Thần kỹ!
Hai chữ này quá cổ xưa làm người ta quên mất bất ngờ hiện ra trong đầu Đái Đào, sắc mặt hắn xám ngoét lại.
Cặp mắt đỏ sẫm băng lãnh của hắc nha chớp chớp quang mang yêu dị, thần thái chúng đầy vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn xuống hờ hững như đang nhìn những con kiến hôi vậy.
Trong nháy mắt khi va chạm với ánh mắt kia, đầu óc Đái Đào trở nên trông rỗng.
Khí tức thê lương tịch mịch từ thái cổ ào tới trước mặt hắn, tâm thần hắn không thể chống cự nổi.
Thần sắc Tả Mạc chuyên chú, trong mắt không vui không buồn, đây là lần đầu tiên hắn vận dụng thần kỹ, tất cả thần lực trong cơ thể đều chịu điều động.
Ngay từ đâu hắn đã biết thập ô thiên giới không thể tạo nên uy hiếp gì đối với tu giả phản hư kỳ.
Hắn đem hi vọng kí thác vào thần kỹ.
Mặc dù thần kỹ có uy lực kinh người nhưng cũng không tránh khỏi việc bị thời gian làm mờ đi. So với sự phức tạp tinh vi của tam đại hệ thống thì thần kỹ thậm chí còn đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng sự đơn giản này chỉ đối với những người đã bước chân vào ngưỡng cửa thần lực như Tả Mạc mà thôi, khi hắn chưa hiểu được bia Thái An thì hắn không thể nào vận dụng thành công được thần kỹ.
Nhưng sau khi đã hiểu thông thì khả năng vận dụng thần lực đã như nước chảy thành sông.
Thần kỹ viễn cổ, cổ xưa mà giản dị nhưng uy lực lại vô cùng lớn, dù cho đặt ở thời đại tu luyện phát triển như bây giờ cũng đủ để tu luyện giả đỉnh giai đỏ con mắt.
Thần kỹ cường đại căn nguyên là ở thần lực.
Truyền thừa thần lực Tả Mạc nhận được hai cái, một là truyền thừa thần lực của bộ lạc Thanh Đằng do Thanh Lâm giao cho hắn, một cái là truyền thừa thần lực của bộ lạc Thái Dương, Tả Mạc kế thừa truyền thừa thần lực của bộ lạc Thái Dương.
Thập ô thiên giới và thần lực thái dương tương dung tương hợp, sau trận chiến với Vũ Soái, Tả Mạc đã hao phí bao nhiêu tâm tư đem thần lực dung nhập vào trong thập ô thiên giới của bản thân.
Bây giờ thần lực của hắn căn bản không thể đạt tới mức như những đồ đằng của bộ lạc viễn cổ, có thể sử dụng thần lực để chiến đấu.
Dù cho thần kỹ sơ giai thì thần lực trong cơ thể hắn cũng bị hút tới mức thấy cả đáy.
Bây giờ đối với Tả Mạc thì thần kỹ chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn!
Tịch Chính hoàn toàn không nghĩ đến Tả Mạc vừa đánh đã dùng ngay tới sát chiêu.
Nhìn vào thế cục thì thấy Tịch Chính hơi rơi vào thế hạ phong, đang ở trạng thái bị áp chế. Tịch Chính nào biết đâu rằng khi giao thủ với Vũ Soái Tả Mạc đã cảm nhận rất rõ sự chênh lệch giữa soái giai ma tộc, tu giả phản hư kỳ và bản thân.
Lần trước nếu không phải nghịch long trảo và thái dương tinh loại, hai đại dị vật xảy ra xung đột thì hắn tuyệt đối không có đủ tư cách giao thủ với Vũ Soái. Trong khoảng thời gian này tiến bộ của hắn rất lớn nhưng vẫn cách xa phản hư kỳ, huống hồ lão gia hỏa Tịch Chính đã bước vào phản hư kỳ bao nhiêu năm rồi!
Ngay từ đầu Tả Mạc đã đưa ra quyết định vô cùng chính xác.
Sách lược của hắn đã mang lại hiệu quả!
Thần kỹ, nha đích!
Trong truyền thuyết, ở thời kì viễn cổ bộ lạc Thái Dương thích nhất là nuôi dưỡng những con hỏa nha màu đen với đôi mắt đỏ đậm. Tính tình những con hỏa nha này rất hung bạo, khi bay lượn chúng thường rít lên, đặc biệt những tiếng rít thê lương thường để cảnh báo cho bộ lạc khi gặp nguy hiểm.
