Tu Chân Thế Giới

Chương 616: Ném đá giấu tay




Tả Mạc xem xét giới chỉ, trong mắt tràn ngập sát cơ.

Côn Luân!

Không ngờ lại là Côn Luân!

Giới chỉ này là do A Quỷ đưa cho, Tả Mạc có chút kinh ngạc nhưng sau khi hắn bới tất cả những thứ ở trong ra thì phát hiện ra chủ nhân của nó lại là một gã tu giả Côn Luân. Hắn hỏi A Quỷ thì không truy ra được gì cho tới tận khi truy hỏi con hàng Hắc Kim thì mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Côn Luân vậy mà đã tìm tới cửa rồi!

Sát khí dày đặc trong mắt Tả Mạc, Côn Luân là tử địch của hắn!

Đồ trong giới chỉ không ít nhưng bây giờ đối với tiểu Mạc ca mà nói thì những đồ vật này không còn khiến hắn động tâm nữa.

Côn Luân!

Tả Mạc cười nhạt trong lòng, nếu đã chạy tới thành Thái An thì đừng trách hắn không nương tay.

----------------------------

Tả Mạc ngồi trước mặt Tín công chúa.

Tín công chùa và Hà công chúa có phong cách hoàn toàn khác biệt. Hà công chúa quyến rũ gợi cảm, kiềm diễm ướt át, Tín công chúa thì ưu nhã phóng khoáng, am hiểu lòng người.

"Không biết quý thuộc hạ đã có tin tức gì chưa?"

Câu đầu tiên của Tín công chúa nhận được sự tán thưởng của Tả Mạc, lời nói đầy quan tâm khiến người ta có thể nhận ra được thiện ý của nàng.

"Vẫn chưa có." Tả Mạc lắc đầu sau đó tỏ vẻ cảm ơn nàng: "Đa tạ công chúa đã quan tâm."

Tín công chúa chân thành nói: "Nếu như cần hỗ trợ gì, thỉnh mở lời, tuy năng lực của Tín có hạn nhưng nếu hỗ trợ được tuyệt đối sẽ không từ chối."

Cảm nhận được sự thành khẩn trong lời nói của đối phương, Tả Mạc ấm lòng nói: "Được!"

Trong thức hải, Vệ xưa nay vốn bình tĩnh lúc này vẻ mặt đầy hồ nghi, tựa như vừa nhìn thấy quỷ vậy, thất thanh hô lớn: "Mộ bia giáp!"

Mộ bia giáp?

Tả Mạc ngẩn ra, sau một lúc mới có phản ứng, suýt chút nữa cũng kinh hô theo.

Nhưng lập tức hắn ý thức được bản thân đang ở nơi nào, cố kìm chế xúc động trong lòng, nhẹ nhàng hỏi Vệ: "Vệ, ở đâu có mộ bia giáp?"

Trong huyết đồng của Bồ yêu cũng toát ra vẻ kinh ngạc.

"Trong góc phòng, hộ vệ áo giáp kia, áo giáp trên người hắn chính là mộ bia giáp!" Giọng của vệ đã lạc đi, mất hết bình tĩnh.

Hộ vệ áo giáp?

Ánh mắt Tả Mạc lập tức chuyển hướng nhìn về hộ vệ áo giáp đang đứng ở góc phòng.

Mộ bia giáp…

Tín công chúa để ý thấy vẻ mặt Tả Mạc đột nhiên trở nên mất tự nhiên, sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía hộ vệ sau lưng mình.

"Chẳng lẽ Tiếu tiên sinh biết Hạ?" Tín công chúa đột nhiên hỏi.

"Hạ?" Tả Mạc vô thức tiếp lời, rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không quen không quen."

Tín công chúa cười cười: "Ta thấy Tiếu tiên sinh tựa hồ rất có hứng thú với Hạ đó."

Bình thường trở lại, Tả Mạc phản ứng nhanh, cười nói: "Đúng vậy, ma tộc mặc trọng giáp bây giờ rất ít thấy."

"Ồ." Tín công chúa gật đầu, chuyển đề tài: "Tiếu tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu kinh người như thế, chắc là xuất thân từ danh môn."

"Chỉ sợ làm công chúa thất vọng rồi, đến giờ tại hạ vẫn chưa biết mình thuộc gia tộc nào." Tả Mạc bất đắc dĩ đáp, vấn đề này dường như ai cũng đều đã hỏi hắn. Hắn thoáng nhìn qua vị hộ vệ thân mặc mộ bia giáp đang đứng ở góc phòng, cố kiềm chế sự tò mò trong lòng.

Tín công chúa hơi kinh ngạc, nàng nhìn thì thấy Tả Mạc không giống như đang giả bộ.

Nhưng tin này đối với nàng lại là một tin tốt. Cao thủ không có gia tộc càng dễ để mời chào. Nàng vừa định mở miệng không ngờ Tả Mạc lại mở lời trước: "Công chúa có biết gần đây xôn xao chuyện bảo các Thái An không?"

