"Nơi này thật quỷ quái!" Minh Quyết Tử lẩm bẩm trong miệng, bọn họ bị vây khốn ở chỗ này nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa tìm được lối ra.
Hắc Yên yêu tự trách mình: "Đều là do ta! Nếu không phải ta…"
"Lão hắc, không có vấn đề gì, nói không chừng còn là phúc duyên ấy chứ." Nam Nguyệt vội vàng an ủi Hắc Yên yêu: "Bên ngoài có biết bao kẻ muốn tiến vào đây, không ngờ lại bị chúng ta chiếm mất tiên cơ."
Thương Trạch cũng cười nói: "Lão hắc ngươi nghĩ ra cách rất tốt, tìm bảo bối chúng ta đều trông cậy vào ngươi đó."
A Văn có chút lo lắng nói: "Ở đây các ngươi không thể tiến vào thập chỉ ngục, đại nhân khẳng định đang tìm kiếm chúng ta ở khắp nơi."
Nhất thời mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Chanh Phát yêu nói: "Yên tâm yên tâm, hắn rất nghĩa khí, khẳng định sẽ không bỏ chúng ta đâu. Cùng lắm thì chúng ta tìm thêm mấy món bảo bối rồi sau đó cấp cho hắn mấy món, ý hay ý hay."
"Nơi nào có bảo bối sao?" Minh Quyết Tử nhìn xung quanh, ủ rủ nói: "Khắp nơi đều tối đen như mực, ta nghi ngờ rốt cuộc chúng ta có đúng đang ở trong bảo các Thái An thật hay không nữa? Tìm lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được lối ra!"
Mấy ngày trước, Hắc Yên yêu có phát hiện liền hứng phấn tìm tới mọi người. Dựa theo những đầu mối sưu tầm được, không ngờ lại rơi vào một mê cung tối đen như mực. Trong mê cung tối như mực này không có bất cứ thứ gì, đường đi giống như mạng nhện vô cùng rắc rối phức tạp. Mấy ngày liên tục bọn họ cố gắng tìm kiếm đường ra nhưng đều không có kết quả gì.
"Chẳng nhẽ ở dưới bia ma công ngoại trừ bảo các Thái An còn có nơi nào khác?" Thương Trạch nghi ngờ hỏi.
"Quỷ mới biết!" Chanh Phát yêu không nghĩ thế nói: "Lão hàng kia đã chết từ lâu rồi!"
"Không được vô lễ với đại sư Sư Tử Minh!" A Văn trừng mắt nhìn Chanh Phát yêu: "Mấy ngày nay chúng ta đều nhận được vinh quang của đại sư! Nếu không có đại sư thì lấy đâu ra bia ma công!"
Chanh Phát yêu không tức giận, lẩm bẩm nói: "Không nói hắn không tốt, làm người tốt thì tốt đến cùng đi. Khắc bia ma công, thuận tiện cho chúng ta một ít bảo bối nữa, đó mới chính là người tốt! Người tốt! Ồ, yên tâm yên tâm, ta sẽ không độc chiếm đâu."
Mọi người đối với những câu nói đầy vô tâm của Chanh Phát yêu sớm đã tập mãi thành quen, tất cả đều bật cười.
Hắc Yên yêu cau mày. Từ khi rơi vào mê cung tối đen như mực này, hắn vẫn khổ sở nghĩ cách để đi ra ngoài. Do hắn nên mới khiến mọi người rơi vào khốn cảnh này, tuy không ai trách hắn nhưng trong lòng hắn vẫn áy náy không yên.
Cũng may trong mê cung không có gì nguy hiểm, tâm tình mọi người cũng không quá khẩn trương.
Từ khi rơi vào mê cung, Hắc Yên yêu luôn suy nghĩ, vì sao dưới bia ma công lại có mê cung? Hắn tin Sư Tử Minh là người làm ra bất cứ sự kiện gì đều có thâm ý của nó.
