Tu Chân Thế Giới

Chương 707: Nỗi băn khoăn




"Không nên hung dữ quá như vậy!" Lão đầu dường như chẳng bị sát khí của Tả Mạc làm ảnh hưởng chút nào, luồng sát khí đó tựa như những cơn sóng dữ ồ ạt xô đến trước mặt hắn, nhưng nhanh chóng hòa tan và tiêu tán đi mất vậy.

Ánh mắt Tả Mạc ngưng tụ lại, đồng thời trong lòng hết sức cảnh giác.

Bỗng nhiên Lão đầu dường như phát giác được gì đó liền nói: "Ngươi phải cẩn thận một chút đấy, hiện tại rất nhiều người đang nhằm vào ngươi đấy".

Trong chốc lát tức thì thân ảnh lão ấy đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa.

Tả Mạc khẽ giật mình, nhưng mà rất nhanh sắc mặt của hắn lại càng biến đổi, bởi vì lúc này hắn mới phát hiện có người đang bước đến gần.

Lão nhân này... quả thực là rất mạnh!

Vừa rồi Lão đầu nói những lời ấy, dường như không có ác ý lắm.

Một mặt đang suy tư, mặt khác Tả Mạc lặng lẽ ly khai chỗ đó, việc rình rập thế này do đã từng trải nhiều lần nên hắn đã sớm quen thuộc rồi. Môn pháp tu luyện chuyên biệt của Bồ Yêu và Vệ có hiệu quả rõ rệt, thuật di chuyển và ẩn nấp của Tả Mạc tuy không được coi là thượng thừa, nhưng việc qua mặt các cao thủ bình thường thì không có vấn đề gì.

Trở về chỗ ở, hắn vẫn còn nhớ Lão đầu vừa rồi, thực lực vô cùng mạnh mẽ như lão tuyệt đối không phải là hạng vô danh. Hơn nữa càng làm cho Tả Mạc khiếp sợ chính là hắn không thể nào nhận ra Lão đầu kia tu luyện môn pháp nào. Hơn nữa những lời nói kia của Lão đầu còn có dụng ý gì khác?

Có rất nhiều người đang nhằm vào mình? Lời này rõ ràng có ý nhắc nhở!

Chẳng lẽ mình đã để lộ ra sơ hở gì rồi sao? Tả Mạc lắc đầu, tuy rằng không biết Lão đầu kia có ý đồ gì mà đến, nhưng mà đối phương có ý nhắc nhở mình cũng không giống như làm mà không có mục đích.

Lão đầu đã từng nói "Rất nhiều người", điều đó nói lên là không chỉ một, những người này đang nhìn chằm chằm vào mình, vậy mục đích của bọn họ là gì?

Địa Ma binh à? Theo suy đoán thì cái này là có khả năng lớn nhất, tại Ma giới hôm nay, Địa Ma binh chính là cấp cao nhất của Ma binh, những người đang dòm ngó nó hiển nhiên là vô số kể.

Nhưng mà thời gian lâu dần ảnh hưởng đến sự sống chết của Tả Mạc, đối với sự nguy hiểm con người ta có một sự nhạy cảm khác thường, cái này theo suy đoán là có khả năng nhất, nó trước hết đã bị hắn loại bỏ từ bên ngoài.

Ngoại trừ Địa Ma binh, còn để cho nhiều người khác chú ý đến đó chính là thân phận Tiếu Ma Qua và Truyền thừa Thần lực của hắn, nếu như người khác chú ý đến cái này hoặc cái kia thì quả là phiền toái lớn.

Tả Mạc hơi nhíu mày, chợt đem vấn đề này để sang một bên, hắn sẽ không để một câu nói của Lão đầu kia làm cho tâm cơ đại loạn, trước mắt hắn bây giờ là cần luyện ra gấp một ít Địa Ma binh nữa.

Địa Ma binh đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, cái ý tưởng này vừa xuất hiện đã bắt đầu, chỉ có điều là hắn ngẫu nhiên nghĩ tới, nhưng mà hiện tại đối với phương án này so với việc chính hắn sẽ đi U Tuyền Giới thì phương án này lại dễ dàng thực hiện hơn.

Hôm nay hắn đã không phải là hạng người vô danh, cho dù là Tiếu Ma Qua hay dưới thân phận Tiêu Vân Hải đi nữa, hai thân phận này đều không phải là nhỏ nữa.

