Tu Chân Thế Giới

Chương 58: Sợ hãi




Lần thứ chin ngàn bốn trăm mười một!

Ba ngày thoáng qua, Tả mạc bắt đầu điên cuồng luyện tập kiếm chiêu. Một màn trong thức hải tác động quá lớn không gì sánh nổi, hắn tựa hồ ẩn ước có điều lĩnh ngộ, mà thủy chung lại không nắm được. Ba ngày sau, hắn đột nhiên bừng tỉnh, minh bạch.

Linh ngộ bản chất không phải là lầu các trên không trung, không có căn cơ vững chắc, cho dù ngươi minh bạch, ngươi cũng dùng không ra, càng huống chi Tả Mạc hiện tại còn không có hoàn toàn minh bạch. Nghĩ lại sư huynh Vi Thắng ngồi tĩnh tọa dưới thác nước vài tháng, thực chiến vô số, mới lĩnh ngộ ra một chút cơ sở. Thiên phú tu kiếm của mình so sư huynh Vi Thắng kém xa, làm sao có thể dễ dàng vậy được?

Biết mấu chốt, Tả Mạc dằn nén sự nông nổi. Lần nữa bắt đầu không ngừng sử dụng Ly thủy kiếm quyết.

Mệt tới cực hạn, linh lực tiêu hao gần hết, liền tới thạch thất ngồi nhập định.

Khôi phục, lại bắt đầu lần nữa. Cứ thế lặp lại, không chút gián đoạn.

Một vạn chin ngàn hai mươi hai lần!

Áo Tả Mạc đã rách bươm, lôi thôi, vành mắt hãm sâu, chỉ có cặp mắt kia, giốn như ngọn lửa đang bốc cháy không tắt.

Bảy chiêu, mỗi chi tiết ở mỗi chiêu, đều được hắn tính toán vô số lần, hắn đã thuộc tới mức mà trước kia hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi. Băng tinh kiếm như một bộ phận thân thể của hắn, hắn có thể tùy ý không chế nó tiến hành bất kỳ động tác nào. Một sợi tâm thần, giống như một sơi tơ nhện cứng cỏi, vững vàng dính lấy phi kiếm.

Băng tinh kiếm tại không trung, chậm rãi rung vẫy, như một con cá đang quẫy đuôi ngược dòng mà đi. Băng tinh kiếm tần suất lay động không ngừng tăng nhanh, lấy Băng tinh kiếm làm trung tâm, không trung đột nhiên sinh ra từng gợn sóng trong suốt.

Tả Mạc hai mắt khép hờ, chăm chú cảm thụ từng chút biến hóa nhỏ bế tại băng tinh kiếm.

Lặng yên không tiếng thở, băng tinh kiếm đột nhiên tan biến tại nguyên chỗ, chỉ lưu lại từng đợt sóng trong suốt, dập dờn trên không trung.

Đinh!

Thanh âm nhỏ không thể nhỏ hơn!

Băng tinh kiếm chìm vào vách đá trong sơn cốc, chỉ lưu lại một lỗ nhỏ mịn. Một lát sau, nham thạch chung quanh lỗ nhỏ đều bị một lớp băng mỏng tinh mịn phủ lên.

Kiếm thế như nước, phiêu hốt vô hình.

Tả Mạc vừa nhắm tròng mắt lại, chăm chú nhớ lại toàn bộ quá trình vừa rồi, kỳ thực băng tinh kiếm vừa mới là hình cung, giống như nước từ trên núi thuận thế đổ xuống, luyện tới tự nhiên lưu sướng. Một chiêu "thuận thủy" luyện tới bước này, theo "ly thủy kiếm quyết" mà nói, đã tính là có tiểu thành. Nhưng Tả Mạc lại hết sức không hài lòng. Nếu như một chiêu này uẩn hàm kiếm ý, một kiếm vừa rồi tuyệt không chỉ đâm nhập vách đá 3 xích.