Mê cung này nhất định có dụng ý của nó, bắt đầu từ đó nhất định sẽ tìm được lối ra.
Thần thức của hắn tản ra, cẩn thận tìm kiếm xung quanh, trong hoàn cảnh tối đen như này thì thần thức so với mắt thường còn tốt hơn. Bỗng, thần thức của hắn đảo qua một khối đá, hắn bỗng dừng bước nói: "Chờ chút!"
Mọi người lập tức cảnh giác dừng lại.
"Sao vậy?" Nam Nguyệt hỏi.
"Tảng đá này, ngày hôm qua chúng ta đã đi ngang qua rồi!" Hắc Yên yêu ngồi xổm xuống, nhặt tảng đá dưới chân lên, giọng cực kì khẳng định: "Chính là khối đá này, ta nhớ rất rõ!"
"Chẳng lẽ chúng ta đang đi vòng tròn?" Nam Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Rất có khả năng." Hắc Yên yêu ngẩng đầu nhìn lên trên: "Nói không chừng chúng ta đang đi một vòng quanh bia ma công."
Sau đó hắn lẩm bẩm: "Vốn tưởng đây là một mê cung, mỗi lần chúng ta chọn đường đều không giống nhau nhưng rốt cuộc vẫn là đi vòng tròn. Giống như ngàn tơ quy về một mối, ồ, ta hiểu ra rồi..."
Hắn nhìn Chanh Phát yêu rồi nói: "Đại chanh, đánh vài cái vào lòng đất đi!"
Nhất thời Chanh Phát yêu trở nên hăng hái, mấy ngày nay hắn đã kìm nén tới phát điên rồi, tay ảo nổi lên cuồn cuộn, tùy tiện nói: "Không thành vấn đề! Lỗ lớn như nào? Sâu bao nhiêu? Cho các ngươi thưởng thức lĩnh ngộ mới nhất về yêu thuật của ta, thích hợp nhất để đào động. Ngươi muốn tròn tuyệt đối sẽ không đánh thành vuông, ngươi muốn sâu ba trượng tuyệt đối không nhảy ra năm trượng. Ồ, có muốn yêu cầu cao hơn chút không? Hình hoa mai? Tục quá! Hay là đánh ra một hình mỹ nữ?"
Đám người Nam Nguyệt không biết nói gì.
Ngược lại A Văn tỏ vẻ hứng thú: "Yêu thuật lợi hại như vậy sao? Có muốn thử với ta không? Gần đây ta cũng lĩnh ngộ được một chút."
Chanh Phát yêu vô cùng kích động, vội vàng chạy tới trước mặt A Văn: "Rất tốt, thử chứ! Đánh ra hình mỹ nữ nhé!"
"Được!" A Văn cũng có chút hưng phấn.
"Sâu năm trượng thì tốt." Giọng Hắc Yên yêu đầy yếu ớt bị mọi người vất qua một bên, tất cả đều đang chú ý vào hai tên gia hỏa sắp đánh ra hình mỹ nữ.
Thiên phú của A Văn tự nhiên không cần nói, Chanh Phát yêu tuy không mẫn tiệp nhưng trên phương diện tu luyện yêu thuật cũng rất có tiềm năng, thỉnh thoảng có thể xuất ra một số yêu thuật rất cổ quái.
"Các ngươi coi trọng ai?" Minh Quyết Tử hứng thú hỏi.
Nam Nguyệt: "A Văn."
Thương Trạch do dự chút rồi nói: "Đại chanh đi!"
Minh Quyết Tử nhìn về phía Hắc Yên yêu, hắc yêu yêu bất đắc dĩ nói: "Đại chanh."
Minh Quyết Tử cười đen tối nói: "Ta lại xem trọng A Văn, hai với hai!"
Chanh Phát yêu tỏ vẻ bất cần đời, khoát khoát tay nói với A Văn: "Người trẻ tuổi, ta sẽ không nhường ngươi đâu! Nhưng nếu thua dưới tay Chanh Phát yêu nghĩa khí vô song thì cuộc đời của ngươi sẽ càng thêm hoàn chỉnh đó.
