"Đại nhân, đã an bài xong." Thủ hạ báo cáo với Bộ Tuyên.
Bộ Tuyên hỏi: "Tìm được kẻ nào?"
"Bàng Thần, tướng giai, đã bước vào tướng giai từ bảy năm trước, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Nổi danh sau trận đánh với Tất Điêu Vũ, sau ba mươi chiêu mới bị thua. Mặc dù bại nhưng vẫn vinh quang nhờ vậy mà thành danh."
"Tất Điêu Vũ!" Bộ Tuyên hơi giật mình: "Hắn có thể giao thủ với Tất Điêu Vũ ba mươi chiêu mới bại, quả nhiên thực lực không tồi."
"Vâng! Bàng Thần từ sau lần thua Tất Điêu Vũ liền tới bia ma công ở Thái An để đột phá. Đã ở bên trong thành Thái An hơn ba năm, khiêu chiến hơn hai mươi tràng, chưa bại bao giờ, thực lực so với lúc trước tiến bộ không ít."
"Không sai không sai." Bộ Tuyên thoải mái nói.
Phái một tướng giai có thực lực như vậy đi là có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ thăm dò.
"Mấy tên gia hỏa Vệ Doanh kia giờ đang ở đâu?" Bộ Tuyên hỏi tiếp.
"Đang ở bia ma công." Thủ hạ đáp: "Bàng Thần đã tới đó."
Bộ Tuyên tràn ngập mong đợi: "Phái người tới quan sát chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi."
---------------------------
Tả Mạc vô cùng nhập thần, tất cả những nội dung trên bia đều là cơ sở nhất, rất ít ma tộc xem hết chỗ bia này. Những nội dung cơ sở này bọn họ từ nhỏ đã xem qua, mưa dầm thấm lâu, quen tới không thể quen hơn được nữa. Nhưng Tả Mạc không bỏ qua bất cứ bia nào, từng tấm bia được hắn đọc ngấu nghiến.
Hắn không bị bế tắc ở bất cứ chỗ nào, Sư Tử Minh dùng từ ngữ cực kì đơn giản dễ hiểu, Tả Mạc càng càng xem càng thấy đầu óc được mở rộng. Giống như trong đầu có một bức tranh sơn thủy dày đặc mây mù, từng chút một dần trở nên rõ ràng. Rất nhiều chỗ trống trước đây hắn không nghĩ tới, không ngừng được bổ sung, bức tranh sơn thủy càng ngày càng hoàn chỉnh hơn.
Cảm giác cực khoái hấp dẫn Tả Mạc, loại cảm giác hạnh phúc khi chỗ trống không ngừng được bổ sung khiến hắn không muốn dừng bước.
Giống như bị ma nhập vậy.
Trong thức hải, Bồ yêu và Vệ đang vô cùng tán thưởng.
"Sư Tử Minh này thực sự là một kẻ lợi hại!" Vẻ khiếp sợ hiếm thấy xuất hiện trên mặt Vệ, đối với tu luyện ma công, Vệ hiểu rõ hơn nhiều Bồ yêu. Rất nhiều nội dung bên trong, nhất là một số trình bày của Sư Tử Minh, giống như có một loại ma lực đặc thù khiến người ta say mê, khiến người ta tán thưởng.
"Tên gia hỏa này ngộ tính thật tốt." Bồ yêu có chút phiền muộn. Thiên phú về mặt tu luyện ma công của Tả Mạc thật quá đáng sợ, giống như vất cho hắn một ngọn lửa, kết quả hắn sẽ tạo thành một biển lửa.
Nếu đem so sánh với thiên phú tu luyện yêu thuật, tuy không tồi nhưng hai cái không cùng một cấp độ, thảo nào Bồ yêu lại cảm thấy phiền muộn.
"Ủa?" Vệ bỗng quay sang kinh ngạc nói: "Thiên phú của A Văn cũng không tệ!"
Bồ yêu hừ lạnh nói: "Toàn bộ Vệ Doanh thì hắn có ngộ tính nhất. Những tên khác đều là một đám trâu bò."
Thiên phú của A Văn ở Vệ Doanh thực sự rất nổi bật, ngộ tính của hắn cực tốt, ngay cả Thúc Long so với hắn cũng còn kém xa. Nhưng tính tình Thúc Long cẩn thận tỉ mỉ khiến người ta yên tâm, bia ma công trước mặt nhưng Thúc Long ngay cả một chữ cũng không đọc, chỉ chăm chăm đứng cảnh giới bốn phía, đi sát phía sau Tả Mạc.
