Tu Chân Thế Giới

Chương 67: Hỏi đáp




Cẩn thận từng li từng tí đi tới trước cửa nhà cỏ, Tả Mạc căng thẳng như cung bị kéo căng, tùy thời có thể phát động.

Hít một hơi thật sâu, tuy "thai tức luyện thần" đột phá hai hơi, hắn hiện nay không phải dùng miệng mũi hô hấp, nhưng lúc tâm tình khẩn trương, hắn vẫn theo thói quen hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Lấy lại bình tĩnh, hắn đi tới cửa gỗ nhà tranh, cúi mình thật sâu: "Đệ tử Tả Mạc, bái kiến sư bá!"

"Tiến đến đi!" Tân Nham sư bá thanh âm thạnh lùng từ trong nhà cỏ truyền ra.

Cửa gỗ nhà cỏ không chút tiếng động mở ra, bên trong tối om, Tả Mạc tâm lại căng thẳng. Lấy hết dũng khí chạy vào.

Nhà cỏ vô cùng giản lậu, chỉ có một bồ đoàn, trừ điều này ra, trống không một vật. Sư bá Tân Nham ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, tia sáng từ mái nhà tranh chiếu xuống đỉnh đầu, chiếu lên thân sư bá Tân Nham. Sư bá thân trong ánh mặt trời, khuôn mặt lại bị tóc trên trán che khuất, xem không rõ ràng, mãi tới khi hắn mở mắt ra.

Trong bóng mờ, hai điểm lạnh lẽo đột nhiên sáng lên, không biết vì sao, Tả Mạc cảm nhận hàn ý thấu xương, từ xương đuôi cụt theo xương sống tràn lên, cơ thịt toàn thân cứng ngắc.

"Ngươi khiến ta rất ngoài ý muốn." Thanh âm Tân Nham như hơi lạnh, thấm qua da Tả Mạc tiến vào tâm lý, lạnh khiến hắn không động nổi.

"Ngươi không có thiên phú tu kiếm." Tân Nham lạnh nhạt nói.

Tả Mạc tâm đột nhiên thắt chặt, hắn cảm giác khoảnh khắc này hắn thậm chí đã quên hô hấp. Sợ hãi, như hồng thủy vỡ đề, nháy mắt đánh sụp phòng tuyến tâm lý của Tả Mạc. Sư bá phát hiện sao?

"Ngươi có thể trong vòng ba tháng lĩnh ngộ kiếm ý, khiến ta rất ngạc nhiên." Tân Nham khoogn có nhìn Tả Mạc, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hai điểm lạnh trong bóng mờ biến mất: "Ngươi có kỳ ngộ gì, ta không quan tâm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngày sau ngươi làm việc có lỗi với môn phái, ta sẽ chém ngươi dưới kiếm."

Ngữ khí bình đạm, như nói chuyện rất bình thường.

Tả mạc như từ địa ngục một mạch bay tới thiên đường, kinh hỉ bất ngờ, khiến hắn sững sờ một lúc. Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần nghểnh cổ chờ giết, hắn cho là nhị sư bá đã nhìn thấu, nhìn thấu Bồ yêu trong thức hải.

Cơ thịt toàn thân căng chặt cũng dần dần thả lỏng, Tả Mạc cảm giác toàn thân vô lực, nỗi sợ hãi như thủy triều, cơ hồ nuốt ngập hắn, hai chân mỏi mềm.

"Vâng!" Tả Mạc mới khỏi kinh hồn vội đáp.

"Ly thủy kiếm quyết ngươi tu có chỗ thần diệu, nhưng là hạn ở kiến thức người sáng tạo, ngày sau khó mà tiến thêm." Tân Nham không có mở mắt, bình tĩnh nói: "Ngươi cơ sở quá kém, có mấy chỗ cần tu sửa lần nữa. chẳng qua, mấy chỗ ngươi làm ra điều chỉnh cũng không tồi."

