Không giống với Tả Mạc, Công Tôn Sai ngay từ đầu đã chú ý đến màn chiến đấu kịch liệt giữa tu giả và yêu tộc. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, trình độ của hỏa tu giả không khỏi khiến hắn nhăn mặt lắc đầu, ngược lại, biểu hiện của Yêu tộc lại khiến hai mắt hắn tỏa sáng.
Rõ ràng về chỉnh thể thực lực, tu giả cao hơn Yêu tộc một bậc, nhưng lại để đối phương áp chế, mặc dù bị đánh lén, nhưng trong mắt Công Tôn Sai, biểu hiện của nhóm kiếm tu kia không lấy gì làm xuất sắc.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, cả ba phương đối với bọn họ mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau. Nếu chiến thắng nghiêng về yêu ma, kết quả chắc chắn là chết không toàn thây, nếu nghiêng về nhóm kiếm tu, thì đường sống cũng tuyệt đối không còn. Tiền tuyến vốn là nơi nhạy cảm, bọn hắn vốn là những người không rõ lai lịch, tự nhiên sẽ bị các bên dán nhãn "nguy hiểm" rồi vây đánh. Khổ nhất là, thất phu vô tội, vì có ngọc mà mang tội, trên người bọn hắn có quá nhiều bảo bối khiến người khác thèm đỏ mắt.
Nếu đổi lại là Công Tôn Sai hắn, gặp được con dê béo như thế cũng chắc chắn sẽ thuận tay giết người đoạt bảo.
Chỉ liếc mắt một cái, rồi Tiểu Nương tập trung chú ý đến đội quân Ma binh, mặc dù trong dịch chiến kỳ, hắn không chỉ trải qua vài lần quyết chiến sống mái với Ma tộc chiến tướng, nhưng dù sao Dịch chiến kỳ cũng chỉ là trò chơi, tất sẽ khác với hiện thực, chưa kể đó còn là Dịch chiến kỳ của mấy ngàn năm trước.
Theo cái cách Tiểu Nương chăm chú nhìn đội Ma binh, người ta có thể đoán ra đội ngũ kia chắc chắn sẽ gặp một hồi đại nạn.
Nhân số song phương vốn không sai biệt lắm, Tiểu Nương tin tưởng mười phần, dù không dựa vào nhân số vẫn có thể chiếm được ưu thế. Do đó, để đối phó với ma binh, Tiểu Nương tức khắc quyết định sử dụng Tam đoạn lãng khúc xung phong trùng sát, bằng tốc độ kinh người, nhanh chóng tiêu diệt đối phương.
Thắng lợi áp đảo nghiêng về một phía, tình hình chiến đấu khiến những người xung quanh đều khiếp sợ, nhất là Lương Vi cùng Minh Liệt. Hai người này đều là chiến tướng xuất sắc, phân tích chiến đấu vốn là kỹ năng căn bản của họ.
Chức nghiệp giống nhau nhất giữa ba phe chính là chức nghiệp chiến tướng. Có điều cho tới nay, yêu ma và tu giả cũng chưa bao giờ thử lấy đối phương làm đối thủ diễn tập, nên loại tình báo về quân tình đối phương này vô cùng mẫn cảm.
Hai người đều bị dọa đến sợ mất mật, nên không hẹn mà cùng đưa ra một lựa chọn giống nhau: hướng đội quân trung tâm cầu viện!
Đến tận khi cầu viện xong, mồ hôi lạnh tỏa ra trên thân hai người mới dịu bớt, bắt đầu tĩnh tâm cẩn thận tiếp tục quan sát thì trận chiến đã sắp đến hồi kết.
Chỉ nhìn một hồi, hai người cơ hồ đồng thời cùng phát lên tiếng kêu kinh hãi vì tình thế trước mắt quá khó tin.
- Tam đoạn lãng thức xung phong trùng sát!
- Tam đoạn thứ! (Ba nhát đâm)
Hai người Lương Vi, Minh Liệt từ dáng vẻ không thể tin chuyển sang dáng vẻ vô cùng cổ quái.
- Sư huynh, cái gì gọi là Tam đoạn thứ a?
Tùng Viên không nhịn được hỏi.
- Tam đoạn thứ chính là Tam đoạn lãng thức trùng sát.
Minh Liệt nhìn chằm chằm chiến trường, khuôn mặt anh tuấn thần sắc cổ quái, tựa như người trong mộng lầm bầm tự hỏi:
- Làm sao có thể… Làm sao có thể?
- Sư huynh!
Tùng Viên vừa phát hiện có chuyện không đúng, liền vận khởi linh lực, quát khẽ một tiếng, lôi âm âm vang.
Một tiếng hét thày đã làm Minh Liệt bừng tỉnh, ánh mắt mê mang khôi phục vẻ tinh anh, hắn cảm kích nhìn lại Tùng Viên, nói:
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới người này lại dùng tới Tam đoạn thứ! Sư đệ có điều không hiểu, Tam đoạn thứ là một loại chiến thuật của Yêu tộc từ rất xa xưa, thịnh hành vào khoảng ba ngàn năm trước, nhưng do nặng về công yếu về thủ, nên hiện nay Yêu tộc chiến tướng cũng ít khi dùng đến. Hiện tại cơ hồ không còn ai dùng nữa.
- Yêu tộc?
Tùng Viên lộ vẻ nghi hoặc hỏi:
- Nhưng những người đó rõ ràng là kiếm tu a?
