Tu Chân Thế Giới

Chương 803: Đại Ám Luân Hoàng Tịch Vũ




Hai cánh của Chim Ngốc dang rộng ra, rồi đột nhiên biến mất. Sau một khắc, nó đã xuất hiện ở trước mặt Đàm Húc.

Quá nhanh!

Hai con ngươi của Đàm Húc bỗng nhiên mở to. Không gian trước mắt y đột nhiên vặn vẹo, một cái hư ảnh hỏa hồng vọt tới trước mặt với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.

Một điểm hỏa quang từ đầu mỏ chim phóng ra.

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm nhen nhóm trong lòng y.

Sắc mặt của Đàm Húc biến ảo. Y không chút do dự, phi kiếm trong tay bùng lên một luồng hỏa diễm như thiểm điện, chúng nghênh đón hỏa quan tràn ngập khí tức nguy hiểm kia.

Kiếm diễm lần này khác với lần trước, nó màu u hồng như đóa hoa sen.

"Kiếm Diễm Thương"!

Mũi phi kiếm có một ngọn lửa như vừa được châm lên hình thành một đám hỏa diễm nghênh đón một mổ này của Chim Ngốc.

Hai đạo hỏa quang đụng trúng nhau trên không trung.

Kiếm diễm u hồng như đóa hoa sen ầm ầm bộc phát thành một trăm hai mươi luồng kiếm quang bùng lên.

"Kiếm Diễm Thương" là loại "Kiếm Diễm" cấp cao hơn. Chiêu này là áp súc ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang thành một trăm hai mươi luồng, mỗi một luồng kiếm quang của Kiếm Diễm Thương là do ba mươi đạo kiếm quang kiếm diễm cơ bản trước đó ngưng tụ mà thành!

Mỗi một luồng kiếm quang Kiếm Diễm Thương đều là một đòn trí mạng!

Trải qua việc áp súc ngưng tụ không ngừng, kiếm quang Kiếm Diễm Thương biến thành màu đỏ sậm, kiếm ý dập dờn sừng sững.

"Đi chết đi con súc sinh lông dẹt!!" Đàm Húc cuồng tiếu hét to.

Chiêu sát chiêu này uy lực kinh người, trình độ của nó cũng cao đến kinh người. Với thực lực hiện tại của y không phải lúc nào cũng có thể xuất ra được chiêu "Kiếm Diễm Thương" này. Lần này dưới sự nguy hiểm cực độ mới xuất chiêu thành công. Trong lòng của y vui sướng thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Đi chết đi!

Nhìn thấy vô số luồng kiếm ý đỏ sậm với hỏa quang bùng nổ ở đầu mỏ con Chim Ngốc, y cảm thấy y thắng rồi!

Không ai có thể chống đỡ nổi một chiêu này!

Đàm Húc chắc mẩm trong lòng, y chăm chú nhìn, trong lòng tràn ngập sự trông chờ một trăm hai mươi luồng kiếm quang Kiếm Diễm Thương này sẽ xoắn sít con súc sinh lông dẹt đáng ghét này cho nát bấy!

Hết thảy đều đã xong!

Bỗng nhiên, y lại thấy một đạo diễm văn chứa đầy hoa văn từ trên mỏ con Chim Ngốc sáng lên, trái tim của y không thể không nảy lên, y chờ mong...

Ầm!

Diễm văn sáng lên rồi ầm ầm tăng vọt, nó hóa thành một hỏa trụ xông tới trước mặt.

Ánh lửa chói mắt phóng lên trời. Tất cả kiếm ý đỏ sậm lập tức bị hỏa diễm bùng lên thôn phệ.

Đầu óc Đàm Húc trống rỗng, trong con mắt y có thể thấy rõ vô số liệt diễm màu đỏ bốc lên.

Còn không đợi y phản ứng, liệt Diễm thôn phệ luôn cả y.

Đáng chết!

Đàm Húc giật mình một cái, xung quanh đều là Liệt Diễm. Nếu như không phải toàn thân y đều có thần lực bảo vệ thì y đã hóa thành một đống tro tàn từ lâu. Thế nhưng mà dù có thần lực bảo vệ, y cũng không an toàn. Thần lực của y tiêu hao với tốc độ kinh người. Loại liệt diễm màu hồng này có nhiệt độ cực kỳ cao, dù đã được thần lực ngăn cách nhưng y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cao đến kinh người.

Trong lòng của y dâng lên một tia sợ hãi.

Đây là cái loại hỏa diễm gì?

Làm sao có thể thôn phệ ngay cả kiếm quang Kiếm Diễm Thương của mình?