Tín công chúa không tự chủ được ngồi thẳng dậy: "Có nghe qua, thế nào, chẳng lẽ Tiếu tiên sinh cũng có hứng thú đối với nó?"

Tả Mạc cười khổ nói: "Không phải là ta có cảm hứng với nó mà nó có cảm hứng với ta." Sau đó hắn đưa tay ra tính: "Công chúa nói xem, thế gian này còn thiên lý hay không, ta không trêu chọc ai lại gặp phải một đống chuyện không hay."

Không đợi Tín công chúa mở lới, hắn bắt đầu kể khổ: "Đi uống với Hà công chúa chút rượu thì bị Nam Môn Tuyết giết tới cửa. Vất vả lắm mới chạy thoát thì giữa đường gặp mai phục, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. Vừa trốn về được đến nhà thì thuộc hạ biến mất, còn không biết là do ai làm. Những cái này không nói, mấy ngày gần đây còn có người của Côn Luân tìm tới cửa!"

Tín công chúa thực sự sợ hãi: "Côn Luân?"

Vẻ mặt Tả Mạc đầy khổ sở nói: "Đúng vậy, công chúa! Côn Luân lại dám tìm tới cửa, ta không biết nên nói gì nữa đây!" Giọng hắn thay đổi, đầy căm phẫn nói: "Bảo các Thái An ai cũng dòm ngó ta cũng chẳng nói làm gì, dù sao cũng đều là ma tộc, phù sa không chảy ruộng ngoài. Nhưng Côn Luân thì sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà dám có chủ ý với bảo các Thái An?"

"Không sai!" Tín công chúa nghiêm mặt nói: "Không ngờ Côn Luân cũng mơ ước tới bảo vật của ma tộc ta! Khinh người quá đáng!"

"Đúng vậy, công chúa!" Tả Mạc thêm mắm thêm muối nói: "Bảo các Thái An là chí bảo do đại sư Sư Tử Minh lưu lại, đại sư Sư Tử Minh là tiền bối của ma tộc ta, di sản của người sao có thể để tu giả nhúng tay vào chứ?"

Hắn đầy hiên ngang lẫm liệt nói: "Ta biết rõ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ta mặc dù ta cũng chẳng hiểu vì sao. Vì bảo các Thái An, cá nhân ta có hi sinh cũng chẳng là gì nhưng nếu ta rơi vào tay tu giả thì ta có chết cũng phải chống cự!"

Tín công chúa vội vàng an ủi: "Tiếu tiên sinh chớ lo lắng, thành Thái An là địa bàn của ma tộc ta, tuyệt đối không thể cho tu giả lộng hành! Ta nghĩ đây cũng là thái độ của tất cả người dân thành Thái An! Tiếu tiên sinh an tâm đừng nôn nóng, lập trường của mọi người đối với tu giả đều giống nhau!"

Bên cạnh hắn, Tằng Liên Nhi chậm rãi uống trà, tựa như không nghe thấy gì, tiếu ý trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

"Công chúa nên ra tay sớm một chút!" Tả Mạc như sắp khóc: "Ngài nhìn ta này, bây giờ đi ra khỏi cửa cũng phải mang theo hộ vệ, quá sợ hãi!"

Tín công chúa tiếp tục an ủi hắn.

Sau nửa ngày xả, Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đứng dậy cáo từ.

Ánh mắt Tín công chúa nhìn theo bóng lưng Tả Mạc đã rời xa, bỗng nàng nói: "Hạ, hẳn rất có hứng thú với ngươi đó."

"Ừ." Tiếng của Hạ từ bên trong áo giáp dày truyền ra.

"Ngươi cảm thấy sao?" Tín công chúa hỏi một câu không đầu không đuôi.

Hạ trầm mặc một lát rồi mở miệng: "Có thật có giả."

"Cũng giống ta nghĩ." Tín công chúa mỉm cười: "Cũng không biết bảo các Thái An tại sao rơi vào một tên giả hỏa cực kì giống côn đồ như này."

Hạ trầm mặc không nói gì.

Tín công chúa lẩm bẩm: "Nhưng đám Côn Luân này cũng thật quá lớn gan!"

Nói xong câu này, trong mắt nàng hiện lên sát cơ.

"Vệ, ngươi nói trên người hắn mặc mộ bia giáp?" Tả Mạc vừa ra khỏi cửa liền hỏi luôn Vệ.

"Ừ." Thần tình Vệ đã bình thường trở lại, không còn chút dấu vết thất thố nào nữa.

"Mộ bia giáp không phải đã thất truyền rồi sao?" Tả Mạc đầy hiếu kì hỏi: "Ta còn tưởng rằng ngoài ngươi ra thì đã không còn mộ bia giáp nào nữa, hóa ra là vẫn còn!"

"Ta cũng cho rằng không còn nữa." Vệ liếc mắt nhìn Tả Mạc: "Ngươi phải cẩn thận, truyền thừa mộ bia giáp đều có thực lực rất mạnh."