"Trâu bò cũng chẳng có gì không tốt." Tâm trạng của Vệ vô cùng tốt. Vệ Doanh có hạt mầm tốt A Văn ngộ tính cao, lại có thủ lĩnh Thúc Long điềm đạm khiến người khác yên tâm, tâm trạng của Vệ tự nhiên rất tốt.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Thúc Long bỗng lóe sáng, một bóng người đang đi tới đây.
Sắc mặt Thúc Long khẽ biến, theo dõi đối phương, cả người hắn vô thức tiến vào trạng thái phòng bị.
Bước đi của đối phương như chuyển động theo một quy luật thần bí nào đó, mỗi bước đều giống như đang dẫm lên mặt trống. Trong lúc hốt hoảng, Thúc Long chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt như đang rút đi, trong tầm mắt hắn lúc này chỉ còn lại một mình tên nam tử kia đang đi tới!
Bỗng một tay hắn đặt lên vai Thúc Long, cả người Thúc Long khẽ run lên, cảnh sắc xung quanh bình thường trở lại, tên nam tử với dáng đi cổ quái kia bỗng nhiên biến mất, thần kinh Thúc Long mới thả lỏng được chút.
"Đại nhân!" Thúc Long đầy xấu hổ nói.
"Không có gì." Tả Mạc vỗ vỗ vai Thúc Long, thấp giọng nói: "Để ý A Văn, đừng quấy rầy hắn."
"Vâng." Thúc Long cắn chặt răng, trong lòng thầm xấu hổ. Gặp phải địch nhân vậy mà đại nhân phải đứng ra chống đỡ cho họ, Thúc Long à Thúc Long, còn gì nhục hơn không?
Trong lòng hắn thầm phát thệ, nhất định phải nỗ lực tu luyện hơn nữa!
Tả Mạc đi tới trước mặt Thúc Long, hai mắt lấp lánh hàn quang. Nói thật, bất cứ ai đang ở trên chín tầng mây bỗng bị kéo tụt xuống đất cũng chẳng thấy dễ chịu chút nào. Hơn nữa đối phương rõ ràng có địch ý đối với bọn họ.
"Có vẻ như ngươi không cần đi tìm người khác khiêu chiến rồi, có kẻ đến tận cửa kìa." Giọng Bồ yêu tựa như đang xem hài kịch.
Đối phương đi tới cách Tả Mạc ba trượng thì dừng lại, khách khí nói: "Tại hạ là Bàng Thần, xin chào huynh đài!"
Tuổi của Bàng Thần khoảng ba mươi, cao to, cả người vô cùng cân đối, cơ bắp lộ ra bên ngoài không phải là những khối cơ to mà là những sợi dây thép quấn quanh tạo thành khiến người ta không chút nghi ngờ lực lượng kinh người ẩn chứa trong đó.
Tả Mạc lạnh lùng nhìn đối phương, bọn họ vừa mới đến thành Thái An, ở trong thành không hề quen biết ai. Vậy mà trung niên nam tử tên là Bàng Thần này lại đi về phía bọn họ, quấy nhiễu bọn họ lĩnh ngộ, hiển nhiên không có chút ý tốt nào.
May mắn là Tả Mạc chỉ mê đi một lúc, không phải như A Văn đang giác ngộ. Trạng thái giác ngộ là trạng thái chỉ có thể ngộ không thể cầu, một khi bị quấy rầy, không biết phải tới lúc nào mới gặp lại.
Bất luận là tu giả hay là yêu ma, đối với loại quấy rầy này đều cực kì kiêng dè.
"Có gì nói nhanh đi!" Tả Mạc lạnh lùng nói, nếu đã biết rõ đối phương không có hảo ý, Tả Mạc sẽ không vui vẻ tiếp đón gã. Hơn nữa trong kế hoạch của Bồ yêu thì hắn phải đi khiêu chiến với mấy tên gia hỏa có chút tiếng tăm, hiện giờ có kẻ mò tới cửa, vậy thì đánh thôi.
Tả Mạc dứt khoát xắn tay áo.
Bàng Thần có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy người như Tả Mạc.
Bỗng hắn cảm thấy rất lạ, đối phương chẳng lẽ không biết đây là thành Thái An sao? Trong thành Thái An, loại phong cách hành sự như này chắc chắn không sống được quá lâu, quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh không biết suy nghĩ!
Kết thúc sớm chút đi.
Bàng Thần thầm nghĩ, không nói nhiều: "Tại hạ muốn cùng các hạ luận bàn một phen."
"Luận bàn? Ngươi đang khiêu chiến với ta?" Tả Mạc nhíu mày.
Ma tộc đứng xem nhất thời rì rầm thảo luận, Bàng Thần ở thành Thái An đã ba năm, chỉ cần người sống ở thành Thái An trong khoảng thời gian này đều biết tới hắn. Rất nhanh, có kẻ đã nhận ra Tả Mạc chính là người đã đứng ra khiêu chiến với Lam Thiên Long.
