"Ha ha ha! Quá đồ sộ! Quả nhiên không hổ là thành Thái An!" Gia hỏa đang nói có một mái tóc màu cam (chanh phát) tựa như một ngọn lửa đang bốc cháy vô cùng bắt mắt. Hắn hết nhìn đông rồi nhìn tây, vừa nhìn vừa tán thưởng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Đồng bọn của hắn toàn thân phủ một tầng khói đen (hắc yên), phiêu hốt bất định.
"Lão hắc, tâm nguyện của ngươi đã được thỏa mãn rồi nhé! Ta thật không hiểu nổi lúc nào ngươi cũng sùng bái Sư Tử Minh!" Chanh Phát yêu bĩu môi nhưng ngay sau đó liền ưỡn ngực, vỗ liền ba cái, vẻ mặt đầy lẫm liệt nói: "Nhưng đã là huynh đệ thì phải có nghĩa khí, ngươi muốn tới ta sẽ đi cùng ngươi!"
Hắc Yên yêu hoàn toàn không để ý tới lời Chanh Phát yêu vừa nói, hắn nhìn thành Thái An với vẻ đầy thành kính.
"Lão hắc, điểm này ngươi thật không tốt! Làm yêu phải có chí khí, sùng bái ma như vậy có vẻ không ổn lắm." Chanh Phát yêu cố gắng khuyên nhủ bạn.
Câu này của Chanh Phát yêu khiến người đi đường trợn mắt nhìn hắn còn bản thân hắn thì hồn nhiên chẳng để ý gì.
Tâm trạng Hắc Yên yêu bình thường trở lại, trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng chuyển đề tài: "Đi, vào xem."
Chanh Phát yêu một lần nữa lại bị những đồ vật kì lạ bên đường hấp dẫn, thỉnh thoảng cảm thán ồ lên.
Vẻ mặt Hắc Yên yêu khó nén được kích động. Sư Tử Minh chính là nhân vật truyền kì của ma tộc nhưng rất ít người biết rằng hắn đã từng du lịch qua yêu giới, thậm chí mạo hiểm đi tới tu chân giới. Trong một lần ngẫu nhiên bọn họ đã nhặt được một quyển chép tay vô danh do một vị tùy tùng của Sư Tử Minh lưu lại.
Hắn và Chanh Phát yêu đều tu luyện theo bản chép tay đó nhưng lĩnh ngộ về yêu thuật lại khác nhau rất xa.
Chanh Phát yêu tùy tiện, tu luyện xong liền ném bản chép tay đó qua một bên, Sư Tử Minh là ai hắn cũng không biết. Nhưng Hắc Yên yêu thận trọng tỉ mỉ, từ các đầu mối hắn đã tìm ra được vị Sư Tử Minh truyền kì này.
Hắn liền bắt đầu hỏi thăm các nơi về sự tích của Sư Tử Minh.
Cũng may giữa yêu và ma giao lưu không ít, mà thời đại của Sư Tử Minh cách không quá xa hiện tại, vì vậy Hắc Yên yêu biết tới thành Thái An, biết tới bia ma công.
Tâm nguyện của hắn chính là có thể đi tới thành Thái An, được một lần chiêm ngưỡng vị Sư Tử Minh kia, quan sát một tấm bia ma công. Trong bản chép tay vô danh đó có nhắc tới việc đại sư Sư Tử Minh từng phát thệ muốn đem toàn bộ lĩnh ngộ về công pháp của mình truyền thụ cho mọi người.
Hắc Yên yêu liền để tâm tới việc thành Thái An có bia ma công.
Gần đây thế cục hỗn loạn, yêu thuật phủ đã sớm cho nghỉ học, càng không ngờ tới chính là khe hỗn độn xuất hiện khắp nơi. Quan hệ giữa yêu ma là đồng minh nên những khe hỗn độn này trở thành yếu đạo giao thương, qua lại tấp nập suốt ngày đêm. Hắc Yên yêu liền lôi kéo Chanh Phát yêu lặn lội đường xa đi tới thành Thái An.
