"Trở về cũng phải làm cho tốt." Quân đoàn trưởng mỉm cười đưa cho Mộc Hi lệnh điều động, nàng đặc biệt tán thưởng Mộc Hi.
"Vâng! Đại nhân!" Mộc Hi nghiêm trang hành lễ.
"Đi thôi, nắm chặt thời gian." Vẻ mặt quân đoàn trưởng bình tĩnh: "Chúng ta cũng phải lập tức rời khỏi chỗ này rồi."
"A!" Mộc Hi ngạc nhiên: "Rời khỏi nơi này? Lẽ nào chúng ta phải bỏ Đô Thiên Huyết giới?"
"Bây giờ chúng ta thủ tại nơi này còn có tác dụng gì nữa?" Quân đoàn trưởng bình tĩnh nói.
Mộc Hi im lặng.
Thiên liệt tai ương bắt đầu, khắp nơi xuất hiện khe hỗn độn làm cho không gian Yêu giới cùng Tu chân giới tựa vào tăng vô số thông đạo, đóng ở Đô Thiên Huyết giới quả thực mất đi ý nghĩa.
Vài ngày trước, Mộc Hi nhận được tin của tộc trưởng, hy vọng nàng có thể quay về bảo hộ an toàn cho tộc nhân.
Ngay sau đó, lệnh điều động được đưa xuống, mà nơi đi đến rõ ràng là quê nhà của nàng. Điều này làm cho nàng vô cùng bất ngờ, nhất định là tộc trưởng có chạy chọt, nhưng mà loại lệnh điều động như thế này cũng không phải chỉ dựa vào chạy chọt là có thể giải quyết.
Chẳng qua bản thân Mộc Hi vốn thông minh, hơi trầm tư, mạch suy nghĩ từ từ rõ ràng mạch lạc.
Tình hình chiến tranh đã xuất hiện thay đổi cơ bản, chỉ cần yêu giới nào có khe hỗn độn thì đó chính là tuyến đầu của chiến trường. Khe hỗn độn đan xen làm yêu ma cùng tu giả mất đi không gian hòa hoãn, trực tiếp đánh giáp lá cà, cũng trực tiếp kéo mở bức màn hỗn chiến. Khe hỗn độn chính là thông đạo, là vùng binh gia giao tranh, bất kể là tu giả hay yêu ma, tuyệt đối không từ bỏ việc tranh đoạt nó.
Nhất là những khe hỗn độn xuất hiện bên trong trọng địa, một khi bị đánh hạ, hậu quả không thể lường được.
Mộc Hi có thể tưởng tượng tranh đoạt khe hỗn độn sẽ kịch liệt, tàn khốc đến cỡ nào.
Tình thế biến hóa cực nhanh, ngay cả các trưởng lão cơ trí cũng không cách nào thấy được hướng đi rõ ràng. Tất cả quân đoàn ở tiền tuyến toàn bộ quay về, điều động nhiều lần, trọng điểm bảo hộ một ít trọng địa. Mộc Hi trên đường hay tin toàn bộ Yêu thuật phủ đều cho nghỉ học, toàn bộ học sinh lão sư đều được tập hợp, tìm tòi kiểm tra theo kiểu kéo lưới để đảm bảo mọi khe hỗn độn đều được phát hiện.
Hậu phương an nhàn rơi vào hỗn loạn chưa từng có, mùi chiến tranh tràn ngập trong không khí. Trên thị trường hàng hóa tăng cao, thậm chí có vài nơi đã bắt đầu có chiến bộ tuần tra trên đường.
Đã không còn hậu phương nữa rồi!
Suốt dọc đường, Mộc Hi đều cố gắng suy nghĩ.
Chắc hẳn các trưởng lão cũng nghĩ đến điểm này mới có thể đồng ý cho một bộ phận chiến tướng quay về quê nhà. Số lượng khe hỗn độn quá nhiều, nếu chỉ dựa vào lực lượng quân đoàn chính quy là tuyệt đối không thể trông coi hết được. Thay vì như thế, chi bằng đoàn kết với lực lượng địa phương cùng chống lại tiến công của tu giả.