Chỉ cần hắn luyện chế ra một ít Địa Ma binh mới thì sẽ không ít người đi tìm kiếm Tố Ảnh Hồn Ti Thảo để đổi với hắn. Tại Ma giới này, tuy Địa Ma binh trong mắt bọn họ vô cùng trân quý nhưng trong mắt Tả Mạc nó chỉ là một vật bảo mạng mà thôi, nếu có thể dùng nó đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo thì thật là có lợi.

Hắn vừa rồi đã luyện chế ra Thiên Xà Thập Tướng Mâu, nếu như lại có thể luyện chế ra một thanh Địa Ma binh nữa thì thanh danh của hắn sẽ nổi lên như cồn từ trước đến nay chưa từng có. Khi đó chỉ cần hắn hứa hẹn, thì cũng đủ làm cho vô số người phải điên cuồng.

Đem những suy nghĩ trong lòng thả nhẹ, những lo lắng trong lòng của Tả Mạc đã tan biến đi.

Lão đầu và những người khác cũng thế, mục đích lớn nhất của mình hiện giờ là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, những chuyện khác không liên quan đến mình, dù có trực tiếp tìm hắn thì cũng không sợ chút nào.

*

* *

Bóng đêm đen như mực, Tằng Liên Nhi đang mặc trên người một chiếc váy dài đỏ tươi, trông giống như một đóa hoa đỏ rực đang kiêu hãnh trong bóng đêm. Nhưng mà động tác của nàng lại yên lặng không có cả tiếng gió, nàng như u linh xuất hiện trước mặt Thanh Hoa Tuyết.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"Tằng Liên Nhi nhìn Thanh Hoa Tuyết nhíu mày hỏi.

Thanh Hoa Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh xinh đẹp mà không hề có dấu hiệu báo trước liền xuất hiện trước mặt nàng.

Sắc mặt của nàng biến đổi, nội tâm cũng vô cùng hoảng loạn, trên mặt lại ra vẻ trấn định lại, trong miệng cũng không chịu thua hỏi lại: " Ngươi là ai?"

Con ngươi của Tằng Liên Nhi long lanh nhìn thẳng lên tựa như một vầng mây mù lặng yên đang trôi đến.

"Vào rồi hẵng nói" Âm thanh của Tả Mạc truyền ra từ trong phòng.

Thân ảnh của Tằng Liên Nhi lập tức biến mất.

Lúc này trên mặt của Thanh Hoa Tuyết mới hiện lên một vẻ kinh hãi...

*

* *

"Nàng là Thanh Hoa Tuyết, năm đó nàng bị ta đánh bại, không nghĩ nàng lại ở trong sứ đoàn Yêu tộc, hơn nữa lại có thể nhận ra thân phận của ta. Vì thế ta đã làm cho nàng phải đi theo ta để tránh khỏi nàng ra ngoài nói lung tung" Tả Mạc giải thích. Người khác không biết, chứ hắn thì rất rõ ràng. Tằng Liên Nhi vừa rồi chính là một vũ khí giết người. Nếu hắn không buông lời nói thì có lẽ Thanh Hoa Tuyết đã thành một cỗ thi thể rồi.

"Ta làm sao lại đi so đo với một tiểu cô nương bình thường như cô đó được chứ". Khóe miệng của Tằng Liên Nhi lướt qua một vòng tỏ vẻ không vui. Eo nàng nhẹ nhàng xoay tròn, chiếc váy dài màu đỏ không còn như cánh hoa kiêu hãnh như trước nữa, nàng ưu nhã ngồi trước mặt Tả Mạc.

Tằng Liên Nhi làm chuyện gì cũng đều thong dong, ưu nhã, đối với cái đồ chơi như từ trên trời rơi xuống này, thế nào cũng không học được, thật giống như đồ nhà quê mà. Tả Mạc lắc đầu đem cái ý nghĩ buồn cười này ném ra bên ngoài, rồi ân cần hỏi: " Thế nào rồi?".

"Thành công rồi!" Ngữ khí trong miệng Tằng Liên Nhi như lan ra, chẳng có nửa phần khoe khoang, miệng cười tươi như hoa và sáng lóa: "Huyết mạch của ta càng trở nên hoàn mỹ, đối với chuyện tu luyện sau này thật có rất nhiều chỗ tốt, Thần lực đã tăng trưởng thêm một phần rưỡi!"