"Ba vị công chúa đều sắp tới! Ai ya, hù chết người ta mất! Thật quá náo nhiệt! Không biết còn bao nhiêu nhân vật lợi hại tới nữa đây!"
"Đúng vậy, Thái An đã lâu rồi không náo nhiệt như này. Ngươi xem những thương gia kia kìa, miệng cười đến méo xệch cả đi, họ đều đang cố gắng tích trữ hàng hóa!"
"Sắc đẹp khuynh thành, anh hùng tập hợp, loại chuyện tốt này nếu bỏ lỡ thì sẽ hối tiếc cả đời!"
"Hắc hắc, còn có Tiếu Ma Qua thích gây sự! Không náo nhiệt không được!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tiếu Ma Qua nhất định sẽ không an phận, có hắn thì làm sao có thể tịch mịch được…"
…
Hết nhìn đông rồi nhìn tây, Chanh Phát yêu bỗng dừng lại, tiến tới đám đông đang nói chuyện phiếm bên đường, đột nhiên hỏi: "Tiếu Ma Qua đang ở thành Thái An?"
Một người nhìn hắn rồi nói: "Đúng vậy, hắn đã tới thành Thái An lâu rồi!"
"Ha ha! Thật quá tốt! Tiếu Ma Qua cũng tới rồi! Chơi thật vui chơi thật vui!" Hai mắt Chanh Phát yêu tỏa sáng, mái tóc cam trên đầu càng thêm bắt mắt, nó tựa như ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Người kia nhất thời hứng thú hỏi lại: "Ngươi biết Tiếu Ma Qua?"
"Chúng ta là huynh đệ!" Chanh Phát yêu vỗ ngực ba cái, vẻ mặt đắc ý lớn tiếng nói.
Hắc Yên yêu đứng bên lẩm bẩm: "Người khác nhớ ngươi mới là có quỷ."
Nhưng lỗ tai Chanh Phát yêu rất thính, không cho là thế liền khoát khoát tay nói: "Không phải thế, hắn là huynh đệ tốt, rất có nghĩa khí!"
Hắc Yên yêu đảo đảo cặp mắt trắng dã, lẩm bẩm tiếp: "Ngu ngốc."
Rất nhanh Chanh Phát yêu đã hỏi được địa chỉ của Tiếu Ma Qua. Từ lúc Tiếu Ma Qua nổi danh, các thể loại chém gió về hắn nhiều không đếm xuể, tin tức về hắn cũng được truyền bá, kể cả đại viện nơi hắn ở.
Hắc yêu yêu không muốn đến nhưng không thể nào lay chuyển được Chanh Phát yêu, đành phải đi theo hắn.
Rất nhanh Chanh Phát yêu đã đi tới trước cửa viện.
Doanh Vệ đứng canh cửa nhìn hai người, một gã tiến lên hỏi: "Hai vị có việc gì vậy?"
"Chúng ta đến tìm Tiếu Ma Qua!" Chanh Phát yêu lớn tiếng nói: "Ngươi nói với hắn rằng huynh đệ của hắn tới rồi!"
"Huynh đệ của đại nhân?" Doanh Vệ nghe vậy có chút giật mình, thoáng nhìn qua hai người rồi nói: "Thỉnh hai vị chờ một chút."
Dứt lời hắn vội vàng chạy đi.
"Huynh đệ của ta?" Tả Mạc không hiểu gì, nghe Doanh Vệ mô tả tướng mại hai người thì hắn mới có phản ứng, môi nở nụ cười. Hắn đối với Chanh Phát yêu thích giảng nghĩa khí, thích đánh nhau, thích náo động kia rất có hảo cảm.
Trước cửa.
"Nghĩa khí vô song Chanh Phát yêu!" Tả Mạc không kìm được mỉm cười nói.