Ngoài cốc có người, Tả Mạc lòng có linh tê, đoạn thời gian này, trừ luyện tập kiếm quyết, thời gian còn lại đều dùng đả tọa nhập định. Trừ kiếm quyết tiến bộ, tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh!

"Sư tỷ!" Tả Mạc thấy Lý Anh Phướng, tâm cảnh giác mới buông lỏng.

Lý Anh Phượng thấy Tả Mạc mô dạng này, dọa nhảy, lập tức nhíu mày: "Sư đệ, chăm chỉ tất nhiên là tốt, nhưng dục tốc bất đạt, nếu như mệt đổ, chẳng phải là được không bằng mất."

Tả Mạc: "Ta không sao."

"Cho ngươi." Đối Tả Mạc, Lý Anh Phượng cũng hết cách, đưa qua một tấm ngọc giản: "Tu Y Hạ sư tỷ trở về, đây là ngọc giản nàng cho ta, bên trong có ghi lại tình cảnh một lần sư huynh La Ly chiến đấu. Có thời gian, ngươi không ngại xem qua."

Tả Mạc sửng sốt, cũng không nghĩ tới còn có việc này, không khỏi sinh hiếu kỳ. Trước khi sư huynh Vi Thắng trúc cơ, sư huynh La Ly luôn là nhân vật thiên tài nhất của bản môn, ngay cả sư huynh Vi Thắng, cũng chẳng qua là kiếm bộc của hắn. Tả Mạc rất hiếu kỳ, hắn rốt cục tới cảnh giới gì. Nhìn sư tỷ Lý Anh Phượng có chút mệt mỏi, hắn cảm kích, chắp tay, từ đáy lòng nói: "đa tạ sư tỷ."

"Chuyện này là trùng lúc sư tỷ Tu Y Hạ trở lại." Lý Anh Phượng nói: "Sư đệ cần chú ý. Không chỉ sư tỷ Tu Y Hạ trở lại, nghe nói, không lâu sau, đại sư tỷ cũng sẽ trở về."

"Uhm, ta biết." Tả Mạc thần sắc kiên định.

Lý Anh Phượng lại căn dặn một hồi, sau đó mới rời đi.

Ở trong cốc, Tả Mạc nôn nóng rót linh lực vào ngọc giản.

Xem qua, địa phương chiến đấu dương thời là quáng mạch dưới đất, ánh sáng rõ ràng rất kém, rất tối. Tả Mạc không khỏi nhíu mày, không biết có phải là hắn đã quen với ánh mặt trời, hắn rấ ghét hoàn cảnh lòng đất mờ tối. Kìm nén sự chán ghét, hình ảnh nhanh chóng lướt qua đầu hắn.

Đây hẳn là quáng mạch dưới đất mà La Ly trần thủ.

Sư huynh La Ly sinh tính sơ lãnh, cảm tình với các sư huynh đệ khác cũng không quá dung hợp. Trần thủ quáng mạch là chuyện cực khổ, ở dưới đất thời gian dài, tịch mịch khô khan, trừ sư huynh La Ly, không người nguyện đi.

Tả Mạc nhìn chăm chú, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó.

Chỉ thấy một đám người, đang đối đầu sư huynh La Ly.

"Các huynh đệ, ngày ngày ăn không no, dần dần cũng chết, so với chết đói, chẳng bằng cùng hắn liều." Có người kiệt lực hét lên. Nhưng phần dưới cơ thể hắn run rẩy lộ ra sự sợ hãi trong lòng. Những người khác toàn thân cũng run lấy bẩy, nhưng trong mắt đỏ bừng.

Tả Mạc lại nhớ lại những nghe nói về tu nô qua âm khuê, những người này hẳn là tu nô.

Nhìn tới con mắt những người này, Tả Mạc đột nhiên nghĩ tới, đã thú lúc tuyệt cảnh, có phải cũng thế nào không?

