Tu Chân Thế Giới

Chương 436: Biến cố sau nhất trảm của Lôi Bằng




Kiếm ý tầng thứ nhất, sơ ngộ kiếm ý; kiếm ý tầng thứ hai, kiếm ý tâm chuyển; kiếm ý tầng thứ ba, kiếm ý Hóa Hình.

Lĩnh ngộ kiếm ý đối với một gã kiếm tu mà nói, liền nghĩa là người đó có tư chất và tiềm lực vượt trội. Lúc trước Vi Thắng Ngưng Mạch Kỳ, liền bước vào tầng thứ hai, khiến vô số người rung động.

Đối với các đại môn phái, đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý, cũng không phải sự tình gì quá trọng đại giống như ở Thiên Nguyệt giới. Đại môn phái có nhiều phương pháp có thể làm cho đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý, tỷ như kiếm lô, về bản chất tác dụng cũng không khác Ngũ Hành Kiếm Trận của Tả Mạc.

Bất quá, lĩnh ngộ kiếm ý chỉ là cánh cửa, con đường phía sau đều không phải là thuận buồm xuôi gió. Đệ tử Ngưng Mạch Kỳ mà có thể lĩnh ngộ kiếm ý tầng thứ ba, dù đó là môn phái lớn có nhân tài nhiều như mây, cũng sẽ không bỏ qua.

Kiếm ý trước tầng thứ hai, làm tăng uy lực của kiếm chiêu cũng không lớn, vả lại tầng thứ hai kiếm ý tâm chuyển lại không ổn định. Nhưng khi kiếm ý đạt tới tầng thứ ba, có thể Hóa Hình, uy lực kiếm chiêu sẽ tăng lên mạnh mẽ!

Cho nên khi đối phương chứng kiến kiếm ý của Ma Phàm, rất nhiều người chấn động.

Đương nhiên, chẳng qua là giật mình, chứ không phải là sợ hãi, bọn hắn thuộc Côn Luân chiến bộ. Ở Côn Luân, không thiếu thiên tài, đệ tử Ngưng Mạch Kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tầng thứ ba, tuy rằng không đến mức đông như kiến, nhưng cũng tuyệt đối cũng không phải phượng mao lân giác, dù là ở trong môn phái phụ thuộc, cũng có thể tìm ra không ít.

Huống chi bọn hắn đã kết trận xong. Điều này khiến bọn hắn tràn ngập tin tưởng với trận chiến kế tiếp.

Hầu như toàn bộ chiến trận đều có một đặc điểm chung, đó là một khi phát động công kích, sẽ là liên miên không dứt, như đợt sóng này tiếp nối đợt sóng kia.

Vừa thấy Ma Phàm đỡ được bảy đạo kiếm quang, chiến trận tự động vận chuyển.

Bảy người một đội, hình thành một Thất Tinh trận nhỏ, bảy đội một tổ, tạo thành một cái Thất Tinh trận lớn.

Đứng trấn ở vị trí Dao Quang lại là một tên kiếm tu Kim đan, hắn chủ trì Thất Tinh trận do bốn mươi chín người tạo thành. Hắn chứng kiến kiếm chiêu của đối phương thì cũng hơi hơi giật mình, ở cảnh giới kiếm ý, đối phương so với hắn cao hơn một tầng. Bất quá hắn cũng không cảm thấy kích động, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của đám người kia, cũng chỉ là ngưng Mạch Kỳ.

Ngưng Mạch kỳ cùng Kim Đan kỳ có sự khác biệt rất lớn, dù kiếm ý của đối phương so với hắn cao hơn mười tầng, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!

Hạ Kiến khóe miệng khẽ cười!

Bất kể hắn tài giỏi thế nào, nếu đã rơi vào tay mình, cũng chỉ có một con đường chết!

Hắn há mồm phun ra một mảnh kiếm hoàn màu xanh!

Kiếm hoàn bất quá chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay, nhưng mà gặp gió liền biến lớn, bay ra mới được mười trượng, liền bành trướng cỡ ba trượng, kéo theo quầng sáng màu xanh thật dài, giống như một cái Cự Phủ màu xanh, hướng về phía nhóm Ma Phàm đang gào thét mà lướt nhanh tới!