A Văn không cam lòng yếu thế trừng mắt nói nói: "Đi nào! Hồng mao quái, để ta cho ngươi biết thế nào là cao thủ đệ nhất Vệ Doanh!"
----------------------------
Nhìn thân ảnh Tả Mạc như quỷ mị, vẻ mặt băng lãnh hờ hững, cảm giác cực kì nguy hiểm lảng vảng trong lòng mỗi người, không thể bỏ đi được. Sắc mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, đang ngồi đây không ai không phải cao thủ, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được biến hóa của Tả Mạc.
Hà công chúa nhếch miệng, sắc mặt khẽ biến, Tiếu Ma Qua ở xa kia tựa như biến thành một người khác, nàng cảm thấy cực kì xa lạ.
Nhưng rất nhanh nàng liền kìm nén được cảm xúc trong đầu. Tiếu Ma Qua là then chốt của toàn bộ kế hoạch, biến hóa của hắn sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch. Đến tận bây giờ Tiếu Ma Qua vẫn còn chưa dùng dẫn tinh ma châu trong tay, hơn nữa động tác của hắn khiến người xem không thể hiểu nổi.
Trong đầu Hà công chúa bỗng hiểu ra, Tiếu Ma Qua đã tìm được bảo các Thái An thật rồi!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nhất thời sắc mặt nàng trở nên trắng bệch!
Kế hoạch lúc trước của nàng là tạo ra hiện trường giả rằng bảo các Thái An sắp xuất thế để dụ dỗ tu giả. Nàng trăm triệu lần không ngờ tới, giả lại biến thành thật thế này! Một khi bảo các Thái An hiện thế, toàn bộ kế hoạch kia sẽ xuất hiện vô số kẽ hở. Sĩ khí của tu giả đang ở đỉnh cao, phản công sẽ vô cùng mãnh liệt, ngược lại, những cao thủ ma tộc mơ ước tới bảo các Thái An lập tức sẽ có những ý đồ riêng của mình, liên minh tự nhiên sẽ sụp đổ.
Cái này giảm cái kia tăng, vốn kế hoạch không chê vào đâu được giờ đây lại biến thành một vũng nước đục!
Đến lúc đó tất cả sẽ biến thành một trận hỗn chiến, tu giả có lợi nhất khi hỗn chiến!
Càng khiến nàng cảm thấy lo lắng chính là Tả Mạc lại ở trung tâm của trận hỗn chiến, chỉ sợ lập tức sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.
Sắc mặt nàng rất nhanh liền bình thường trở lại, lãnh đạm nói: "Bảo các Thái An sẽ mở ra ngay bây giờ. Kế hoạch có biến, mọi người tiến lên, không cho đám tu giả lao vào trong!"
Lời này của Hà công chúa khiến mọi người chấn động, bọn họ không tin nhìn nhìn Hà công chúa. Sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào biến hóa của Tiếu Ma Qua, tuy cảm thấy hành vi của hắn có chút cổ quái nhưng không ai nghĩ tới việc này có liên quan gì tới bảo các Thái An.
Hà công chúa thoáng nhìn qua mọi người, đột nhiên hai mắt nóng bừng, nàng vuốt lại tóc, cười mị hoặc nói: "Mọi người phải bảo đảm an toàn cho Tiếu Ma Qua. Vạn nhất đám tu giả kia đoạt bảo không thành lại muốn làm hỏng chuyện tốt của chúng ta vậy chúng sẽ gây bất lợi với Tiếu Ma Qua, công sức của chúng ta đều sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Lúc này hắn vẫn hữu dụng, tình thế có chút khẩn trương, mong các vị tiền bối không nên lưu thủ."
Mọi người nhìn nhau rồi sau đó quay đi.
