun ra mười hai luồng hàn khí có thể đóng băng vạn vật, dù cả vạn năm trôi qua cũng không thể tan chảy được!

Trầm mê vĩnh cửu trong khối băng này đi!

Băng long xoay người muốn rời đi.

Răng rắc!

Tầng băng bị nghiền nát, không hề có dấu hiệu báo trước, một bàn tay từ trong tầng băng vươn ra nhanh như thiểm điện ôm lấy băng long!