Lập tức, Tân Nham chỉ điểm mấy chỗ, Tả Mạc tâm tình bình phục, cảm thấy thoải mái. Mấy chỗ sư bá chỉ điểm, hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, có chút trệ ngại. Nhưng hắn không biết xuống tay từ đâu, nghe sư bá nói, lập tức hiểu ra.

Tiếp đó, sư bá Tân Nham lại ném cho Tả Mạc một ngọc giản: "bên trong đều là một ít kiếm quyết cơ sở, người cố luyện tập." Dừng lời đôi chút, có chút thương tiếc: "ngươi chủ tu luyện đan, lại là linh thực phu, cũng không thích hợp tu kiếm. Kiếm tu, mấu chốt là tâm không loạn, kiếm tâm thông minh. Ngươi tự lo cho tốt."

Cáo từ sư bá, Tả Mạc lại đi qua bùn nhão trước nhà cỏ, cũng không có chút cảm giác kiếm ý bức nhân như trước. Thật giống như những kiếm ý dưới đất kia nhận thức hắn, ẩn úp bất động.

Ly khai Vọng Dương phong hồi Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc đều đang suy xét lời sư bá. Ý của sư bá rất rõ ràng, nếu như hắn nghĩ tiens thêm một bước tại kiếm tu, chân chính có thành tựu, tất phải bỏ qua linh thực phu cùng luyện đan, làm một kiếm tu thuần túy, nếu không, chỉ sợ khó có thành tựu trên phương diện kiếm tu.

Sư bá nói lời này cũng là chí lý minh ngôn, nhưng Tả Mạc biết mình có bao nhiêu cân lượng.

Nếu như hắn giống như sư huynh Vi Thắng, nói không chừng hắn sẽ ném bỏ cái khác, làm một kiếm tu thuần túy. Nhưng hắn không phải. Hắn biết nước có bao sâu, nếu như không có Bồ yêu, mình căn bản không có khả năng lĩnh ngộ kiếm ý. Mình bị chém vài ngàn lần, mới lĩnh ngộ ra triều tịch kiếm ý của sư bá, mà nếu là sư huynh Vi Thắng, chỉ cần mấy mươi lần là có thể lĩnh ngộ.

Nếu như hắn không có kinh nghiệm lĩnh ngộ triều tịch kiếm ý, hắn tuyệt không có khả năng trong vòng ba tháng lĩnh ngộ ly thủy kiếm ý.

Mình chắc chắn khoogn thể đi con đường của sư huynh Vi Thắng.

Đi tới đi tới, gió nhẹ phất vào mặt. Tâm tình Tả Mạc cũng rộng mở. Con đường của mỗi người là bất đồng, càng huống chi, mình có thể đạt tới bước này, trước kia, hắn mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng hôm nay, hắn lại làm được.

Rất nhanh, tâm tình của hắn lại khôi phục như thường. Hôm nay tầm tình thay đổi nhanh chóng, thân thể cũng cảm giác có chút mệt mỏi, hắn cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng mà, khi hắn tới miệng Tây Phong cốc, đột nhiên trệ bước, ngẩn người nguyên chỗ.

"Ai nha! Sư huynh Tả Mạc, ngài rốt cục tới rồi! Sư huynh trong khi khảo hạch đại triển thần uy, sư đệ đặc biệt tới chúc mừng, chỉ là chút lễ mọn…"

"Sư huynh còn nhớ ta sao? Năm đó nếu không phải tiểu vân vũ quyết của ngài, ta đã phải uống gió tây bắc. Tiểu đệ một mực ghi nhớ trong lòng…"

"Sư huynh, sư huynh, tiểu đệ tu kiếm, khổ nổi không có danh sư…"

"sư huynh, chúng ta là các tỷ muội đông phong…"

Nhìn vào đám người đông nghịt trước mắt, Tả Mạc đầu như nổ tung.