Vẻ mặt Tả Mạc biến đổi, đối với Ma tộc mà nói huyết mạch đối với bọn hắn là lực lượng trọng yếu nhất, tất cả lực lượng như nguồn suối. Bồi luyện bản thể, nó là một lực lượng trí mạng hấp dẫn mà bất cứ một tu luyện giả nào cũng muốn có. Mà Thần lực lại tăng trưởng đến một phần rưỡi lại làm cho Tả Mạc há hốc mồm kinh ngạc.

Chính như hắn bình thường muốn tăng trưởng đến một phần rưỡi Thần lực nếu không có những thủ đoạn phụ trợ, thì ít nhất cũng cần đến một năm thời gian.

"Giá trị, quả là có giá trị" Tả Mạc không nhịn được hưng phấn nói.

Tằng Liên Nhi mỉm cười, tận thâm tâm nàng dường như bị mây mù bao phủ, tâm tình khó hiểu yên lặng chớp động. Đương nhiên là rất có giá trị, bởi vì phải trao đổi bằng Địa Ma binh.

Lúc ấy chỉ cần nghe đề cập đến thanh Địa Ma binh, thì trên thực tế trong nội tâm của Tằng Liên Nhi đã muốn buông tha Bạch Cương Xà Cốt kia, đối với cái giá này, không phải nàng có thể chịu nổi mà ngay cả phụ thân nàng là chi chủ của một giới cũng không phải dễ dàng ra tay như vậy, nhưng mà nay lại được xuất ra như không vậy.

Trước mắt người này cũng không chút do dự.

Không phải là quan hệ tình yêu nam nữ, nàng bỗng nhiên có chút minh bạch, vì những cái bên người Tả Mạc, tất cả hội tụ lấy một ít cũng làm cho nàng thấy rằng đây là một nhân vật thiên tài.

Vi Thắng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn.

Những người này đều tùy tiện được thả ra, lại đều là vầng sáng bắn ra bốn phía chói mắt vô cùng. Mà nếu tất cả các nhân tài kiệt xuất này đều tụ tập lại bên người Tả Mạc, thậm chí vì hắn có thể đánh đổi cả sinh mệnh.

Tả Mạc không chú ý đến tâm tình của Tằng Liên Nhi, trên mặt hắn khó nén được biểu hiện vui mừng: "Thật tốt quá! Bây giờ ta mà xuất quan, thì có thể yên tâm mà luyện chế Địa Ma binh rồi."

"Luyện chế Địa Ma binh?" Tằng Liên Nhi từ lúc có được Bạch Cương Xà Cốt thì vẫn một mực bế quan, những chuyện bên ngoài không hề hay biết. Nghe thấy Tả Mạc nói muốn luyện chế Địa Ma binh trong lòng không khỏi kinh ngạc.

"Ừ" Tả Mạc gật đầu, nhếch miệng cười nói:" Ta đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, dùng Địa Ma binh đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, như vậy thì chúng ta không cần đi U Tuyền Giới nữa".

"Địa Ma binh đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo?" Tằng Liên Nhi đứng tại chỗ giật mình, nàng nghi ngờ vào tai mình không nghe nhầm chứ: "Chẳng lẽ chúng ta còn Địa Ma binh khác à?"

Chứng kiến vẻ mặt giật mình của Tằng Liên Nhi, Tả Mạc vô cùng đắc ý lặng lẽ nói:" Lại luyện là được."

Tằng Liên Nhi tức cười, một lát trên khóe miệng nàng lại nở rộ một tia vui vẻ, Tử Mạc nói lên việc luyện chế Địa Ma binh, lời nói lại rất tùy tiện, tuy rằng nàng tỏ vẻ giật mình, nhưng mà không hề hoài nghi Tử Mạc không thể làm được việc này.

Ánh mắt nàng lặng yên nhìn vào trên người A Quỷ, thật là không hiểu, một tiếng thở dài sâu kính từ trong đáy lòng nàng vang lên, giống như mây mù từ từ lượn lờ bay lên bao phủ con ngươi của nàng.

"Khi nào thì bắt đầu luyện" Vẻ mặt của nàng mỉm cười.

