Tả Mạc nhìn những đôi mắt đầy khát vọng rồi nghĩ về thời gian trước đây, trong lòng không biết có cảm giác gì. Nhưng hắn biết, Đào Hưng nói đúng, nơi đây không phải Vân Hải giới, nguy cơ tứ phía, hắn chỉ hơi vô ý thì mạng nhỏ khó giữ. Nếu bản thân gặp phải phiền phức, đến lúc đó không chỉ liên lụy mỗi mình và những người này cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.
Tả Mạc đang muốn mở lời.
Bỗng, một tiếng động kì dị từ xa truyền tới.
Như tiêu mà không phải là tiêu, như địch mà không phải là địch, nhỏ như tơ nhện, như có như không.
Đường phố đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, trong tiếng động như ẩn chưa sức mạnh có thể làm dịu tâm tình mọi người, khiến người ta dần bình tâm lại.
Một bóng người từ hướng cửa thành chậm rãi đi tới. Cửa thành ngược sáng, điểm đen từ nhỏ dần lớn lên, từ từ hóa thành một bóng người cao lớn.
Cả một cây trắng, mắt lấp lánh có thần, tóc dài như thác xõa xuống, khuôn mặt hoàn mỹ không chút nam tính như có ma lực nào đó khiến họ không thể không nhìn. Những hạt nước mưa đọng trên người hắn, chợt tụ chợt tán như bầy cá, rất tinh nghịch.
Thanh âm kì dị kia là do những giọt nước mưa này phát ra.
Khi người đó lại gần, cảm giác yên tĩnh càng ngày cành mãnh liệt.
Hắn chậm rãi đi tới, mắt không nhìn ngang tựa như không thấy những kẻ khác, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta yêu thích, giống như thần tiên hạ phàm vậy.
Tiếng động do mất giọt nước phát ra vô cùng êm tai, Tả Mạc càng nghe càng mê. Một số hồi ức đẹp hiện ra trong đầu, toàn bộ phiền não liền biến mất, bất giác trên miệng hắn hiện ra nụ cười sung sướng.
Bỗng, hoa văn thái dương ở trước ngực Tả Mạc sáng ngời, một dòng chảy nóng bỏng tự động lưu chuyển khắp cơ thể hắn. Tả Mạc giật mình, cảnh sắc trước mặt biến đổi, hình ảnh lập tức biến mất, tiếng động vừa rồi còn xuyên thẳng vào linh hồn giờ đây vẫn rất êm tai nhưng đã thiếu đi ma lực khó nói nên lời kia.
Tả Mạc hoảng sợ, những người xung quanh đều đang cười đầy ngây ngô giống như một cơn ác mộng khiến hắn sởn tóc gáy.
Ma âm thật lợi hại!
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng người kia, gã là ai?
Bước chân của đối phương tựa hồ hơi dừng lại, thoáng liếc qua Tả Mạc nhưng không dừng mà tiếp tục bước đi.
Toàn bộ đường phố yên lặng vô cùng, trên mặt mọi người đều hiện lên nụ cười rất lạ.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, không lớn nhưng lại giống như tiếng sâm vang vọng khắp thành Thái An. Ma âm như có như không dần biến mất. Đám người bị ma âm khống chế dần tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi nhìn nam tử mặc bạch y kia.
Đào Hưng cũng đã tỉnh lại, khi hắn nhìn thấy nam tử bạch y đang đứng kia thì sắc mặt đại biến, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, thất thanh hô lớn: "Tất Điêu Vũ!"
"Tất Điêu Vũ?" Tả Mạc nghe thấy thế liền hỏi.
"Hắn sao lại tới thành Thái An?" Đào Hưng lẩm bẩm một mình, mặt trắng bệch.
Bóng dáng Tất Điêu Vũ đã khuất, ma âm vẫn quấn lấy lòng người cũng biến mất. Đường phố một lần nữa lại trở nên nháo nhiệt nhưng trên mặt mọi người vẫn còn lưu lại chút kinh hãi.
"Tất Điêu Vũ là một trong những cao thủ nổi danh nhất hiện nay, hai mươi ba tuổi đã đạt tới tướng giai đỉnh cao. Vì muốn tìm kiếm cơ hội đột phá nên hắn tìm tới thành Thái An, trong một năm đã đả bại rất nhiều anh hào. Sau đó biến mất, không ngờ hắn lại quay về thành Thái An!" Đào Hưng nhớ lại: "Đã ba năm rồi, thành Thái An sẽ lại trở nên sôi động!"
"Thật là lợi hai!" Tả Mạc thầm than trong lòng, vừa rồi ngay cả hắn cũng trúng chiêu, thực lực của đối phương sâu không thể dò.