Toàn bộ Tây Phong cốc miệng cốc bị chặn nước không chui lọt, tràng cảnh này, so với lần trước Tả Mạc thăng thành nội môn đệ tử càng nóng bỏng. Mà lễ vật trên tay bọn họ, cũng phong hậu xa xa vượt quá lần trước, một chút ngoại môn đệ tử gia cảnh tốt, càng là hạ vốn gốc.

Tả Mạc cần nghỉ ngơi gấp, tức thì đầu lớn gấp đôi.

"Nhao cái gì mà nhao!" Đột nhiên một thanh âm truyền tới, tức thì toàn trường an tĩnh.

Lại thấy Hứa Dật cùng hai nữ tử đi kèm tiến tới, Tả Mạc nhìn thấy rõ ràng, là đại sư tỷ Công Tôn Tinh cùng sư tỷ Tu Y Hạ, người nói là sư huynh Hứa Dật. Hứa Dật vẫy vẫy tay; "đều tán."

Các ngoại môn đệ tử thấy vậy, lập tức tản đi.

Hứa Dật hướng Tả Mạc hành lễ, cười nói: "Sư đệ đừng trách ta vượt mặt làm thay, những người này thật quá ồn ào."

Tả Mạc vội đáp lễ: "Đều nhờ sư huynh, tiểu đệ đầu váng mắt hoa, nếu sư huynh tới chậm một bước, tiểu đệ dự tính phải phơi thây miệng cốc." Lập tức hướng Công Tôn Tinh cùng Tu Y Hạ hành lễ: "Đại sư tỷ, Y Hạ sư tỷ."

"Hi! Ngươi người ngày ngược lại rất thú vị." Tu Y Hạ lục y cười nói.

Đối với vị thiếu nữ có vẻ thiên chân vô tà này, Tả Mạc trong lòng rất cảnh giác cùng giới bị. Lý Anh Phượng sư tỷ nói ngọc giản là từ sư tỷ Tu Y Hạ có được, lúc đó, cấp chohawns ngọc giản kia, tâm tư trong đó khó mà nói được.

Công Tôn Tinh cười ôn hòa: "Sư đệ có vẻ khá mệt nhọc, không bằng hôm khác chúng ta lại tới."

"Sư tỷ nói thế nào chứ, tới tới tới, mọi người vào cốc uống trà." Tả Mạc vội vàng nói, thuận tiện nói đùa: "Chỉ là ta cũng không có linh trà như sư huynh, các vị sư huynh sư tỷ đừng trách."

Chúng nhân liền dới bước đi vào cốc, ánh mắt ba người đều nhìn vào cấm chế bừa bộn đầy đất, mọi người ai cũng mặt lộ vẻ suy tư. Chuyện La Ly chạy tới miệng cốc khiêu chiến, sớm đã truyền rông khắp Vô Không kiếm môn, bọn họ cũng sớm nghe được. Lại nghĩ tới tràng tỷ thí lưỡng bại câu thương, ba người đều có tâm tư.

Tả Mạc bất động thanh sắc, kỳ thực hắn cũng không thể biểu lộ tình cảm gì, khuôn mặt cương thi kia không có khả năng biểu lộ tình cảm gì.

Tiến vào Tây Phong tiểu viện, thấy Tả Mạc trở lại, nhạc mỏ tro trên nóc nhà hót lên một tiếng, tựa như chào hỏi. Vừa vặn Tả Mạc tử địa đào sinh, cũng vẫy vẫy tay chào lại con chim mái.

Công Tôn Tinh thấy Tả Mạc tâm tính thiếu niên, không khỏi mỉm cười.

Tu Y Hạ nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một con nhạn mỏ tro phổ thông, liền thu hồi ánh mắt, mắt lộ tia khinh rẻ. Tọa kỵ của nàng là một con hỏa nhãn kim tinh thú cấp 3, uy phong lẫm lẫm, bá khí bức nhân, nhạn mỏ tro trong mắt nàng, chẳng qua là một chút thứ quên mùa cặn bã.