Những chiến tướng được cho phép về nhà này không cần bất cứ khích lệ gì cũng sẽ liều mạng chống đỡ, bởi vì đây là quê nhà của họ. Hội trưởng lão có thể dành ra càng nhiều lực lượng đến phòng thủ những vùng bọn họ cảm thấy trọng yếu.
Mặc dù tu giả có thể từ những nơi không trọng yếu đột phá vậy địa phương đó sẽ có cơ hội nhất định để chống đỡ, cản trở kẻ địch để quân đoàn chính quy có thời gian nghỉ ngơi, hội trưởng lão dùng phương thức này để đối phó với chiến lược thọc sâu.
Mộc Hi suy nghĩ thông suốt tất cả nhưng nàng không vui mừng chút nào.
Vào thời điểm nguy cấp này, thực tế bọn họ đã được hội trưởng lão buông tha, tuy rằng loại buông tha này là không thể tránh khỏi. Nàng không oán hận các trưởng lão, đổi lại là nàng đứng ở góc độ của bọn họ, nàng cũng sẽ làm y như vậy.
Thế nhưng…
Trong mắt nàng hiện lên vẻ dứt khoát.
Bất luận thế nào mình cũng phải cố thủ!
----------------------------
Mẹ trẻ cẩn thận xem xét tin tình báo thu được.
Sau khi xem xong hắn lập tức trầm tư, một lát sau ánh mắt hắn mới bình thường trở lại, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng.
Khoảng thời gian này xem ra Huyền Không tự không rảnh tìm họ gây phiền phức rồi. Bên trong Huyền Không cảnh xuất hiện số lượng lớn khe hỗn độn, nghe nói có mấy chổ đều ở nơi trọng yếu, tại vài cái khe hỗn độn này tranh đoạt hết sức thảm liệt. Tại đoạn thời gian như đòi mạng này, Huyền Không tự tuyệt đối sẽ không phái một chi chiến bộ có sức chiến đấu xông đến Vân Hải giới xa xôi.
Không chỉ Huyền Không tự sứt đầu mẻ trán, mấy nhà khác trong Tứ cảnh thiên đều không tốt hơn bao nhiêu, nhiều khe hỗn độn đột nhiên xuất hiện làm mọi người rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Ngược lại, Vân Hải giới bây giờ có thể nói là gió êm sóng lặng.
Điều duy nhất làm tiểu nương lo lắng chính là Vân Hải giới có quá nhiều nơi chưa dò xét, rốt cuộc không biết là có cái khe hỗn độn nào mà chưa ai biết hay không. Ban đầu tiểu nương cũng muốn học theo mấy môn phái khác, dùng cách thức kéo lưới để tra xét nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ ý niệm không thực tế này. Vân Hải giới sâu thẳm, tràn ngập nguy cơ chưa biết. Ném bọn họ vào đó sợ rằng đến bọt nước văng lên còn không có.
Suy nghĩ một chút, mẹ trẻ cảm thấy tự mình bắt tay hoàn thành trận pháp liên hoàn đảo còn làm mọi người yên tâm hơn.
Phương án này là hai vị đại sư phụ Kim Ô doanh đưa ra. Bản tính mẹ trẻ thích công hơn thủ, vốn không có hứng thú với loại phương án này, nhưng sau khi tỉ mỉ xem qua, hắn lại cảm thấy không tệ chút nào ngoại trừ sau này sẽ tiêu hao nhiều một chút.
Không ngờ phương án được gọi là "thiên đảo đại trận" này lại được tất cả các thế lực ủng hộ mạnh mẽ, bọn họ thậm chí còn tự nguyện bỏ tiền túi. Tất cả mọi người đều bị ma quân đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ hãi.