Điều này không thể xảy ra!

Trong đầu y đã loạn thành một mới hỗn độn. Nhưng y cũng biết, lúc này không phải lúc suy nghĩ lung tung, tính cách thoát nạn rồi hẵng nói. Chiến ý của Đàm Húc đã tan tành, trong đầu y chỉ còn có một ý niệm là trốn thoát và chạy cho mau!

Con súc sinh lông dẹt này chẳng lẽ là dị thú Viễn Cổ hay sao?

Liệt diễm bùng lên không có dấu hiệu báo trước, kiếm quang Kiếm Diễm Thương cũng vô pháp may mắn thoát khỏi, cái con chim này không hiểu là có lai lịch như thế nào?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quỷ Vụ đồng vốn là màu trắng như tuyết, lúc này càng nhợt nhạt không còn chút máu, trái tim nhỏ không ngừng đập dồn dập.

Hoàn hảo... Hoàn hảo...

Nó tận mắt nhìn thấy con Chim Ngốc phun ra một luồng nộ diễm màu đỏ như thế nào, bao phủ cả người cả kiếm ý của đối phương ra sao. Cái việc cường giả Viễn Cổ phóng ra hỏa diễm, Quỷ Vụ đồng đã nhìn thấy vô số lần từ lâu. Theo lý thuyết mà nói thì sao nó lại ngạc nhiên đến độ như vậy?

Thế nhưng mà, Quỷ Vụ đồng là tên biết hàng, cái này luồng hỏa diễm đỏ bừng bừng này nhìn thì thông thường, nhưng rất có lai lịch!

Phượng Hoàng Viêm!

Lúc trước nó đã suy đoán con Chim Ngốc này là chim Phượng Hoàng. Giờ đây nó càng chắc chắn suy đoán đó là chính xác. Phượng Hoàng viêm khác xa các loại hỏa diễm khác. Thuộc tính của Phượng Hoàng viêm này vô cùng đặc biệt. Cho dù ở thời Viễn Cổ, Phượng Hoàng Viêm cũng là loại đồ chơi đáng sợ làm cho người ta nghe hơi biến sắc.

Điều quan trọng nhất, con này là thiên địch của nó nữa chứ!

Thật là đáng sợ!

Bản thân mình thế nào mà lại cùng một đội với loài thiên địch. Tưởng tượng đến cuộc sống sau này, Quỷ Vụ đồng đột nhiên cảm thấy đời sống thật khéo trêu ngươi.

Chim Ngốc nhận thấy Đàm Húc đang muốn chạy trốn khỏi luồng liệt diễm đang vây khốn, cái đầu khẽ nghếch, con mắt hé lên tia nhìn hung hãn. Nó mở rộng cánh, nhẹ nhàng vỗ.

Nếu như người bên ngoài nhìn vào có khả năng sẽ bỏ qua hành động vỗ cánh này, nhưng mà Quỷ Vụ đồng lại chăm chú nhìn không rời, nó nhìn đến xuất thần.

Vận luật!

Đôi cánh của con Chim Ngốc đang vỗ kia ẩn chứa Vận luật kỳ lạ khó nói thành lời.

Cái này nhất định là thần quyết gì đó lợi hại!

Liên quan đến lợi ích của bản thân, Quỷ Vụ đồng quan sát cẩn thận. Nhìn lên trên thì thấy con Chim Ngốc chỉ có vỗ cặp cánh nhưng trên thực tế chân của nó khẽ thay đổi đến mấy lần.

Đến trình độ này thì dù những động tác bình thường cũng đều ẩn chứa Huyền Cơ.

Quỷ Vụ đồng vắt óc lục lại trí nhớ xa xưa để xem nó có thể nhớ ra điều gì.

Liệt Diễm tựa như một cái ngục, bất kể Đàm Húc tả xung hữu đột như thế nào cũng không cách nào lao ra khỏi Liệt Diễm. Một lực vô hình theo cặp cánh đang vỗ của Chim Ngốc và bộ pháp di động lẳng lặng phát tán bao phủ Liệt Diễm.

Mồ hôi từ trên đầu Đàm Húc rơi như mưa, y luống cuống.

Xung quanh đều là hỏa diễm đỏ tươi, như thể y lọt vào biển lửa không giới hạn. Cho dù y hướng phương hướng nào xông ra cũng thấy Liệt Diễm không có điểm cuối cùng.

Thật cổ quái!

Nhất định có chuyện cổ quái!

Y biết rõ mình nhất định là thân hãm bẫy rập của đối phương, luồng Liệt Diễm nhất định là cái bẫy rập!