Tiếng nổ rền rĩ như khóc như than, khiến tâm thần người ta bất an!

Bốn mươi tám kiếm tu còn lại thấy lão đại đã ra tay, không khỏi lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng. Bọn hắn từ bao lâu nay, còn chưa từng gặp qua kiếm tu nào dưới Kim Đan, có thể chạy thoát khỏi lão đại!

Chiến đấu đã sắp kết thúc rồi!

Kiếm quang của Hạ Kiến thế đi cực nhanh, càng đi càng lớn, đến lúc phi gần tới chỗ đám người Ma Phàm thì kiếm quang đã lớn đến mức hầu như đem tất cả bọn hắn bao phủ bên trong!

Phong mang kiếm ý lạnh thấu xương, bức thẳng đến ấn đường mọi người, làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể chống lại!

Kim Đan ra tay, khí thế phi phàm!

Trên Hắc Quy hào, Tạ Sơn chứng kiến một màn này, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bĩu môi:

- Đáng thương cho Ma Phàm, bị người xem thường.

- Thật đáng thương...

- Đáng thương? Có khi hắn còn đang cười trộm a, chắc cũng muốn lột bỏ cái dáng giả trư ăn thịt hổ lắm rồi, gia hỏa này lúc nào cũng mang một bụng âm mưu quỷ kế!

...

Một đám người nhiệt liệt thảo luận.

Ma Phàm nhìn thấy kiếm quang đến trước mặt, ánh mắt không khỏi nhíu lại, thân hình lóe lên, lướt sang một bên.

Rớt lại phía sau hắn nửa bước chân, Lôi Bằng đôi mắt trợn tròn, Kim Lưu trọng kiếm giơ lên cao, hai đầu gối hơi hơi gấp khúc giữa không trung, tựa như có mặt đất vô hình dưới chân, toàn thân sôi sục, linh lực lay động giống như ngọn lửa thiêu đốt, từ trong cơ thể mạnh mẽ phun ra.

Nhưng tất cả chuyện này diễn ra, đều không phát ra chút thanh âm nào, cả người hắn yên lặng giống như một pho tượng điêu khắc.

Lực lượng cuồng bạo bị gắt gao áp chế trong không gian yên tĩnh. Khiến cho người ta cảm giác khó chịu không gì so sánh nổi.

Cự kiếm bay tới trước mắt, kéo theo quang vĩ khổng lồ, như xé rách không gian, như sấm nổ vang.

Cực động cùng cực tĩnh, nổ vang cùng tĩnh mịch!

Giờ khắc này, hai thứ lực lượng vô cùng mâu thuẫn, tạo nên một hình ảnh vô cùng ấn tượng trong lòng mỗi người!

Lôi Bằng giống như trở lại một khắc trước khi ba người bọn họ hôn mê, linh lực toàn thân giống như ngọn lửa sôi trào, không khí tĩnh lặng kích thích từng sợi thần kinh trong não hắn!

Trong đầu hắn mơ hồ hiện lên một hình ảnh, lại mơ hồ có âm thanh không cam lòng gào thét…

Cả đầu hắn rối loạn thành một đoàn, giống như vừa bị một cơn lũ tràn qua, chỉ còn chuôi kiếm thô to đang được hắn nắm chặt trong tay là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy yên ổn, là vật duy nhất giữ hắn thanh tỉnh!

Tựa như có điều gì đó, chảy xuôi trong hắn đầu.

Giống như có một tia thanh minh, lại tựa như có một cây cung vô hình đang nhẹ nhàng bắn tên, khai thông đầu óc cho hắn.

Không chút do dự, linh lực theo cánh tay, bàn tay rót vào chuôi kiếm, trọng kiếm giơ lên cao, từ trên xuống dưới, tận lực chém xuống!

Cuồng bạo biến mất, những thanh âm đang nổ vang cũng biến mất, toàn bộ thanh âm ở một khắc này, tựa như cũng biến mất!

Tịch nhiên nhất trảm! (nhát chém không tiếng động)

Xa xa, sắc mặt Hạ Kiến đột nhiên kịch biến, đồng tử toát ra vẻ sợ hãi, hắn không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, trọng kiếm của đối phương đã chém lên phi kiếm của hắn!