"Mạnh đến mức nào?" Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Bản chất của mộ bia giáp là tự mình hi sinh." Vệ bình tĩnh nói: "Mỗi một mộ bia giáp đều có một giáp linh hi sinh. Ở thời viễn cổ, đây là một loại hiến tế, cũng là loại khó nhất. Bởi vì tế phẩm chỉ có một thứ, đó chính là tự mình hi sinh nhưng chỗ tốt mà nó mang lại cũng tương đối lớn. Mộ bia giáp hoặc là có uy lực cực lớn hoặc là có hiệu quả đặc biệt. Nhưng ưu điểm lớn nhất lại là giáp linh. Giáp linh có thời gian sinh tồn rất dài, nó sẽ không ngừng học tập, nó sẽ càng ngày càng trở nên cường đại, nội dung có thể truyền thừa càng ngày càng nhiều."

Tả Mạc trầm mặc, hắn biết điều này có nghĩa là gì.

"Nhưng mỗi một ngàn năm mộ bi giáp lại phải chịu một kiếp. Vượt qua rồi thì có thể tiếp tục sinh tồn, không vượt qua thì biến thành tro bụi." Vệ thản nhiên nói: "Giáp linh có thể sống đến bây giờ đều là giáp linh rất cường đại, nói cách khác, mộ bia giáp rất cường đại."

"Lẽ nào còn lợi hai hơn cả ngươi?" Tả Mạc có chút không tin.

"Hắn tiếp nhận mộ bia giáp, ngươi thì không." Vệ liếc mắt nhìn Tả Mạc: "Truyền thừa ngoại trừ tri thức còn có lực lượng, lực lượng của mộ bia giáp! Nó so với sự tưởng tưởng của ngươi thì cường đại hơn nhiều."

Bồ yêu hừ lạnh nói: "Có được tất nhiên có mất, truyền thừa lực lượng cũng không phải thứ tốt lành gì. Mộ bia giáp gì chứ, đó chẳng qua là một âm mưu dùng sức mạnh làm mồi nhử!"

"Nói vậy không sai." Vệ cười nói: "Đây là một âm mưu nhưng là một âm mưu được chấp nhận."

Vừa thấy hai người lại muốn tranh cãi, Tả Mạc vội vàng ngắt lời: "Tên gia hỏa kia rốt cuộc lợi hại ra sao?"

"Ngươi tốt nhất không nên trọc vào hắn." Bồ yêu cảnh cáo.

"Ngươi thử thì biết." Vệ cười gian xảo nói.

Hai đáp án hoàn toàn trái ngược khiến Tả Mạc lập tức hiểu ra thực lực của tên gia hỏa kia tuyệt đối không phải là thứ mình có thể chống lại được.

Hắn chỉ có chút hiếu kì đối với mộ bia giáp mà thôi, hắn và Tín công chúa không phải là địch nhân. Lại nói Tín công chúa thân phận tôn quý, bên cạnh có cao thủ lợi hại cũng là một việc vô cùng bình thường.

Nghĩ đến vừa rồi mới cho Côn Luân ít thuốc đắng, tâm lý của Tả Mạc đã dễ chịu hơn chút.

Chuyện Côn Luân mơ ước bảo các Thái An nếu không ai chọc phá, Tả Mạc phỏng chừng rất nhiều người sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu chuyện này được đưa ra ngoài ánh sáng thì bất cứ thế lực nào cũng sẽ bày tỏ chung một thái độ.

Tả Mạc vừa rời khỏi chỗ ở của Tín công chúa liền đi thẳng tới chỗ của Uyển công chúa, sau đó cũng đem chuyện Côn Luân nói ra một lần. Phản ứng của Uyển công chúa không khác là bao so với Tín công chúa.

Sau đó Tả Mạc bái phỏng Sư Nguyệt Nghệ và Lam Thiên Long.

Rất nhanh, những thế lực lớn trong thành đều biết rõ sự việc Tiếu Ma Qua bị Côn Luân tập kích.

Vào một buổi tối, Sư Nguyệt Nghệ mời tất cả các thế lực lớn ở thành Thái An tới để thương lượng việc đối phó với Côn Luân.

Người có danh như cây có bóng, thanh danh của Côn Luân quá nổi bật, ngay cả ở ma tộc ai ai cũng biết. Sư Nguyệt Nghệ và người cầm đầu các thế lực lớn đều rất hiểu, Côn Luân mới là kẻ địch lớn nhất vào lúc này của họ.

Côn Luân uy danh hiển hách, đã dám phái người tới thành Thái An vậy tất nhiên đều là cao thủ.

Thành Thái An tuy cao thủ tập trung nhưng cao thù chân chính của các thế lực đều không ở tại đây. Đối diện với Côn Luân kinh khủng như vậy, chẳng ai có lòng tin. Mọi người đều tin rằng, nếu không diệt trừ Côn Luân thì đừng mơ tưởng tới bảo các Thái An.

Lâm Khiêm trăm triệu lần không ngờ tới, Tả Mạc đã tặng hắn một niềm vui thật lớn.