"Hoàng Trạch, ta cho ngươi làm đầu lĩnh, ngươi dùng cách này hồi báo ta?" La Ly lạnh lùng nói.

"Làm đầu lĩnh?" Người thủ lĩnh đó cười thảm: "Sống không nổi, làm đầu lĩnh có tác dụng gì chứ? Phía dưới tinh thạch càng lúc càng ít, quy củ còn không đổi, một viên tinh thạch đổi chút đồ ăn. Chúng ta không ngừng xuống dưới đào, khí đất xâm thực càng mạnh. Tháng trước nữa, chúng ta chết hơn mươi người. Tháng trước chúng ta chết ba mươi người! Tháng này mới qua một nửa, đã chết 35 người!"

Quần tình kích động, tấm thần run lấy bẫy của những người kia cũng không run rẩy nữa, trong đôi mắt họ không có sự sợ sệt, chỉ có phẫn nộ!

La Ly hờ hững nhìn vào những người này.

"Đường sống! Nhưng con mẹ nó, không có đường sống!" Người đó hai mắt đầy tơ máu, hét lên: "Chúng ta cầu một lần thống khoái!"

"Thống khoái?" La Ly đột nhiên lành lạnh mở miệng: "Vậy ta cho các ngươi một lần thống khoái!"

Lời còn chưa dứt, không chút dự triệu, trên cổ nhóm người này đồng thời xuất hiện huyết tuyến, những người này đang kích động không chút phát giác.

Phốc phốc phốc!

Bọt máu từ cổ phún ra khắp nơi, vài chục tia máu cùng phun, vách tường khắp nơi đều là máu, mảng lớn mảng lớn đỏ sẫm, tang đảm kinh hồn.

Trong tiếng máu phun, tiếng lăn lộn không dứt, đầu những tu nô lăn tới chên chân họ. Vài chục thi thể đứng thẳng phun máu, đầu bên chân hoàn hảo vô tổn, vẻ mặt rõ nét, thậm chí còn có thể nhìn rõ biểu tình của nhữn tu nô trước khi chết cùng tròng mắt trừng lớn. Một lúc sau, những thi thể không đầu, mới ầm ầm đổ xuống.

"ách…" Nhìn tới đây, Tả Mạc trong ngực cuộn trào, cũng không nhịn được nữa, ngồi tại chỗ nôn mửa.

Hắn trước nay không nghĩ qua, mình sẽ có ngày nhìn tới tràng cảnh máu tanh khủng bố như thế!

Hắn toàn thân cứng lại, một tên như ma vương, không để ý sinh tử người khác, đó là sư huynh La Ly sao? Thật lâu trước đây, hắn nghe nói tính tình sư huynh La Ly không tốt, nhưng hắn hiện tại mới biết, "tính tính không tốt" của sư huynh la ly cùng với sự lý giải của hắn rốt cục có sai lệch cỡ nào!

Tu nô, những người kia đều là tu nô sao? Nhưng là vì cái gì tu nô cùng bọn họ cơ hồ không có gì khác nhau?

Ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu hắn, Tả Mạc trước nay không có nhận mình là một người đa sầu đa cảm, hắn nghĩ rằng, hắn cũng không có tư cách đa sầu đa cảm, chính hắn chẳng qua giãy dụa ở tầng áp chót. Hiện tại tuy trở thành nội môn đệ tử, trở thành linh thực phu, nhưng hắn y nguyên chỉ là tiểu nhân vật.

Ánh mắt hắn vẫn tập trung tại những thi thể kia, đầu cùng máu vương vãi khắp nơi…

Vẻ mặt sư huynh lạnh lùng, thờ ơ, cảnh tượng trước mắt, tựa như là chuyện rất bình thường trong mắt sư huynh.

Tả Mạc cảm giác mình đang run lấy bẩy, đang run rẩy, không cách nào khống chế sự sợ hãi.