Cho dù y thúc dục thần lực như thế nào, Kiếm Quyết xuất ra chui vào trong ngọn lửa đều như trâu đất xuống biển, không có một chút phản ứng nào.

Thần lực tiêu hao với tốc độ kinh người không ngừng nghỉ. Cứ tiếp tục như thế thì chính mình sẽ không kiên trì nổi bao lâu nữa.

Không có thần lực bảo vệ, Liệt Diễm sẽ thiêu mình xương cốt ra tro.

Chẳng lẽ, hôm nay bỏ mạng ở đây sao?

Thật quái lạ, đột nhiên ý nghĩ này hiện ra trong óc y làm y khẽ giật mình.

Cặp mắt con Chim Ngốc nửa nhắm nửa mở cứ như là vừa ăn no xong đứng lim dim tiêu thức ăn, bước chân thì chẳng khác nào kiểu đi của cụ già bước cao bước thấp, thỉnh thoảng lại tự dưng vỗ hai cánh mấy cái.

Liệt diễm màu đỏ tươi giống như con quái vật quay cuồng, ngọ nguậy làm người xem kinh hồn táng đảm.

Hắc Kim Phù Binh nuốt ực nước miếng lắp bắp một câu cố lắm mới nghe được: "Cái này là "Đại Ám Luân Hoàng Tịch Vũ" sao?"

Nó biết rõ, nếu mình cũng bị hãm bên trong ngọn Liệt Diễm này thì chỉ sợ cũng bị đốt thành một bãi nước thép. Đắc tội với Điểu tỷ không nổi ah! Đầu óc vô cùng linh hoạt và cơ trí của Hắc Kim Phù Binh đang cân nhắc xem thường ngày có nên cống nạp thêm chút đồ ăn vặt để nịnh nọt Điểu tỷ hay không.

Dương Quang thở dài một tiếng đồng cảm: "Thật đáng thương."

Phượng Hoàng viêm thực ra cũng chỉ trong vòng hơn trượng, nhưng mà dù cho Đàm Húc giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cái vòng nhỏ bé hơn trượng này được.

Thật là đáng sợ!

Nghịch Long trảo cầm tay, trong ngực của Tả Mạc tràn đầy sát ý, lập tức như gió trợ thế lửa, ầm ầm tăng vọt.

Hàn mang trong mắt Tả Mạc lóe lên, một tay nắm Nghịch Long trảo, chân nhảy vọt lên không trung. Bàn tay hắn như cầm một cái búa thật nặng vung cao lên bổ xuống Nhiếp Thần. Bên trên Nghịch Long trảo bỗng dưng hiện lên một tầng Kim Sắc quang mang, từ đầu ngón tay Nghịch Long trảo hiển hiện một hư ảnh hình cái búa cực lớn.

Trong nháy mắt, Thái Dương Thần Phủ cộng với nó biến thành Song Thủ Phủ.

Phủ thế vạn quân!

Những tiếng rít vang vọng đầy trời đập vào màng tai, Nghịch Long trảo vốn là hung vật đệ nhất, khi nó được rót thần lực vào lại càng hung bá tuyệt luân. Tiếng gió dậy lên giống như là vạn quỷ cùng gào thét, bầu trời cũng theo đó u ám hẳn.

Quỷ Vụ xung quanh như nước nóng dội xuống tuyết, hoàn toàn tan biến.

Sát ý và thần lực trộn lẫn trong lồng ngực, một búa này là toàn lực của Tả Mạc!

Nhiếp Thần biến sắc, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại. Một búa này là sự dung hợp hoàn mỹ của khí phách và sát ý. Rõ ràng chỉ là một búa lại màm cho núi sông biến sắc, chiếm cứ trời xanh.

Trong lúc giật mình, Nhiếp Thần phảng phất nhìn thấy cái dáng anh hùng Viễn Cổ to lớn như núi, thân ảnh bễ nghễ thiên hạ.

Dưới một búa này vạn vật run rẩy!

Lần đầu tiên y cảm thấy bản thân nhỏ bé đến như thế, nhỏ bé như thể giống như con sâu cái kiến.

Nhưng y vốn là hạng người tâm chí cứng cỏi, tâm thần khẽ rung lên một cái đã khôi phục bình thường.

Đối mặt với một búa tuyệt thế như vậy, sự kiêu ngạo của Nhiếp Thần cũng được kích phát ra hết. Phi kiếm trong tay y đột nhiên sáng lên hào quang chói chang. Phi kiếm bị thần lực rót vào cực nhiều nên không thể chứa được nữa, bề ngoài nó bắt đầu bị tan ra, những phù văn không ngừng bị phá hỏng.

