Tu Chân Thế Giới

Chương 508: Kiểm kê (một)




Đem xóa hết các dấu vết xong, lúc này Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không nói, Bồ yêu quả có thủ đoạn. Căn cứ theo cách của hắn, Tả Mạc luyện chế ra một cái ngọc bội U Vụ, Ngọc bội U Vụ nhìn chỉ bằng cỡ cái ngọc giản, không có gì đặc biệt nhưng lại tiêu tốn tài liệu giá trị tròn ba khỏa lục phẩm tinh thạch.

Trông thế mà ba khỏa lục phẩm tinh thạch đấy!

Bao Dịch lúc đó mặt mũi đều biến sắc, tồn kho trong tay hắn giảm nhanh quá là hắn đau đớn tận tâm can. Mấy ngày liền, tâm tình Bao đại tổng quản cực xấu, tên nào đến lãnh đồ đều phải nghe một trận chửi mắng.

Cùa đáng tội, ngọc bội U Vụ cũng giá trị phi phàm. Nếu Tả Mạc tinh thông thần toán thì hắn sẽ biết, tất cả mọi thứ của hắn đều được một luồng sương mù dày đặc bao phủ, nhìn thế nào cũng không rõ.

Có ngọc bội U Vụ trong tay, tâm tình Tả Mạc cũng nhẹ nhàng. Lúc này rảnh rỗi hắn mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch kỳ này từ Thái dương thần điện.

Vừa mới kiểm kê, Tả Mạc đã kích động!

Thu hoạch lần này chồng chất như núi, mỗi kiện đều là bảo bối hiếm có.

Nhiều nhất chính là hạt Thái dương, mấy vạn năm tích trữ, nên con số nhiều kinh người. Tuy bị Bồ cướp đi một trăm hạt nhưng chỗ còn lại không ngờ cũng còn khá nhiều.

Trong đống bảo bối này, ba thứ dễ thấy nhất lại là – lá Hoàng kim diệp, cây Thái dương và xương Mặc ngọc.

Là Hoàng kim không biết là lá cây gì nhưng có màu vàng chói lọi, nặng tay, trên lá chỗ nào cũng có hoa văn cực nhỏ, cực tinh xảo. Lúc đầu Tả Mạc nghĩ đây là lá của cây Thái dương nhưng sau đó so sánh lại thấy không phải. Tuy đã trải qua hàng vạn năm nhưng lá Hoàng kim vẫn phảng phất có sinh cơ khiến người ta lấy làm lạ.

Tả Mạc nắm lá Hoàng kim trong lòng bàn tay, cảm nhận sinh cơ phảng phất truyền ra từ lá Hoàng kim, trong lòng thấy rất kỳ quặc.

Lá Hoàng kim này có vị trí rất cụ thể, vừa nhìn là thấy tuyệt đối không phải hàng tầm thường. Ấy vậy mà hắn lật qua lật lại cả nửa ngày cũng không phát hiện ra nó có gì đặc biệt.

Trong đầu nẩy ra một ý, Tả Mạc thử quán nhập một chút thần lực vào nó.

Păng!

Vô số ý niệm điên cuồng trút vào đầu Tả Mạc như một cơn hồng thủy.

Hắn như rơi vào khỏng không gian vô tận, vô số ngôi sao xoay tròn xung quanh hắn mà kéo. Ý niệm đến từ viễn cổ, tựa như không gian mênh mông, thâm sâu huyền bí. Ngay lúc đó hắn đã mê rồi.

Ngôi sao biến ảo, sâu bên trong không gian hắc ám đột nhiên tỏa ra một điểm sáng nhè nhẹ.

Điểm sáng mau chóng sáng bừng lên, trong chớp mắt nó trở thành một ngôi sao đẹp đẽ không gì sánh bằng, sáng chói treo trên bầu trời thăm thẳm.

Khoảnh khắc tráng lệ này cũng chỉ đọng lại trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ xé toạc bóng tối nuốt chửng lấy Tả Mạc.