"Đúng là rất lợi hại, hắn cũng ngang trời xuất thế, lai lịch thần bí, đến giờ không ai biết hắn rốt cuộc thuộc về gia tộc nào. Bàng Thần mà ngươi giết chính là kẻ có thể ngăn cản được ba mươi chiêu của Tất Điêu Vũ mà nổi danh, ngươi có thể tưởng tượng năm đó Tất Điêu Vũ lợi hại ra sao." Đào Hưng vô cùng tôn trọng nói.
"Hắn so với trước kia đã lợi hại hơn rồi!" Tả Mạc đầy tôn trọng nói, mặc dù hắn không biết thực lực của Tất Điêu Vũ giờ ra sao nhưng hắn tin tưởng, nếu Bàng Thần tái đấu với Tất Điêu Vũ tuyệt đối không chịu nổi một chiêu!
Ngay cả lão tặc ngốc Định Chân cũng không khiến Tả Mạc cảm thấy áp lực nhiều như Tất Điêu Vũ.
Ma âm kia Tất Điêu Vũ không cố ý dùng hết sức mà chỉ là mấy giọt nước mưa toát ra, dư âm đã có uy lực như thế, vậy nếu đối phương toàn lực phát động thì sẽ kinh khủng đến mức nào!
Tả Mạc không biết bản thân có thể chống đỡ được mấy chiêu của đối phương.
Đây là ma tộc lợi hại nhất mà Tả Mạc trông thấy!
"Hắn cũng đi tới chỗ bia ma công?" Tả Mạc bỗng hỏi.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi tới chỗ bia ma công." Đào Hưng vội vàng trả lời.
Tả Mạc biến sắc: "Không xong, A Văn vẫn đang ở chỗ bia ma công!" Dứt lới, hắn không chút do dự bay lên trời, bay về phía bia ma công.
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, A Văn ngàn vạn lần đừng trêu chọc ma đầu này!
Cố gắng chạy nhanh hết sức, tốc độ của hắn được đẩy lên cực nhanh, trong chớp mắt đã tới chỗ bia ma công. Khi hắn đến chỗ bia ma công thì thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng Tất ma đầu đã biến mất ở sâu trong rừng bia, mục tiêu của hắn chính là mấy khối bia cuối cùng.
A Văn đang đứng dưới một tấm bia đá, vẻ mặt ngây ngốc.
Tên gia hỏa này lại giác ngộ sao?
Tả Mạc sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười nhưng sau đó lại tán thưởng, thiên phú của A Văn thật xuất sắc! Nội dung trên bia ma công hắn đã phái người sao chép lại, mỗi thủ hạ đều có một phần. Nhưng đến tận bây giờ mới chỉ có A Văn giác ngộ.
Hơn nữa khiến người ta giật mình chính là hắn đã hai lần giác ngộ!
Tả Mạc có chút cảm thán, hắn tuy lĩnh ngộ được không ít tâm đắc từ bia ma công nhưng vẫn chưa tiến vào trạng thái giác ngộ. Vậy mà tên gia hỏa này đã trải qua hai lần rồi!
Tả Mạc lắc đầu cười, tâm trạng bình thường trở lại, bắt đầu xem xét tiếp.
Tiến độ của hắn rất nhanh, dù gặp phải một số vấn đề thì chỉ nghĩ ngợi trong giây lát liền trở nên sáng tỏ. Bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới tướng giai, có thể suy nghĩ sâu xa hơn, mấy vấn đề này rất dễ dàng giải quyết.
Rất nhanh, rừng bia lại bình thường trở lại. Tất Điêu Vũ đứng ở chỗ sâu nhất, không ảnh hưởng gì đến những người đang quan sát bia ma công khác. Dòng người nhộn nhịp nhốn nháo lại xuất hiện.
Bước chân của Tả Mạc càng ngày càng chậm, nội dung càng ngày càng thâm ảo khó hiểu khiến hắn phải chậm rãi suy nghĩ.
Hắn đi sâu vào trong, người xung quanh hắn càng ngày càng ít.
Tả Mạc vô cùng kinh ngạc, hắn phát hiện ra một số chỗ đặc biệt trên bia ma công.
Bắt đầu từ bia ma công thứ hai mươi hai, nội dung trên bia thực tế đã không giới hạn ở ma công, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều trình bày và phân tích tiếp cận pháp quyết, yêu thuật.
Lúc đầu hắn chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên, nhưng càng ngày nội dung tương tự càng nhiều lên khiến hắn bừng tỉnh, vô cùng kinh hãi, đây không phải ngẫu nhiên!