Bốn người ngồi ổn, Tả Mạc pha một ấm trà, ba người hơi nhấp môi rồi đặt xuống. Tả Mạc cũng khoogn thèm để ý, hắn chỉ có lá trà phổ thông, đích xác có chút chát lạnh, bình thường ngay cả hắn cũng không uống.

"Sư đệ ba tháng lĩnh ngộ kiếm ý, khiến ta cả kinh. Sư đệ cũng thật không có nghĩ, lại không chút lộ ra tiếng gió, hại ta bận lòng:" Hứa Dật cười nói.

Tả Mạc vội vàng nói; "Nhưng không phải tiểu đệ có ý giấu diếm, ngay cả tiểu đệ cũng không ngờ. Nói ra cũng không sợ dọa người, tiểu đệ giữa sông luyện kiếm, lại bị nước sông cuốn đi mấy trăm dặm, còn hại chưởng môn phái người tìm kiếm."

Ba người khắc lập tức sắc mặt quái dị. Tả Mạc giữa sông luyện kiếm bị nước cuốn, bọn họ cũng chỉ mỉm cười nói quá, ba người hoặc cười nhạo, hoặc xem thường, hiện nay Tả Mạc tự giễu nói ra, ba người tức thì thấy trong lòng ngượng ngập.

Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý, đã xa xa đi trước bọn họ. BỌn ho lại xem thường cười nhạo Tả Mạc, bọn họ càng phát hiện sự vô tri cùng ngu xuẩn của mình.

"Sư đệ luyện kiếm quyết gì?" Tu Y Hạ vẻ mặt ngây thơ hỏi.

"Ly thủy kiếm quyết." Tả Mạc cũng không che giấu, ngược lại các nàng đều có tâm tư, tự nhiên có thể tra ra, hắn cười nói: "Là một bộ ngũ hành kiếm quyết, cấp 3, đáng tiếc nhị sư bá nói, chỉ sợ khó tiến thêm một bước."

Tu Y Hạ nghe lời, ánh mắt giảo hoạt không khỏi lộ vẻ hưng phấn.

Tả Mạc bắt được, hắn thầm cười lạnh. Cô nàng này quả nhiên không có ý tốt.

"sư đệ chớ nản lòng." Công Tôn Tinh an ủi: "Thiên phú xất sắc như đệ, sư bá chưởng môn bọn họ cũng sẽ không để phí thiên phú của ngươi."

"Sư tỷ nói phải." Cảm thụ được vẻ quan hoài của họ, Tả Mạc tâm sinh thiện cảm, chắp tay hành lễ Công Tôn Tinh. Có thể đại sư tỷ không lâu sau phải gả cho người, nàng cùng Tần Thành bọn họ cũng không đi gần, xem ra nàng không muốn trộn lẫn vào phân tranh hai phái.

"Lần này ta tìm tới sư đệ." Đại sư tỷ cười nói, lời nói như gió xuấn mát mẻ: "Hai người bọn họ đều bị ta kéo tới đi cùng. Nghe nói sư đệ có thể luyện chế một loại linh đan là kim ô hoàn, có khả năng luyện chế thành kim ô hỏa, không biết có thật không?"

"Giám định nói thế, nói thật, tiểu đệ chưa từng thử qua." Tả Mạc cẩn thận nói.

"Vậy được." Công Tôn Tinh vui vẻ cười, lấy ra một hộp ngọc: "Ta muốn dùng vật này, cùng sư đệ đổi 100 viên kim ô hoàn, sư đệ xem được không."

Nói xong, ngón tay khẽ đẩy, hộp ngọc đẩy tới trước mặt Tả Mạc.

Tả Mạc có chút tò mò mở ra hộp ngọc, khoảnh khắc khi mở ra hộp ngọc, mắt hắn giãn ra, hai mắt để lộ ra sự vui mừng không thể che dấu.