Mọi người lập tức trở nên phấn khích, thành Thái An khiến người ta mê mẩn chính là loại khiêu chiến này. Ở đây, muốn nổi tiếng rất đơn giản, chỉ cần đi khiêu chiến.
Đương nhiên, khiêu chiến cũng có quy định. Nếu như có một ma tộc không chút tiếng tăm gì đi khiêu chiến một ma tộc đã thành danh từ lâu, vậy đối phương hoàn toàn có thể không để ý tới. Nếu không, những cao thủ này đều chẳng làm được việc gì nữa.
Mới tới thành Thái An đều được coi là người mới. Người mới muốn thành danh sẽ có lôi đài chuyên môn dành cho họ, người thắng lôi đài sẽ có được cơ hội khiêu chiến với danh gia.
Cho nên khi Tả Mạc khiêu chiến với Lam Thiên Long, Lam Thiên Long không đáp ứng nhưng không ai dám chế nhạo hắn. Trái lại sẽ nghĩ rằng Tả Mạc là người mới mà không hiểu biết, mà biểu hiện sau đó của Lam Thiên Long càng khiến người ta cảm thấy hắn là người rất có khí độ.
Thế nhưng Bàng Thần là ai?
Bàng Thần ở thành Thái An tuyệt đối là kẻ có thực lực, có thể chống đỡ được ba mươi chiêu của Tất Điêu Vũ, thực lực như vậy đã khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào. Mà mấy năm nay thành tích luôn bất bại càng khiến người ta kính nể hắn.
Rất nhiều gia tộc đã sớm mời chào hắn nhưng Bàng Thần vô tâm không để ý tới.
Nhưng một danh gia thành danh đã lâu lại khiêu chiến với một người mới.
Điều này thật quá kinh ngạc, ở thành Thái An việc như này chẳng bình thường.
Cái nhìn của Tả Mạc khiến Bàng Thần có chút khó chịu, hắn thành danh đã lâu, sao có thể để một tiểu bối nhìn mình như vậy chứ?
Hắn cười đầy lạnh lùng, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Không sai!"
Mọi người vô cùng phấn khích, người có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được sự kì quặc ở đây. Nhưng không ai để ý tới, có thể trông thấy Bàng Thần xuất thủ đã đủ để bọn họ cảm thấy hưng phấn rồi.
Danh gia!
Đã lâu rồi chẳng có danh gia xuất thủ!
-
Tin tức Bàng Thần khiêu chiến với Tả Mạc rất nhanh lan tràn khắp thành Thái An.
Do thiên liệt tai ương nên khói lửa nổi lên khắp nơi, mọi người đều chú ý tới thế cục, thành Thái An lại càng được chú trọng.
Ngay lập tức các gia tộc kia ngửi thấy mùi bất thường trong đó. Tình báo của họ so với người thường thì linh thông hơn rất nhiều. Rất nhanh, tình báo về Vệ Doanh, về việc Vệ Doanh xung đột với lục quỷ dạ xoa đã được đặt trên bàn họ.
Cái tên Vệ Doanh này đã bắt đầu được họ chú ý tới.
Liên tưởng tới việc Bộ Tuyên tiến vào thành Thái An, ngay lập tức họ biết rõ ai đứng đằng sau việc này. Nhưng đa số họ đều cười trừ, cảm thấy Bộ Tuyên quá cẩn thận, có thể mời được Bàng Thần hiển nhiên tổn hao không ít.
Dùng Bàng Thần đi đối phó với một người mới, vậy không phải là khi dễ người sao?
Thậm chí rất nhiều người cảm thấy danh tiếng của Bộ Tuyên chỉ là hư ảo. Rất nhiều người thậm chí không thèm nhìn tới.
Ngoại trừ Lam Thiên Long.
Khi hắn nghe thủ hạ báo tin này, trong mắt hắn lóe lên hai tia sáng, nhớ tới cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng lúc đó, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười đầy ý vị.
Danh gia… Bàng Thần…
Lam Thiên Long không chút do dự đứng dậy, bay lên không trung.
"Đi! Đi xem náo nhiệt!"
Khi hắn bay trên đường phố liền thấy dòng người như triều dâng.
Đã lâu danh gia không ra tay khiến thành Thái An quá yên tĩnh, rất nhanh liền trở nên náo nhiệt.
Nghe đám người bên dưới hưng phấn bàn tán về tuyệt kĩ của Bàng Thần, chiến tích huy hoàng của Bàng Thần, các loại tin đồn về Bàng Thần khiến Lam Thiên Long vô cùng mong đợi trận chiến này.