Vì thế, thiên đảo đại trận trực tiếp biến thành vạn đảo đại trận, một kế hoạch khổng lồ hầu như bao quát toàn bộ vân đảo ở Vân Hải giới cứ như vậy được khởi động.
Mỗi vân đảo trở thành một cái mắt xích, tất cả vân đảo hợp thành một cái đại trận phức tạp to lớn, từng vòng kết nối hỗ trợ nhau tựa như một mạng nhện thật lớn, bất kể kẻ địch nào bước vào trong lưới đều sẽ bị công kích.
Một khi đại trận xây xong đừng nói là một chi chiến bộ, cho dù nhiều hơn thì mẹ trẻ cũng có lòng tin để bọn chúng tàn tạ ra về.
Hơn nữa sau khi Tả Mạc truyền tin về, đưa ra một ý nghĩ vô cùng lớn mật đó là phá người thỉnh Lam nhân hỗ trợ tìm kiếm mấy chỗ linh mạch ẩn giấu phía dưới Vân hải, dùng những linh mạch này cung cấp cho đại trận vận chuyển.
Thực sự là một ý nghĩ điên cuồng!
Hay là sư huynh muốn tiết kiệm tinh thạch?
Tiểu nương không khỏi lắc đầu bật cười.
----------------------------
"Đền ta một cái?" Hoán Văn sư trung niên vẻ mặt chán nản hỏi. Đông Tử ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ khẩn trương, việc này có liên quan đến việc hắn cuối cùng có thể đánh thức ma văn hay không, hắn cũng không chú ý tới Hoán Văn sư nói năng vô cùng kính trọng.
"Đúng vậy! Thật ngại quá! Bất quá phải qua vài ngày, ông cũng thấy rồi đấy, tình trạng của ta cũng không phải quá tốt." Giọng nói Tả Mạc đầy vẻ áy náy. Mấy ngày nay Tả Mạc một mực thử tác động đến huyết nhục. Kỹ xảo học trộm được từ An Nhã đại thúc vô cùng thực dụng, sau mấy ngày kiên trì nỗ lực không ngừng tay phải hắn đã bắt đầu từ từ có tri giác.
Lại qua vài ngày, hắn đã có thể nhúc nhích cổ tay.
Hoán Văn sư trung niên hiển nhiên không quá tin tưởng, nhưng lúc này ông cũng không còn biện pháp khác.
"Có khả năng phải cần ông hỗ trợ." Tả Mạc suy nghĩ một chút, nói.
"Không thành vấn đề." Liên quan đến ngân châm của mình, Hoán Văn sư vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.
"Hoán Văn sư tiên sinh, còn chưa biết tên ông để tiện xưng hô."
"Tạp Trác."
Tin tức Tả Mạc làm nổ ngân châm của Tạp Trác rất nhanh truyền khắp toàn bộ trấn nhỏ.
Nhà An Nhã đại thúc.
An Nhã đại thúc vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tả Mạc: "A Tả, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"À, không cẩn thận hủy mất ngân châm của Tạp Trác tiên sinh."
"Người không phải không thể nhúc nhích sao?" An Nhã đại thúc nhíu mày.
"Đúng vậy, ta nhờ Tạp Trác tiên sinh mang ngân châm đến đặt vào tay ta." Tả Mạc cảm thấy giải thích như vậy tuyệt đối không làm An Nhã đại thúc hài lòng, liền thuận miệng nói thêm: "Kỳ thực ta cũng là một Hoán Văn sư, chỉ là trình độ không cao."
"Ngươi cũng là Hoán Văn sư?" Đề tài này quả nhiên đã gây được sự chú ý của An Nhã đại thúc, mặt ông đầy kinh ngạc.
"Nếu không sao ta có thể làm hỏng ngân châm của Tạp Trác tiên sinh?" Tả Mặc trợn tròn mắt nói dối.
"Cái này cũng đúng." An Nhã đại thúc đáng thương làm sao là đối thủ của Tả Mạc gian xảo, hai ba câu liền bị Tả Mạc lừa thành công.