Du Song đứng lên, cười nói: "Cũng phải khiến đám tu giả chật vật một chút chứ. Đừng để họ nghĩ ma giới chúng ta là chỗ không người, muốn tới thì tới. Xem nơi này như là hậu hoa viên nhà mình sao?"
Những người khác nhanh chóng đứng dậy.
Xương Nguyên Hạo, Du Song sóng vai bước đi. Hạ suất lĩnh hộ vệ che chở cho Tín công chúa, còn Chu Khả thì suất lĩnh hộ vệ vây lấy Uyển công chúa. Tất Điêu Vũ hành động một mình…
Trong chớp mắt, liên minh sụp đổ, từng trận doanh đã hiện ra rõ ràng.
"Ngươi có ý gì với hắn à?" Thị nữ trung niên đứng cạnh Hà công chúa bỗng mở miệng hỏi.
Hà công chúa nhìn nàng một cái rồi hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"
"Vậy ngươi vì sao giúp đỡ hắn?" Thị nữ trung niên nhìn chằm chằm vào Hà công chúa, lạnh lùng nói: "Ngươi biết rõ, tiến vào và đi cùng hắn là không có quan hệ gì!"
Hà công chúa cười giảo hoạt: "Ngươi không cảm thấy khiến bọn họ chú ý tới Tiếu Ma Qua là rất có lợi cho chúng ta sao?"
Thị nữ trung niên thoáng bần thần rồi lạnh lùng nói: "Đừng làm chuyện ngu xuẩn."
Hà công chúa tựa như không nghe thấy, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Tiếu Ma Qua đang dùng tay ấn vào các tấm bia đa, bỗng nàng nói: "Có ngươi không chờ được nữa rồi kia."
Vẻ mặt thị nữ trung niên cứng đờ ra.
Tấm bia đá trước mặt là tấm bia đá cuối cùng có vân tay.
Trong tầm mắt hắn, những đường trong suốt kia sáng ngời như những chùm sáng. Từng lớp quang mang dọc theo những sợi dây nhỏ phức tạp rắc rối, tựa như sóng triều bạo động, từ bốn phương tám hướng vọt tới tấm bia đá này.
Trong nháy mắt khi bàn tay Tả Mạc đặt lên tấm bia đá, chấn động mãnh liệt từ tấm bia đá truyền tới. Mặt đất dưới chân rung lên mãnh liệt, giống như có một con quái vật từ thời viễn cổ đang nằm ở dưới, rục rịch tỉnh dậy.
Vẻ mặt Tả Mạc vẫn đạm mạc băng lãnh, không có chút cảm tình nào.
Từ tấm bia đá truyền tới những chấn động mãnh liệt, bàn tay Tả Mạc cũng với tần suất kinh người rung động theo.
Trong nháy mắt, toàn bộ quang mang đồng thời đình trệ.
Nhưng chỉ một giây sau, quang mang đình trệ tựa như giật mình tỉnh lại, từ bốn phương tám hướng chen chúc lao tới tấm bia đá!
Ầm!
Một chùm sáng màu trắng đột nhiên phát ra từ tấm bia đá, giống như một cột kiếm quang thẳng tắp chỉ thẳng lên trời, chìm vào trong hư không.
Bạch quang giống như hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt bốn phía, trong nháy mắt, toàn bộ bia ma công đều phát ra bạch quang mãnh liệt.
Mắt đất rung lên mãnh liệt, toàn bộ thành Thái An đều đang rung lên!
Chỉ thấy xung quang rừng bia, mặt đất nứt ra thành những cái khe kinh người, ngay sau đó rừng bia chậm rãi bay lên.
Oanh long long!
Quang mang bao phủ rừng bia, từng chút một bay lên cao, giống như con cự thú phía dưới đang không ngừng nâng nó lên.
Chùm sáng màu trắng thẳng tắp kia giống như một sợi dây, từng chút một kéo rừng bia lên phía trên!
Bên cạnh chùm sáng kia, một bóng người băng lãnh đạm mạc, dưới ánh sáng trắng nhìn xuống mặt đất.