Tả Mạc hoảng hốt bối rối, sợ hãi lan ra toàn thân, giống như ngọn lửa đỏ tới phát đen trong thức hải. Hắn sợ hãi…

Trọng Kiếm đường là nơi Tần Thành thường cư trú, tuy nhiên thời gian trước hắn có ra ngoài, nhưng luôn có người quản lý. Nội đường, mọi người tụ tập, vô cùng náo nhiệt.

Tân Thành cười nói: "sư huynh đệ chúng ta, thật lâu không có tụ lại một chỗ, hôm nay có thể tụ tại đây, cùng làm một chầu lớn nào."

Hứa Dật vội vàng xua tay; "Uống trà, uống trà, chúng ta không uống rượu."

Hứa Dật bên cạnh ngồi một thiếu nữ mặc lục y, đáng yêu kiều diễm, nàng là Tu Y Hạ. Nàng tinh nghịch lè lưỡi: "Nhị sư huynh vẫn như vậy, không chút tiến bộ."

Đối với vị sư muội này, Hứa Dật tương đương bó tay. Tu Y Hạ tinh nghịch đáng yêu, tính cách cởi mở, lại được các trưởng bối yêu quý, cũng là người được các trưởng bối sủng ái nhất trong hàng đệ tử, Hứa Dật cũng chịu chút đau khổ trên tay nàng, chỉ có thể cười khổ không thôi.

La Ly ngồi ngay một bên, một mình uống trà, vẻ mặt lạnh lùng. Hách Mẫn ngồi bên cạnh hắn, lúc này nhịn không được nói: "Mọi người trở lại là tốt rồi! Nếu không trở về, những tiện nhân kia chẳng phải cười lên đầu chúng ta tùy ý làm xằng làm bậy."

Nghe Hách Mẫn nói khó nghe, Hứa Dật cùng Tu Y Hạ mặt đều lộ mấy phần không vui.

"Sư muội không được nói bậy, sư huynh đệ đồng môn, nếu như bị chưởng môn nghe thấy, ngươi phải chịu phạt." Tần Thành quát mắng. Hắn có uy tín, Hách Mẫn nghe lời, chỉ buồn bã không nói.

"Chẳng qua" Tần Thành lại chuyển lời, nhìn mọi người: "Chúng ta, hiểu rõ nhau, từ nhỏ cùng lớn lên, tình như huynh đệ, trợ giúp lẫn nhau, cũng là có lý." Hắn tiếp tục nói: "Trưởng bối có cách nghĩ của trưởng bối, nhưng chúng ta có tình cảm của chúng ta."

Mọi người đều gật đầu. Bọn họ từ nhỏ cùng lúc lớn lên, lúc này đột nhiên có người cắm tiến vào trong bọn họ, bọn họ tự nhiên không nguyện.

"Hắc hắc." Tu Y Hạ tinh nghịch nói: "Đúng, tuy nhiên sư huynh La Ly cả ngày như vậy, nhưng ta còn giúp ngươi. Ta mang ngọc giản ghi lại lần trước sư huynh một kiếm chém 30 tu nô cho Lý Anh Phượng. Chắc là hiện tại đã trên tay tiểu cương thi."

"Ngươi làm sao có thể lộ kiếm chiêu của sư huynh ngươi." Hách Mẫn nghe lời đại nộ.

Tu Y Hạ không sợ Hách Mẫn chút nào, nhướng mày: "Đây gọi là công tâm! Tiểu cương thi kia, một cái làm ruộng, nào gặp qua những tràng diện như thế? Lúc ta thấy còn sợ gần chết! Ta dự tính, hắn trực tiếp bị dọa ngất! Trồng trong lòng hắn một hạt giống sợ hãi, hắn sẽ…"

La Ly bỗng đứng lên, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói: "Đối phó một linh thực phu, La Ly ta há cần những trò này?"

Nói xong, cũng không quay đầu, phất áo ra đi.

Trả Lời Với Trích Dẫn