Chanh Phát yêu thích nhất kẻ khác nói hắn có nghĩa khí, nghe thấy vậy nhất thời mặt như hoa, mái tóc màu cam như ngọn lửa sáng rực lên nhưng vẫn cố tỏ vẻ trang nghiêm: "Làm yêu phải có nghĩa khí! Ha ha, ngươi cũng rất tốt, rất có nghĩa khí!"
Hắc Yên yêu đứng bên hiếu kì quan sát Tiếu Ma Qua. Tiếu Ma Qua trong đời thực khác xa so với Tiếu Ma Qua ở trong thập chỉ ngục, rất có khí thế, tài hoa lộ rõ. Nhìn những hộ vệ bên cạnh hắn đều rất có kỉ luật.
Hắn chợt hiểu ra, khó trách người khác vẫn không thể tra ra được thân phận của Tiếu Ma Qua. Dù đã đánh bại Ngọc Hành quân đoàn trưởng nhưng thân thế của Tiếu Ma Qua vẫn rất bí ẩn.
Nguyên lai Tiếu Ma Qua đang ở ma giới!
Tả Mạc bắt chuyện với Hắc Yên yêu, hắn nhớ rất kỹ đồng đảng này của Chanh Phát yêu.
Hai người tiến vào theo Tả Mạc, dọc đường những người đứng canh được bố trí rất có kỉ luật khiến Hắc Yên yêu không khỏi lo sợ. Chanh Phát yêu căn bản chẳng để ý tới, hắn đang vô cùng hứng thú kể lại những chiến tích huy hoàng thời gian qua cho Tả Mạc nghe.
Rất nhanh, mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch cũng chạy tới, người quen gặp nhau, cuộc vui càng thêm náo nhiệt.
Hắc Yên yêu không nói nhiều, hắn đứng bên âm thầm quan sát. Nếu như tin tức Tiếu Ma Qua đang ở ma giới truyền về yêu giới chỉ sợ sẽ tạo ra một trận cuồng phong.
Đối phương còn trẻ hơn so với những gì hắn tưởng tượng, bây giờ đã trở thành hoàng kim chiến tướng danh chấn thiên hạ. Lần trước hắn đánh bại Ngọc Hành quân đoàn trưởng bằng tuyết hoa giảo sát trận khiến những chiến thuật cổ điển một lần nữa được đem ra nghiên cứu, đây là một tiếng vang cực lớn.
Có một gia hỏa bối cảnh thâm hậu từng nói, cao tầng có ý muốn để Tiếu Ma Qua đảm nhiệm chức vị quân đoàn trưởng một quân đoàn nhưng bọn họ không thể tìm thấy Tiếu Ma Qua nên chuyện này vẫn chưa thể quyết định được.
Nếu như Tiếu Ma Qua thực sự đảm nhiệm chức vị quân đoàn trưởng thì hắn chính là quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử!
Hắc Yên yêu thầm lắc đầu, bản thân càng phải nỗ lực mới được!
Bỗng hắn mơ ước có được sự vô tư của Chanh Phát yêu, có thể hòa mình vào mọi người.
Người kia thật sự vô địch rồi!
----------------------------
Lương Vi lau mặt, mặt hắn cứng đờ, hắn quay sang nhìn đám thủ hạ đầy mệt mỏi. Liên tục hành quân một tháng đối với bất cứ chiến bộ nào mà nói cũng đều là khảo nghiệm cực đoan.
Nhưng bọn họ không cách mục tiêu quá xa nữa.
"Huyết vụ đang thưa dần." Lương Vi vươn tay ra, giọng khàn khàn lộ vẻ hưng phấn.
Sắc mặt mệt mỏi rã rời của đám chiến yêu lập tức tỏa sáng, tất cả mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì, huyết vụ thưa dần nghĩa là bọn họ đã rất gần tới tu chân giới.