Pháp quyết, yêu thuật, ma công, ba cái Tả Mạc đều đã học qua. Tuy hắn tu luyện pháp quyết không quá xuất sắc nhưng đã đọc qua không ít ngọc giản pháp quyết, cơ sở vô cùng vững chắc. Về phần yêu thuật tuy không xuất sắc như ma công nhưng có thể thi triển cấp cổ hoang tế thuật thì ở yêu giới cũng có thể xưng là cao thủ.
Điều này làm cho hắn khi đối diện với những trình bày và phân tích này thì không gặp quá nhiều khó khăn, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một dấu hỏi rất to.
Sư Tử Minh lẽ nào tinh thông ba lực?
Nghi hoặc này không ngừng lớn lên trong lòng hắn. Trình bày và phân tích của Sư Tử Minh về pháp quyết hay yêu thuật và ma công đều rất chuẩn xác, ngay cả kẻ biến thái như Tả Mạc hiểu rõ ba lực cũng phải mất khá nhiều công sức để nắm rõ một số chỗ.
Lẽ nào trên đời này có người sinh ra đã biết?
---------------------------
Ở một bia ma công cách đó không xa.
"Bia thứ mấy rồi?" Một nam tử mặt nhọn thấp giọng hỏi, mắt hắn vẫn đang tập trung nhìn Tả Mạc đứng trước tấm bia đá.
"Bia thứ hai mươi sáu." Đồng bọn của nam tử mặt tím đưa ra đáp án.
"Tên gia hỏa này không phải là tùy tiện xem đâu." Nam tử mặt nhọn có chút do dự nói: "Tốc độ này có hơi nhanh đó."
"Hơi nhanh? Là quá nhanh ấy chứ!" Nam tử mặt tím lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, ngày thứ hai đã nhìn tới bia ma công thứ hai mươi sáu, không có khả năng!" Nam tử mặt nhọn không cho là vậy: "Lẽ nào hắn phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn?"
"Ai bảo không có khả năng chứ? Ngươi quên một người rồi sao." Nam tử mặt tím nói.
"Người nào?" Nam tử mặt nhọn hỏi.
"Vị sâu bên trong kia!" Nam tử mặt tím hất hàm về phía sâu trong rừng bia rồi thấp giọng nói: "Ngươi đã quên vị đó rồi sao?"
"A!" Hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt nam tử mặt nhọn trắng bệch ra: "Sao có thể quên được? Một ngày một đêm, ba mươi tấm bia đá, tốc độ này từ trước đến nay chưa ai đạt được!"
"Trước kia chưa từng có, sau này nhất định cũng không có." Nam tử mặt tím vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc rồi tự nói với bản thân: "Ta có cảm giác, tên Tiếu Ma Qua này không phải kẻ tầm thường."
"Ngươi thấy hắn không phải là đang cưỡi ngựa xem hoa?" Nam tử mặt nhọn không tin tưởng hỏi lại.
"Không phải." Nam tử mặt tím nói: "Ngươi để ý tới thời gian hắn dừng lại ở trước mỗi tấm bia đá, càng đi vào trong thời gian hắn dừng lại càng lâu. Mà tấm bia đá này hắn đã dừng lại hơn một giờ rồi, rõ ràng hắn đang suy nghĩ, không phải là cưỡi ngựa xem hoa đâu!"
"Vậy... Vậy chẳng phải hắn..." Nam tử mặt nhọn lắp bắp nói.
"Cũng giống Tất Điêu Vũ năm đó!" Nam tử mặt tím trầm giọng nói nốt câu đồng bọn đang bỏ dở. Hắn vì gia tộc mà sinh sống ở thành Thái An đã mười năm, công việc mỗi ngày đều rất khô khan, đó là quan sát những ma tộc đang nhìn những tấm bia đá.
Người thường sẽ không chú ý tới chi tiết này, bọn họ có thể từ những chi tiết nhỏ này để đoán ra rất nhiều chuyện.
Trong mắt hắn, tốc độ quan sát của Tả Mạc đối với các tấm bia đá còn kinh khủng hơn xa việc hắn có thể chiến thắng Bàng Thần.
Nam tử mặt tím ngậm miệng lại, mắt hắn lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang trầm tư trước tấm bia đá. Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng thành Thái An sắp xuất hiện một thiên tài, ngang trời xuất thế!
Bình tĩnh trở lại, hắn nói với đồng bọn: "Ngươi nhanh đi báo với chủ quản."
Nam tử mặt nhọn không dám chậm trễ, nhanh chóng xoay người biến mất trong bóng tối.
Nam tử mặt tím bỗng nhìn sang hướng khác, ở một chỗ sâu trong rừng bia, nơi đó vừa có một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất. Không cần suy nghĩ hắn cũng biết đối phương là ai.
Tới đúng lúc thật!
Xem ra, các thế lực đều rất coi trọng người kia!