Tả Mạc không kịp nhắm mắt nhưng không thấy mắt bị đau như đã lường trước.

Tiếng hát ban đầu không biết từ đâu vọng đến song lúc này Tả Mạc lại cảm thấy vô cùng thân thiết. Tuy nghe vẫn không hiểu gì nhưng tiếng ca thê lương lại khiến tâm tình đang xáo động từ từ bình tĩnh lại. Tả Mạc nghe rất nhập thần.

Đang nghe bỗng Tả Mạc phát hiện trong cơ thể có một tia thần lực vốn yếu ớt vậy mà lại tự vận chuyển trong cơ thể.

Lẽ nào…

Trong đầu Tả Mạc hiện ra một ý tưởng lớn mật.

Bất quá hắn vừa phân tâm lập tức tia thần lực trong cơ thể lại như con chuột bị dọa, lập tức co lại.

Tả Mạc vội ổn định tâm thần, tập trung vào tiếng hát. Thầnlực trong cơ thể lại tự vận động, chầm chậm lưu chuyển trong người Tả Mạc.

Tả Mạc lặng lẽ ghi nhớ lộ trình thần lực di chuyển.

Cổ quái, quá cổ quái!

Lộ tuyến thần lực di chuyển vô cùng cổ quái, cùng ba lực rất khác nhau. Nó không giống như linh lực di chuyển trong cơ thể theo kinh mạch, không giống thần thức tụ trong thức hải, cũng không giống với ma công ở cơ bắp, gân cốt rèn luyện lặp đi lặp lại.

Lộ tuyến của nó đã bao gồm cả kinh mạch, thức hải lẫn cơ bắp, gân cốt so với phương pháp tu luyện chủ chốt rất khác biệt.

Đột nhiên, một sự mệt mỏi rã rời lan ra, tiếng hát ngày càng mơ hồ khó nghe thấy.

Tả Mạc thất kinh!

Mở mắt ra, tiếng hát quàng quạc đã ngừng. Cúi nhìn xuống lá Hoàng kim trên tay thấy áng sáng đang dần dần tắt đi. Tả Mạc vội vàng đem lá Hoàng kim giơ lên trước mắt thấy tuy ánh sáng của nó ảm đạm nhưng sinh cơ trên lá vẫn chưa biến mất, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm vài phần.

Cái trò này không chỉ một lần!

Hoàn hảo hoàn hảo!

Bây giờ Tả Mạc mới hiểu ra một điểm mê hoặc về tác dụng của lá Hoàng kim. Chắc nó là bảo bối lúc trước mà bộ lạc Thái dương đã dùn g để ghi lại phương pháp tu luyện Thái dương thần lực. Nếu thế thì lá Hoàng kim cũng giống với ngọc giản song Tả Mạc cảm thấy nó không đơn giản chỉ là một cái ngọc giản Hoàng kim diệp, chắc chắn nó còn tác dụng khác.

So với lá Hoàng kim, cây Thái dương có cách dùng đơn giản hơn nhiều. Điều khiến Tả Mạc băn khoăn là không biết nên xếp cây Thái dương vào hàng mấy phẩm?

Tốt xấu gì cũng là chí bảo của bộ lạc Thái dương, có danh cây thần, sinh ra hạt Thái dương cũng không phải vật phàm, kiểu gì thì phẩm giai của nó cũng không thấp hơn thất phẩm chứ!

Tả Mạc suy nghĩ vẩn vơ.

Hắn tuy không có cách nào phán đoán chính xác cây Thái dương là mấy phẩm nhưng trở ngại này cũng không cản trở hắn phát huy uy năng của nó. Bộ lạc Thái Dương trồng cây Thái Dương là vì có thể thu được quả và hạt Thái Dương. Tả Mạc đương nhiên là không có kiên nhẫn đi chăm bón cây Thái Dương vài chục năm rồi.

Thân cây Thái Dương chính là vật liệu tuyệt hảo nhưng chưa rõ công dụng thế nào.