Mười con hắc nha trên trời bỗng giương cánh, quang mang trong đôi mắt đỏ sẫm của chúng tăng vọt, tiếng rít cực kì khó nghe vang lên tựa như ma âm xuyên não, muốn phá vỡ tâm thần người nghe.
Dưới tiếng rít quái dị thê lương đấy, linh lực quanh thân hắn không chịu nghe theo khống chế mà bị kiềm hãm!
Khuôn mặt Tịch Chính giống như đúc từ kim dịch cuối cùng cũng biến sắc.
Sau khi bước vào phản hư kỳ, linh lực trong cơ thể hắn tự thành một thể, tất cả những phàm trần tục niệm đều bị hắn chém đứt, thiền tâm không linh thông suốt không nhiễm một chút bụi trần, cơ hồ rất nhanh sẽ đạt tới cực hạn của thiện tu. Cho dù là vạn quỷ xâm thân, thân nhập luân hồi, linh lực trong cơ thể và da thịt tâm thần hắn vẫn liên kết chặt chẽ với nhau không có chút kẽ hở nào.
Đạt tới mức đó làm sao có thể xuất hiện tình trạng linh lực không chịu nghe theo khống chế chứ?
Tâm thần Tịch Chính rung động mãnh liệt, mười con hắc nha trên trời hai cánh mở ra, bất ngờ lao về phía Tịch Chính.
Bùng bùng bùng!
Từng đoàn hỏa diễm màu đỏ sẫm bỗng từ chân chúng nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Ba chiếc lông vũ màu vàng ở trên trán lặng yên rơi xuống, phiêu phù quanh thân chúng.
Mười vệt lưu quang đỏ sẫm tựa như mười mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Tịch Chính.
Thần kỹ!
Con ngươi của Tịch Chính đột nhiên co lại, khi hắn ý thức được đã đây là cái gì thì mười vệt lưu quang đỏ sẫm đã ở ngay trước mặt hắn!
Hai mắt đỏ sẫm đầy yêu dị của hắc nha như muốn đoạt hồn người khiến người ta không kìm được cảm thấy toàn thân run rẩy.
Cảm giác nguy hiểm như sắp nuốt chửng Tịch Chính thì linh lực trong cơ thể ắn đột nhiên đưa ra phản ứng.
Lực lượng cường đại đại biểu cho tu giả phản hư kỳ ở thời khắc đối diện với tử vọng đột nhiên hiện ra!
Phàm trần niệm châu trên cổ Tịch Chính đột nhiên nổ tung, một luồng hôi vụ bốc lên nghênh đón mười vệt lưu quang đỏ sẫm như muốn cuốn tất cả đi kia.
Giữa rănh giới sống và chết, Tịch Chính không chút thương tiếc chí bảo mà bản thân phải mất vài chục năm công lực để luyện hóa!
Con hắc nha đầu tiên đã đâm vào trong hôi vụ.
Nó giống như vừa tiến vào vũng bùn, tốc độ đột nhiên giảm mạnh.
Phốc phốc phốc!
Từng con hắc nha chìm vào trong hôi vụ.
Hôi vụ gặp phải hỏa diễm ở quanh thân hắc nha thì như nước lạnh tưới vào dầu sôi, bắn tung tóe!
Ba ba ba!
Tiếng nổ tựa như tiếng pháo dày đặc khiến người ta không thở nổi.
Nhất thời hôi vụ dần biến mất.
Sắc mặt Tịch Chính càng trở nên trầm trọng, không có chút thương tiếc, thần quang trong mắt thăm thẳm, tay bấm thiền quyết, trong nháy mắt từ Nộ Mục kim cương hóa thành một pho tượng Niêm Hoa tôn giả!
Chỉ thấy mặt mày hắn trở nên ồn hòa, Niêm Hoa mỉm cười như gió nhẹ mùa xuân, không khí lạnh lẽo nhất thời vì thế mà biến mất.
Trong tay là một đóa hoa sen mềm mại ướt át.
Từng cánh hoa bị bóc ra, bay về hướng những hắc nha đang lao tới rất nhanh kia.
Những cánh hoa này nhìn qua thì vô cùng thong thả nhưng vẫn kịp thời ngăn cản được hắc nha.