Roạt!

Tựa như thanh âm của vải vóc bị xé, âm vang không ngớt. Quầng sáng màu xanh khồng lồ kia, trong chớp mắt, bị chém thành hai nửa.

Hạ Kiến kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hãi! Hắn đã bị thương! Giữa lúc hoảng hốt, hắn có chút không thể tin, chính mình lại bị thương! Bị một kẻ chỉ là Ngưng Mạch kỳ đả thương!

Phi kiếm của hắn tiêu tùng! Một trảm của đối phương, không khoan nhượng đem phi kiếm của hắn chém thành hai đoạn!

Đối với một gã kiếm tu mà nói, phi kiếm cùng tính mạng là cùng một thể, phi kiếm bị phá kiếm tu nhất định cũng bị trọng thương!

Hắn lần đầu tiên bị thương nặng như vậy!

Nhưng điều khiến hắn khó có thể chấp nhận chính là, đối phương chỉ là một gã Ngưng Mạch kỳ kiếm tu!

Làm sao có thể...

Ánh mắt của hắn tan rả, vẻ mặt mờ mịt.

Đám người Ma Phàm cũng bị một trảm này của Lôi Bằng khiến cho kinh hãi. Một chiêu đánh cho kiếm tu cấp độ Kim đan bị thương nặng, chuyện tình vô lý như thế, thế nhưng lại diễn ra trước mắt bọn hắn.

Bất quá khi bọn hắn phát hiện Lôi Bằng vẫn bảo trì tư thế chém xuống, không hề nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc, sắc mặt đều khẽ biến!

Muốn chết!

Thằng nhãi này thế nhưng tại...nơi này rơi vào đốn ngộ! Ma Phàm trong tâm rên rỉ, nơi này chính là chiến trường a!

Đốn ngộ là cơ hội đột phá chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ai cũng không biết, như thế nào mới có thể làm ra đốn ngộ, nhưng người nào cũng biết, đốn ngộ là cơ hội đột phá! Nhưng mà, trong trạng thái ngộ đạo, nếu bị quấy rầy, không thể nghi ngờ là lãng phí mất một cơ hội tuyệt hảo!

Ai cũng không biết khi nào thì mới xảy ra thêm một lần đón ngộ nữa.

Bất quá Ma Phàm phản ứng cực nhanh, không lùi mà tiến tới, lớn tiếng hét to:

- Giết!

Sau khi cao thủ đối phương bị thương nặng, trận thế của đối phương lúc này đang ở trạng thái suy yếu nhất. Trong xung đột với quy mô chỉ mấy chục người như thế này, một gã Kim Đan tu giả có thể làm có tác dụng mang tính quyết định.

Nếu lúc này lại lựa chọn rút lui về phòng ngự, ngược lại sẽ khiến đối phương kịp phản ứng. Đây rốt cuộc vẫn là địa bàn của đối phương, một khi đối phương kịp phản ứng, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này lấy công thay thủ là biện pháp sáng suốt nhất, phần còn lại, sẽ do Công Tôn đại nhân lo liệu!

Chiến bộ của Minh Liệt kinh nghiệm thực chiến không đủ, chỗ thiếu hụt lúc này bại lộ không thể nghi ngờ, những kiếm tu đang chắc chắn phần thắng đến tay kia không nghĩ đến tình thế đột nhiên xoay chuyển, đều đờ người ra, vài giây sau, mới thất kinh phản ứng.

Ở trên chiến trường, hơn nữa là trong chiến đấu phạm nhỏ, chậm hơn hai nhịp, cũng đủ để mất mạng!

Không như đối phương, Ma Phàm cầm đầu Thiên Phong khúc không có chút do dự, liền toàn lực phát ra kích thứ nhất!

Kiếm quang bạo khởi, sáng chói như một mặt trời nhỏ đang lên, khiến không ai dám nhìn thẳng!

Tam đoạn thứ trùng sát!

Giống như một cây đao bên trong rực lửa, bên ngoài bị bao phủ bởi lớp băng dày trơn trượt xẹt qua như tia chớp!

Mười lăm tên kiếm tu bị một chiêu này giết chết!