Thêm vào đó như cây này tồn tại đã vài vạn năm, đem nó đi luyện chế pháp bảo kể cũng phí phạm, Tả Mạc thấy hơi tiếc.

Nghĩ một lúc Tả Mạc đã có chủ ý.

Hắn bay lên cao, ở trên đảo nhìn quanh mấy vòng rồi bay về phía nam hòn đảo. Bay được một lúc, hắn hạ xuống trên một ngọn núi nhỏ rồi khom người chui vào một sơn động.

Vừa vào sơn động thì hơi lửa nóngtáp vào mặt.

Sơn động hành hỏa trên đảo có tổng cộng năm cái, đâ là một trong số đó. Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay gắt xộc vào mũi. Tả Mạc lộ vẻ thỏa mãn ra mặt, sơn động này tương thông với địa hỏa là chỗ tuyệt vời để trồng cây Thái Dương.

Thái Dương thầnđiện cũng tương thông với địa hỏa. Nếu không có địa hỏa nuôi dưỡng thì cây Thái Dương này không cách nào tồn tại lâu như thế!

Tả Mạc cẩn thận từng chút lấy ra cây Thái Dương.

Ai ngờ rễ cây Thái Dương khi vừa tiếp xúc với nham thạch thì những sợi rễ cây như những con rắn uốn éo,vặn vẹo cắm vào trong nham thạch. Nham thạch cứng rắn là thế nhưng trước mấy cái rễ này lại mềm như đậu phụ dễ dàng bị xuyên qua.

Ánh sáng đỏ sậm nhanh chóng lan từ gốc rễ lan thẳng tới thân cây.

Khi ánh sáng đỏ lan tới đầu ngọn cây Thái Dương thì nghe một tiếng păng khẽ, một ngọn lửa vàng rực sáng ngời tỏa ra từ thân cây.

Hơi nóng kinh người lan rộng ra xung quanh.

Tả Mạc không chịu được, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước. Nham thạch dưới chân hắn có vẻ sắp bị chảy ra. Hắn lộ vẻ nghiêm trọng, nên nhớ trong người hắn có Đại Nhật văn diễm của Thái Dương tinh loại có sức đề kháng với lửa rất cao. Thế mà bây giờ hắn cũng ăn không tiêu, cái ngọn lửa này cũng thật ghê gớm, rợn người.

Vào lúc này Tả Mạc lại biến sắc mặt!

Sâu trong nền đất dưới chân hắn có một luồng địa hỏa kinh hồn, đang điên cuồng vọt tới hướng này như nước lũ.

Đáng chết!

Không nói nhiều lời, hắn cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài động!

Khi Tả Mạc chật vật chạy được ra khỏi động, hắn nhìn lại mà phát lạnh người.

Thảm thực vật trên núi vốn xanh tươi đẹp đẽ mà chỉ phốc một cái, khói xanh bốc lên, chớp mắt tan thành tro bụi. Cả ngọn núi nhỏ cháy đỏ rừng rực, mỗi khối nham thạch đều đỏ như mới lấy trong lò ra, có thể tan chảy bất cứ lúc nào.

Hơi lửa mãnh liệt cuộn trào như muốn phá tan cả sự cản trở của mặt đất.

Tả Mạc mặt càng tối lại!

Đáng chết!

Nếu như đợi luồng địa hỏa này phun ra thì chỉ e hắn cũng không che giấu đuợc nữa.

Tuy Thái Dương thầnđiện bị địa hỏa đốt cháy không còn một mảnh, các tu giả từ các nơi tới Vân Hải giới cũng đã rời đi nhưng quanh đây vẫn còn rất nhiều tu giả.

Địa hỏa phun lên trời xuất hiện ở Quy đảo, người tinh ý sẽ đoán được người đeo mặt nạ trong Thái Dương thần điện chínhlà mình.

Tả Mạc rất quả quyết, bất kể thế nào cũng không để cho cái luồng địa hỏa này phun ra!