Đúng vào lúc này ánh trăng vẫn luôn lạnh lẽo bất động không hề có dấu hiệu báo trước thoát ra khỏi luồng hôi vụ mà nguyên khí đã đại thương nhào tới trước mặt Tịch Chính.
Loại biến cố này diễn ra cực nhanh, chỉ trong nháy mắt!
Biển kinh văn quanh người Tịch Chính đang chậm rãi chuyển động bỗng nổi sóng, kinh văn cuồn cuộn bao vây ánh trăng lạnh lẽo kia.
Đồng thời vào lúc đó, trong mắt Tằng Liên Nhi bỗng lóe sáng!
Trắng khuyết hạ, thủy tụ trường vũ, uyển chuyển vô song!
Ba, ánh trăng đang bị kinh văn bao phủ bỗng nổ tung!
Sương hoa lành lạnh đột nhiên bắn ra từ trong biển kinh văn với tốc độ vô cùng nhanh không ngừng lan ra bốn phía!
Trong chớp mắt, vô số kinh văn tạo nên biển kinh văn đã bị nhiễm nguyệt sương!
Nguyệt sương hoa!
Thần kỹ!
Lại là thần kỹ!
Trong lòng Tịch Chính chợt nhói, sắc mặt đại biến!
Sao có khả năng?
Sao có khả năng?
Lúc Tả Mạc phóng ra thần kỹ Tịch Chính mặc dù có chút khiếp sợ nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà ứng chiến nhưng khi phát hiện ra Tằng Liên Nhi cũng có thể xuất ra thần kỹ thì hắn đã bị dọa tới chết khiếp rồi.
Sao có khả năng!
Trong khi tứ đại môn phái đang nỗ lực khôi phục lại thần lực thì ở đây lại có hai người đã có thể sử dụng thần kỹ!
Hắn có biết đâu rằng, truyền thừa thần lực trong tay Tằng Liên Nhi thậm chí còn hoàn thiện hơn cả Tả Mạc. Sau khi sửa chữa những bộ phận quan trọng thì truyền thừa nguyệt lượng thần lực của Tằng Liên Nhi giờ đã vô cùng hoàn chỉnh.
Nàng cũng đã tu luyện được thần kỹ!
Tâm bàng hoàng, Tịch Chính lộ ra sơ hở!
Sương hoa như độc yên lặng ngấm vào kinh văn, trong nháy mắt toàn bộ kinh văn đã bị bào mòn thành vô số nguyệt mang lạnh lẽo.
Kinh hải ca sa trên người Tịch Chính ảm đạm vô sắc, không còn phát sáng nữa mà rũ xuống như mất hết sinh khí, bay bay trong gió.
Trong chớp mắt mất liền hai kiện chí bảo, Tịch Chính lại không đỡ được nữa.
Trong lúc nguy cấp, một vòng ngũ sắc bảo luân trong phút chốc ngăn cản nguyệt sương, chỉ thấy trên bảo luân ngũ sắc không ngừng lưu chuyển, ngăn cản sương hoa ở bên ngoài. Vào lúc mấu chốt Đái Đào đã kịp ra tay cứu viện.
Bát phẩm pháp bảo, ngũ hành pháp tương luân!
Đây là pháp bảo mà năm xưa Đái Đào khi còn là tán tu đã luyện sơ qua, sau khi hắn tiến vào Huyền Không tự thì từ trong kinh văn tìm hiểu thiên cơ một lần nữa luyện chế lại mà thành.
Bảo luân ngũ sắc, phân loại ngũ hành, trong mỗi một hành có một pháp tướng tôn giả với phong thái khác nhau.
Ngũ hành pháp tương luân ngăn cản sương hoa, ngũ hành không ngừng lưu chuyển triệt tiêu nguyệt sương chi lực.
Tịch Chính thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ngăn cản được lần công kích này của đối phương thì một lần nữa bọn họ có thể đoạt lại thế chủ đông! Lúc trước hắn không ngờ tới có người có thể tu luyện được thần kỹ, bất ngờ không kịp đề phòng nên có chút chật vật. Nhưng giờ đây, rất nhiều ghi chép cổ xưa giống như nước chảy thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Uy lực của thần kỹ vô cùng bá đạo nhưng tiêu hao cũng rất lớn, đối phương nhất định không còn đủ sức để tiếp tục nữa.