"Ngươi đã xuất quan, vậy thì không nên chậm chạp nữa" Tả Mạc cười hì hì đánh giá khuôn mặt của Tằng Liên Nhi một cách nghiêm túc rồi trầm giọng nói: " Ngày mai".

*

* *

"Lần trước tên Man Ngưu kia không dám cùng ta động thủ, thật là làm cho ta thất vọng quá đi." Lão đầu nhếch miệng, hơi thở để lộ ra răng vàng vô cùng thê thảm.

Một vị thiếu niên xuất hiện ở cách đó không xa, y phục bó sát người, không thể nghi ngờ là thiếu niên này có thân hình cao dong dõng. Hắn nằm cách mặt đất một trượng trên không trung, giống như sau lưng có một cái ghế vô hình, nửa người hắn đều rút vào trong cái ghế vô hình nào đó, tư thế cực kì quái dị.

Một tay đang nâng mâm trái cây, bên trong chứa đầy những Huyết Bồ Đào, tay kia không ngừng cho Huyết Bồ Đào vào miệng, thần thái vô cùng mãn nguyện.

"Ta nào dám cùng lão tiền bối động thủ, ta đến đây chỉ là để ăn uống, chơi đùa thôi." Thiếu niên mơ hồ không rõ nói tiếp: "Tuy nhiên tiền bối lần trước đã che chở cho Tiếu Ma Qua nên nhị ca đã không đánh mà lui, lần này tựa hồ đối với Tiêu Vân Hải cảm thấy hứng thú, tiền bối hãy cho con đường sống a."

"Tiêu Vân Hải? Chẳng lẽ các ngươi không phải vì Tiếu Ma Qua mà đến hay sao?" Lão đầu sờ sờ lỗ tai: "Tuy rằng ta đã lớn tuổi, lỗ tai cũng không thể so với trước kia, nhưng không thể chịu được nhiều lần nhắc tới đâu a. Mấu chốt là muốn nhờ Tiêu Vân Hải để tìm được Tiếu Ma Qua, những lời này lỗ tai của ta đã sớm nghe được rồi".

"Ồ..., ơ... tiền bối, những lời này không được tùy tiện nói ra như vậy đâu, hay là chúng ta hãy thương lượng đi, những cái này của chúng tôi ngài không nên so đo làm gì, tiền bối cứ ra giá đi..." Lời nói của thiếu niên rất nhanh nhảu, và trên tay của thiếu niên hết lần này đến lần khác vẫn đút những trái Huyết Bồ Đào vào miệng, dường như Huyết Bồ Đào trên mâm kia nhiều vô cùng vô tận vậy.

Lão đầu nhìn thiếu niên tự cười nói: "Ma Thần Điện xem ra lần này đã quyết tâm rất lớn a".

"Hoàn thành, hoàn thành" Thiếu niên cười ha hả: "Ngài cũng biết đấy, chúng tôi là thâm sơn cùng cốc cũng chẳng có gì tốt, mong ngài đừng đưa ra giá quá cao".

"Ngươi đừng khiêm tốn nữa, theo ta nhớ không lầm, trong cái Điện kia của các ngươi có gốc cây Kết Già Hương đã bắt đầu kết già rồi, Lão đầu ta cũng chẳng cần nhiều, năm khối thôi!" Lão đầu lần nữa lộ ra chiếc miệng đầy răng vàng, vẻ mặt còn đượm bộ dáng tươi cười.

Thân thể thiếu niên không khỏi cảm thấy cứng đờ, tận đáy lòng hắn bỗng cảm thấy lạnh cả người, Kết Già Hương là thứ trọng yếu cơ mật của Ma Thần Điện, nó được gieo trồng tại cấm địa của Thần Điện, mà ngay cả hộ vệ Thần Điện cũng không biết vật ấy, thế mà Lão đầu này lại biết rõ vô cùng tựa như nhìn tận mắt vậy!

"Ngài quả nhiên là thần thông quảng đại, tuy nhiên tổng cộng chỉ mới kết được năm quả thôi, nếu ngài lấy đi toàn bộ thì..."

Lão đầu cười hắc hắc nói: "Chậc chậc sao chỉ có năm khối vậy? Ta nghe nói lại là mười một quả cơ mà".

Sau lưng thiếu niên lập tức thấm đẫm mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Lão đầu, ánh mắt sắt lạnh như kiếm, lạnh giọng nói:" Ngài rốt cuộc là ai?"