Tuy địa hỏa chưa phun trào nhưng đứng gần thế này hắn cũng cảm thấy rõ ràng sức mạnh của nó.

Làm sao đây?

Nhìn lướt qua xung quanh, mắt hắn chợt sáng lên.

Phù trận hộ đảo trên Quy đảo đều do hắn tự tay bày ra. Chủ yếu là hai đại trận, một là trận Âm dương lôi vân, một cái là trận Tử ngọ thanh cương.

Trận Âm dương lôi vân do Nhâm gia bày ra rồi sau đó Tả Mạc đem Lôi âm hạch đào trồng tại mắt trận khiến uy lực của trận tăng cao nhưng nó vẫn không so được với trận Tử ngọ thanh cương.

Song lúc này dùng trận Âm Dương lôi vân thì tốt hơn dùng trận Tử Ngọ Thanh Cương.

Không nói nhiều, ánh sáng trên tay Tả Mạc lưu chuyển, từng đạo ánh sáng dồn dập bắn vào mặt đất.

Mọi người trên đảo bị luồng địa hỏa này kinh động, hối hả chạy tới chỗ này tụ tập bất quá khi bọn họ thấy động tác của Tả Mạc thì hiểu ngay có chuyện gì xảy ra liền vội vàng dừng lại.

Một lúc sau, mọi người của Kim Ô doanh chạy tới, thấy vậy đều rất lo lắng. Với sự chỉ đạo của hai đại sư phụ Tôn Bảo, Cát Vĩ bọn họ cấp tốc chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Xung quanh im ắng, tất cả đều nín thở chăm chú nhìn cử động của Tả Mạc.

Động tác hai tay của Tả Mạc rất chậm rãi, nhìn như đang kéo vật nặng ngàn cân, thần sắc nghiêm trọng cực độ.

Địa hỏa trong sơn động càng lúc càng xao động. Nham thạch trên đỉnh núi nhỏ bắt đầu tan chảy, địa hỏa bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun ra. Địa hỏa mãnh liệt sôi ùng ục, mỗi một tiếng sôi lại lộ ra một ít sức mạnh khiến mọi người xung quanh đều lo sợ.

Ngay như vị núi-lở-không-nháy-mắt đại sư huynh Vi Thắng cũng lộ vẻ lo lắng trên mặt. Tay phải lặng lẽ đặt trên chuôi kiếm.

Tả Mạc trên trời bỗng chụp một trảo về phía ngọn núi nhỏ đang cháy.

Phiu!

Một luồng dung nham đột nhiên từ ngọn núi nhỏ phun ra giống như một con rồng nhỏ đang giương nanh múa vuốt.

Chỉ thấy tay phải Tả Mạc hướng dẫn, con rồng lửa như bị một bàn tay vô hình mạnhmẽ ấn dúi xuống đất. Cùng lúc ấy tay trái Tả Mạc vạch vạch rất nhanh, trong miệng còn lẩm bẩm.

Trong lúc khẩn cấp này, Tả Mạc vô tình lại dùng đến phương pháp điều khiển thần lực.

Tâm phân tam dụng!

Phụt!

Địa hỏa bị ép dí xuống dưới mặt đất, lửa bắn ra xung quanh, một đạo phù văn kim sắc từ trên trời giáng xuống lưng con rồng lửa.

Rồng lửa đột nhiên đọng lại thành đường ngoằn ngoèo uốn lượn như đường cong của phù văn màu đỏ

Mọi người Kim Ô doanh thần sắc khiếp sợ, vừa rồi thủ pháp của Tả Mạc có yêu cầu cực cao, đỉnh cao của hoàn hảo. Cho dù bọn họ đã nén không gây ồn nhưng tiếng hít hà vẫn nghe rất rõ.

Lúc này, dòng địa hỏa cuồn cuộn bắn ra mãnh liệt dọc theo con rồng lửa thành một vệt đỏ rực ầm ầm bắn tới.