Linh giáp trên người bọn họ chỉ chống đỡ được trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tựa như vỏ trứng vỡ vụn. Trận kỹ "Phong duệ" trên thân Kim Lưu kiếm phát huy tác dụng cực lớn, mười lăm tên kiếm tu, thậm chí tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền bị xuyên thủng, đi đời nhà ma!

Một kích đắc thủ, đám người Ma Phàm không chần chờ chút nào, nối gót công kích đợt công kích thứ hai!

Đến tận lúc này, kiếm tu đối diện mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, cuống quýt giơ kiếm chống cự.

Ma Phàm nhìn thấy đối thủ chậm chạp, giống như nhìn thấy một đám sơn dương đợi làm thịt, không một chút lưu tình.

Những kiếm tu vừa lâm nguy đã hoảng sợ kia, làm sao xứng là đối thủ của bọn Ma Phàm hắn?

Xen lẫn trong kiếm quang rực sáng, từng đám huyết hoa phụt ra, trong lúc này mới thấy, sinh mệnh con người ta thực là yếu ớt. Trong chớp mắt, lại có ước chừng mười tên kiếm tu chết oan chết uổng.

Chỉ vẻn vẹn trong chưa đến ba lượt công kích, đội ngũ đối phương cơ hồ chết quá nửa!

Cả đội quân của Minh Liệt bị công kích sắc bén như vậy khiến cho rung động mãnh liệt, chút tự tin kiêu ngạo trước kia đứng trước kiếm quang lạnh lẽo sáng ngời đã biến mất không còn chút bóng dáng.

Sắc mặt Minh Liệt cũng biến đổi, sức chiến đấu của đội ngũ này vượt xa tưởng tượng của hắn!

Phi kiếm màu vàng không biết là từ cái gì luyện chế thành, ít nhất cũng là ngũ phẩm, điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, chính là mỗi thành viên trong tiểu đội này đều lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa thấp nhất cũng là tầng thứ hai, đến tầng thứ ba thậm chí còn có mấy người!

Thật sự là tinh nhuệ a!

Trong mắt của hắn hiện lên một tia hàn quang, thương vong của đội Hạ Kiến cũng không làm hắn cảm thấy phẫn nộ, đối với một gã chiến tướng mà nói, phải bảo trì bình tĩnh trước thương vong là kiến thức đánh trận cơ bản.

Hắn đồng thời cũng chú ý tới Lôi Bằng vẫn không nhúc nhích, hắn đốn ngộ?

Khóe miệng thoáng hiện lên một nét tươi cười lành lạnh.

Ngưng Mạch Kỳ kiếm tu có thể một kích làm thương nặng Kim Đan kỳ, nhưng lại gây ra đốn ngộ, thủ hạ như vậy, đại khái không mấy vị chiến tướng sẽ cam tâm bỏ qua đi!

Mà phản ứng của tiểu đội kia cũng khiến Minh Liệt cảm thấy hâm mộ, bất quá, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy?

Tiểu đội này thể hiện thực lực tinh nhuệ khiến hắn phải kinh ngạc, nhưng hắn cũng tin tưởng, dù là tinh nhuệ, không có nghĩa cả đội quân cũng đều đạt trình độ cao như vậy. Hắn lại tự hỏi, có lẽ nếu hắn có thể bắt sống cả tiểu đội tinh nhuệ kia, thì sẽ khiến cho bọn hắn phải đầu hàng.

Có điều Minh Liệt nhanh chóng quẳng ý tưởng này ra khỏi đầu, quan trọng nhất trước mắt là phải thắng được trận đánh này đã!

Thế trận đối phương lặng lẽ biến ảo, tiến tới đè bẹp khí thế của nhóm Lôi Bằng.

Trong Hắc Quy hào, Công Tôn Sai khẽ cười một tiếng:

- Vận khí của người này cũng không tệ.

Dứt lời, vẻ mặt chợt lạnh lẽo, bình tĩnh phát lệnh:

- Xuất kích!

Chiến trường đã tràn ngập những yếu tố không thể đoán trước. Chẳng ai ngờ rằng, bởi vì Lôi Bằng đột nhiên đốn ngộ, khiến cho song phương bỏ qua giai đoạn dò xét ban đầu, trực tiếp tiến vào quyết chiến sống chết!