Chờ chút…
Trong lòng Tịch Chính bỗng hiện lên một bóng dáng quỷ dị, hắn sợ hãi kêu lên, còn một người…
Không tốt!
Bỗng một luồng sức mạnh vô cùng quỷ dị im hơi lặng tiếng từ đằng sau lưng xâm nhập vào trong cơ thể hắn!
Tịch Chính biến sắc!
Đái Đào cũng biến sắc!
A Quỷ như quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở đằng sau lưng Tịch Chính, tử mang như ẩn như hiện ở tay phải đặt hờ ở phía sau lưng hắn.
Ngay từ đầu A Quỷ đã biến mất ở trong không trung, chưa bao giờ xuất hiện cho tới tận lúc này, nàng đã mang tới cho hắn một kích trí mạng.
Thân thể Tịch Chính run lên, kim sắc trên mặt với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang rút đi.
Cùng lúc đó, cánh hoa đang ngăn cản hắc nha bị thiêu đốt không còn chút gì.
Hắc nha chỉ còn lại ba con!
Quang mang chợt lóe lên trong đôi mắt đỏ sẫm của ba con hắc nha, chúng hóa thành ba đạo lưu quang đánh trúng vào người Tịch Chính khi mà hắn đã mất đi sự bảo hộ của biển kinh văn.
Cả người Tịch Chính bốc cháy phừng phừng, không ai chú ý tới chín chiếc lông vũ màu vàng nhỏ đang xoay quanh người hắn trong nháy mắt giống như kim khâu chìm vào trog thân thể Tịch Chính.
"Sư huynh!" Đái Đào hồn phi phách tán.
Một kích đắc thủ, Tả Mạc không có chút lưu luyến, quát lớn: "Chạy!"
Lời còn chưa dứt thì trên cổ xuất hiện một cái tay, đó chính là tay của A Quỷ, nàng đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng rồi nắm lấy cổ hắn.
Hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người đó chính là Tằng Liên Nhi, nàng cũng giống như A Quỷ nắm lấy cổ hắn.
Sắc mặt Tằng Liên hơi tái đi, nàng cũng đã phải dốc hết sức lực cho chiêu thần kỹ kia.
Hai người nhìn nhau cười.
Phát hiện ra nụ cười của Tả Mạc đã có thêm chút chân thành mà trước kia không có, trong lòng Tằng Liên Nhi cảm thấy hài lòng khó giải thích nổi.
Ầm!
Phía dưới bỗng truyền tới một luồng linh lực xao động khiếp người.
Tả Mạc vô cùng hoảng sợ, xoay người nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một pho hư ảnh Phật Đà cao tới mấy trăm trượng xuất hiện ở vị trí vừa rồi.
Phật viện kim quang sáng ngời, vô cùng uy nghiêm, một luồng linh lực ba động cuồn cuồn ập tới khiến sắc mặt Tả Mạc đại biến!
Hư ảnh Phật Đà với ánh mắt trầm tĩnh đang chỉ thẳng vào Tả Mạc.
Tả Mạc chỉ cảm thấy trong lòng căng ra, bỗng, tốc độ A Quỷ tăng mạnh, tử mang chợt lóe lên, cảm giác áp lực Tả Mạc vừa phải chịu liền biến mất.
Tịch Chính được bao phủ bởi hư ảnh Phật Đà, lông vũ màu vàng xâm nhập vào trong cơ thể hắn đã bị bức ra ngoài, bụp một cái rồi tan biến. Hư ảnh Phật Đà biến mất, nhìn tảng đá trong lòng nứt thành nhiều khối, không còn chút sinh khí nào, sắc mặt của Tịch Chính tái nhợt, lúc trước mất hết pháp bảo mặt hắn cũng không biến sắc nhưng giờ lại lộ ra vẻ tiếc thương.
Huyền Không tự chí bảo, phật đả xá lợi đã cứu mạng hắn.
Bỗng hắn ngẩng đầu nói với Đái Đào: "Đừng đuổi theo."
Đái Đào ngạc nhiên, mặc dù Tịch Chính sư huynh nguyên khí đại thương nhưng đối phương cũng đã không còn sức để tái chiến. Dù cho hắn một thân một mình cũng có thể bắt gọn ba người đem về.
Tịch Chính thản nhiên nói: "Thần lực nữ nhân sau cùng tu luyện đã có thành tựu."