An Nhã đại thúc thở phào, quay sang nói với Tạp Trác: "Thành thật xin lỗi, hai đứa nhóc không hiểu chuyện, không biết ngân châm của Tạp Trác tiên sinh có thể mua được ở đâu?"
Tả Mạc nghe ra An Nhã đại thúc dự định đền thay cho hắn, trong lòng hắn ấm áp, cảm động khó giải thích, vội vàng tiếp lời: "Đại thúc không cần bận tâm, ta và Tạp Trác tiên sinh đã thỏa thuận rồi, ta giúp hắn làm trợ thủ vài ngày, coi như đền lại ngân châm."
An Nhã đại thúc không hề cử động.
Trong lòng Tả Mạc thầm hô không ổn, hắn hiểu rõ cây ngân châm kia trong mắt hắn không đáng nhắc tới nhưng mà đối với An Nhã đại thúc mà nói thì tuyệt đối là giá trên trời, hắn nói nhanh: "Cây ngân châm kia Tạp Trác tiên sinh đã sớm cảm thấy không thuận tay rồi, muốn lần nữa chế tạo ra một cây khác. Hơn nữa thứ này rất rẻ, bằng không sao lại dễ dàng hỏng như vậy chứ? Đó là đồ tiêu hao, Tạp Trác tiên sinh mang theo tài liệu bên người, lúc nào cũng có thể chế tạo, đại thúc không hiểu nên đừng bận tâm nữa. Ta nói có đúng không, Tạp Trác tiên sinh?"
Rất rẻ? Dễ dàng hỏng? Tiện tay có thể chế tạo?
Tạp Trác cảm giác trong lòng một hồi đau lòng cùng bi phẫn. Cây ngân châm kia là mất nhiều năm mới luyện chế thành công, tốn hao hết toàn bộ tài liệu để dành của hắn!
Nhưng khi hắn liếc mắt qua gương mặt băng lãnh của A Quỷ, trong lòng không khỏi rung lên. Ngân châm mặc dù quý nhưng mạng nhỏ càng quan trọng hơn!
Hắn cố gắng tươi cười: "Đúng vậy, đúng vậy. Nó không phải là thứ gì ghê gớm, đang định luyện chế một cây châm khác. Một số ý nghĩ A Tả gợi ý cho ta rất là có ích, được lợi chính là ta đây!"
Tạp Trác khóc hận trong lòng.
An Nhã đại thúc tin là thật, trên mặt lộ ra nét cười thuần phác: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Hắn quay sang nhìn chằm chằm Tả Mạc hồi lâu.
Tả Mạc bị nhìn chăm chú tâm lý có chút bất an, lắp bắp hỏi: "Đại thúc, người đang nhìn cái gì vậy?"
Khóe miệng An Nhã đại thúc nhếch lên mỉm cười, lặng lẽ nói: "Cái tư thế này không tệ, rất là hưởng thụ nha! Ha ha!"
Tả Mạc như hóa đá.
Trong tiếng cười lớn, An Nhã đại thúc đi ra khỏi phòng, hắn muốn đi chỉ đạo đám thiếu niên tu luyện.
Tạp Trác thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, vừa rồi bản thân không có đắc tội tên nguy hiểm trước mặt này…
Tả Mạc không giống như thường ngày đến xem An Nhã đại thúc giảng bài mà không ngừng dò hỏi một vài vấn đề về ma văn.
Làm một Hoán Văn sư, tri thức Tạp Trác phi thường uyên bác. Ngay từ đầu hắn cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá do ngại thân phận Tả Mạc nên cũng thuận miệng giải thích. Nhưng mà theo vấn đề không ngừng đào sâu, vẻ lơ đễnh trên mặt hắn dần dần biến mất, thay vào đó chính là khiếp sợ cùng nghiêm túc. Hắn trả lời cũng càng lúc càng chậm, càng phải suy nghĩ nhiều hơn.
Lẽ nào tên thiếu niên này thật sự là Hoán Văn sư?