Từ khi thiên liệt tai ương bắt đầu, các khe hỗn độn khiến Đô Thiên Huyết Giới mất đi ý nghĩa của nó. Hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, rộng lớn vô biên trái lại càng như một lá chắn thiên nhiên vững chãi.
Bất luận là tu giả hay yêu ma đều gọi trọng binh đóng ở Đô Thiên Huyết Giới trở về, khói lửa nổi lên khắp nơi biến nội địa thành sân đấu.
Chiến trường thảm liệt ngày trước giờ khói lửa đã tán đi, trống trải tịch mịch.
Những đạo phòng tuyến hao tổn biết bao tâm sức xây dựng đã không còn một bóng người. Nơi đây đã mất đi ý nghĩa chiến lược của nó.
Lương Vi liếm liếm môi nứt nẻ, ánh mắt lợi hại như sói, dọc đường bọn họ đi không gặp được ai nhưng bọn họ vẫn bảo trì tiềm hành để phòng tránh các phù trận của đối phương phát hiện.
Ý nghĩa chiến lược của khe hỗn độn đương nhiên hơn hẳn Đô Thiên Huyết Giới. Nhưng chiến đấu ở khe hỗn độn vô cùng khốc liệt, song phương đều đóng trọng binh ở đây. Khi mọi người đều đang tập trung vào khe hỗn độn thì Lương Vi lại để ý tới nơi không có một bóng người, Đô Thiên Huyết Giới.
Nếu có thể vượt qua Đô Thiên Huyết Giới tiến vào tu chân giới vậy bọn họ sẽ như giao long vào biển, có thể khiến đối phương khổ sở không thôi. Một khi bọn họ có thể đoạt được khe hỗn độn thông tới yêu giới vậy bọn họ sẽ không còn cô độc nữa!
Kế hoạch mạo hiểm này gặp phải rất nhiều phản đối nhưng Lương Vi vẫn cố chấp!
Mục tiêu đang rất gần!
Lương Vi hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn ngửi thấy mùi tu giả, điều này làm máu trong người hắn sôi lên.
Đợi chiến bộ khôi phục lại sức chiến đấu lại tiếp tục hành quân, mấy ngày sau, huyết vụ càng ngày càng thưa thớt rồi biến mất.
Một tòa thành tu giả xuất hiện ở phái xa đường chân trời.
Lương Vi nheo nheo mắt, vung tay phải lên, tràn ngập sát khí.
"Sát!"
---------------------------
Vi Thắng từng bước một tiến lên, phía sau hắn thi thể rải rác khắp nơi.
Hắn không nhỡ rõ đây là đoàn đạo phỉ thứ mấy hắn gặp phải nữa, nhưng chỉ cần gặp thì một cái hắn cũng không tha. Hắc kiếm trong tay hắn đã uống no máu, quang mang càng thêm đỏ sậm.
Mắt Vi Thắng kiên định trong sáng, thân hình cao ngất như kiếm, thần sắc mệt mỏi rã rời không làm mất đi khí thế.
Hắn lắc đầu, những đạo phỉ này rất khó khiến hắn tiến bộ, hắn cần đối thủ mạnh hơn. Hy vọng phía trước có thể xuất hiện địch nhân đủ mạnh, hắc kiếm trong tay dường như hiểu ý hắn cũng phát ra tiếng ong ong.
Âm thanh vang vọng khắp trời!
Vi Thắng yêu quý vuốt ve hắc kiếm trong tay, uy lực của hắc kiếm không ngừng tăng lên, nó càng ngày càng mạnh. Trong thân kiếm ngập tràn sát ý, giống như mãnh thú đang ngủ say dần thức tỉnh.
Tuyệt thế hung kiếm đang dần hiện ra!
Lục soát thi thể thu được một cái giới đồ, Vi Thắng ngẩng đầu xác định phương hướng rồi nhanh chóng dời đi!
Một người một kiếm, oai hùng bước đi.