Y giống như bừng tỉnh, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, ngửa mặt nhìn thẳng vào một búa kinh thế hãi tục.

Phi kiếm đã hóa thành một bãi nước thép nhưng vẫn có hình dáng của một thanh kiếm. Hào quang chói mắt nhanh chóng ảm đạm, Nhiếp Thần tay cầm một bãi nước thép dài nhỏ.

Bỗng dưng Nhiếp Thần trợn mắt tròn xoe hét lên.

"Côn Luân!"

Cái bãi nước thép trong tay lắc lư kêu gào rồi bắn nhanh như chớp!

Tả Mạc nghe thấy hai chữ "Côn Luân", lửa giận trong lòng đột nhiên phát ra. Sát ý và sự tức giận trước nay chưa từng có phun trào như núi lửa chiếm hết cả thân hình.

Mỗi một tấc da thịt đều rung động lắc lư, mỗi một cọng lông đều dựng đứng, Tả Mạc chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa như có một luồng hỏa diễm ầm ầm thiêu đốt.

Những hình ảnh không còn được gặp lại kia hiện ra trước mắt hắn rồi tan thành từng mảnh nhỏ. Vô Không Sơn, chưởng môn, sư thúc, sư đệ sư muội...

Tả Mạc cảm thấy trong nội tâm như có một cái gì chặn lại, khó chịu đến cực điểm.

Cuối cùng sự khó chịu đạt tới điểm tới hạn, tất cả phẫn nộ và sát ý phá tan điểm tới hạn, ầm ầm bộc phát.

"Ăn cái em gái ngươi ấy!"

Phẫn nộ tràn ngập gào thét như tiếng sét nổ vang, hắn mông lung trong cảm xúc, nước mắt giàn giụa.

Tả Mạc thoáng như Ma Thần bừng bừng xả ra hết.

"Không tốt!" Quỷ Vụ đồng nghẹn ngào kinh hô, hoảng sợ thất sắc.

Bầu trời rồi đột nhiên bừng lên hào quang chói mắt. Hào quang như mưa rơi, chúng rơi trên người Tả Mạc.

Cấm chế! Cấm chế của Đồ Đằng khôi tràng bị kích hoạt!

Quỷ Vụ đồng quá sợ hãi muốn bay lên phía trên đầu Tả Mạc, nó muốn ngăn lại cấm chế thay Tả Mạc!

Đại nhân vậy mà... Vậy mà mạnh mẽ đến mức có thể kích hoạt cấm chế Đồ Đằng khôi tràng...

Quỷ Vụ đồng đồng tử đột nhiên co rút lại, trong lòng kinh hãi tuyệt luân, thân hình cứng đờ lại!

Vô số hào quang rơi xuống Tả Mạc, vậy mà hắn như không có việc gì. Hào quang toàn thân bỗng tăng vọt, hình thành một cái quang cầu lớn hơn Tả Mạc mấy lần!

Sao lại... có thể!

Quỷ Vụ đồng trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng.

Bầu trời sáng lên, hào quang càng ngày càng nhiều, phảng phất như nguyên một đám ngôi sao thắp sáng, hào quang từ bốn phương tám hướng, như mưa rơi xuống trên đầu Tả Mạc.

Tả Mạc vẫn còn hung hăng chưa tỉnh, hắn trợn mắt tròn xoe, khuôn mặt vặn vẹo, mỗi một đường cơ bắp đều kéo căng hết mức!

Một quang cầu cực lớn bao phủ hắn, điện mang lập loè bên trong, hỏa quang phun ra nuốt vào, băng sương thiết cát...

Bên trong quang cầu, Nghịch Long trảo cũng phấn khởi đến run rẩy!

Trên bầu trời, chỉ có một thân ảnh!

Trong mắt mọi người, chỉ có một thân ảnh!

Nghịch Long trảo hưng phấn đến rung động lắc lư tiếng Xi..Xiiii..âm thanh toàn trường có thể nghe thấy. Nó kẹp lấy quang cầu cực lớn đang bành trướng kích động sức mạnh đáng sợ. Tả Mạc hạ xuống với tốc độ kinh người!

Hạ xuống!

Sức mạnh kích động truyền ra, khắp mặt đất Đồ Đằng khôi tràng rung rinh.

Tả Mạc giống như cự thú Viễn Cổ phẫn nộ, lại như Thiên Thần hạ phàm, khí phách hung hãn chấn khắp nơi!

Một búa chém xuống!