- Tam đoạn lãng thức trùng sát là tên gọi do Yêu tộc đặt ra, chúng ta thường gọi là Tam đoạn thứ. Kỳ thật loại chiến thuật này dường như thích hợp với kiếm tu chúng ta hơn, trước kia cũng có kiếm tu sử dụng qua, nhưng nó lại có khuyết điểm chí mạng!
Tinh thần Tùng Viên rung lên hỏi:
- Khuyết điểm như thế nào?
- Chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian ngắn!
Minh Liệt một lần nữa khôi phục tự tin, hắn trầm giọng nói:
- Tam đoạn thứ cường đại ở chỗ trong khoảng thời gian ngắn tập hợp được toàn lực công kích, khí thế sắc bén không thể chống đỡ, nhưng sự bùng nổ về lực lượng như thế lại không thể kéo dài. Lực công kích mạnh nhất trong Tam đoạn thứ là ở đợt tấn công đầu tiên, nếu đối phương có thể ngăn chặn được sức mạnh ban đầu đó, thì chiến cuộc sẽ xoay chiều.
Tùng Viên nhìn thoáng qua chiến trường lắc đầu:
- Có điều bọn hắn không ngăn được ba vòng tấn công đầu tiên!
- Bọn hắn đương nhiên không ngăn nổi!
Minh Liệt quả quyết nói:
- Bất quá phòng tuyến của Ma tộc cũng không dễ dàng công phá như vậy! Xưa nay phòng tuyến của Ma tộc luôn được bố trí tương đối dày, khoảng cách giữa các đạo phòng tuyến cũng không xa, nên rất thuận lợi để hỗ trợ cho nhau. Với động tính lớn như vậy, phòng tuyến phía sau nhất định sẽ không ngồi yên không lý tới.
Lời hắn còn chưa dứt, một toán Ma binh ước chừng hai ngàn tên, giống như một đám mây đen bất ngờ hiện ra trước mắt mọi người.
*****
- Không đúng, làm như vậy không đúng!
Tả Mạc lắc đầu!
Trước mặt hắn là đối tượng thí nghiệm A Văn. A Văn mặt không dám tỏ vẻ bất mãn nhưng trong lòng lại nước mắt lưng tròng. A Văn vô cùng hâm mộ các bạn mình đang chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ Vệ doanh đã chuẩn bị sẵn sàng, đang vận sức chờ phát động, Thúc Long lão đại đã lĩnh quân lệnh. Vừa nghĩ tới tiếp theo sẽ tiến hành cận chiến, hắn liền vô cùng kích động.
Có điều là…
Chứng kiến ông chủ đang hứng trí bừng bừng trước mặt, lại nhìn lại tình cảnh của chính mình, hắn bỗng thấy chán nản không còn chút sức lực nào nữa.
Trời ạ! Vì sao ông chủ đột nhiên lại muốn thử nghiệm chiến thuật mới gì đó a? Vì sao ông chủ lại chọn mình làm đối tượng thí nghiệm cơ chứ?
Ông chủ ra lệnh cho hắn ổn định tinh thần, cảm nhận khí tức của ông chủ, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, làm như vậy thì được ích lợi gì! Bất quá hắn cũng không dám nói như thế trước mặt ông chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ông chủ mà thôi.
Ông chủ không biết đang thử nghiệm cái gì, thỉnh thoảng lại lắc đầu than thở.
- Không được, không phải như vậy!
- Không đúng, có vấn đề!
A Văn cảm giác mình thì giống một thằng ngu, còn ông chủ xứng đáng là tên điên. Điên hết cả rồi.
Có điều, dù ông chủ có điên thì vẫn là ông chủ a!
(Quá câu chữ!!!!!)
*****
Chiến tướng ma binh chạy tới tiếp viện phát hiện trong phút chốc đoàn quân mấy ngàn ma binh đã tổn thất còn lại không tới trăm tên, hắn tức giận ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng gầm thét, tựa như con trâu đực hung hãn, ầm ầm lao đến chém giết!
Vô số thanh âm gầm gào giận dữ đồng thời vang lên, thiên địa biến sắc, sát khí ngập trời!
Khí thế nhanh chóng hợp nhất, hai ngàn tên ma binh thống nhất thành một khối, lại giống một đoàn hỏa diễm thiết quyền, hung hăng lao tới chiến trường!
Các kiếm tu Chu Tước doanh đang hăng hái tiêu diệt tàn binh không khỏi đồng thời sững lại, phòng ngự chắc chắn nhất thời xuất hiện một khe hở nhỏ.
- Mặc giác tê ma!
Đồng tử Minh Liệt kịch liệt co rút.
Tùng Viên thấy ngữ khí Minh Liệt tràn ngập vẻ khiếp sợ, vội vàng chăm chú nhìn lại. Đội quân ma binh kia so với ba toán ma binh vừa rồi rõ ràng tinh nhuệ hơn nhiều, cả người bọn chúng đều được bao phủ một lớp giáp sắt lục sắc, bên ngoài áo giáo hiện rõ những hoa văn mỹ lệ, quanh áo giáp tỏa ra ánh sáng đen, Tùng Viên chỉ nhìn là biết thứ đồ chơi này cứng rắn vô cùng.
Mà khí thế của vị Ma tộc chiến tướng đang dẫn đầu kia, càng khiến người ta khiếp sợ. Cả người hắn cơ hồ đều bị giáp sắt bao phủ, trông như một khối giáp sắt đang di động, nhưng thân hình lại vô cùng linh hoạt uyển chuyển. Đỉnh đầu hắn có lưỡi tiêm thứ bén nhọn, xung quanh được bao bọc bởi vô số mũi nhọn trông như răng nanh dã thú, mặt nạ bảo vệ bao quanh cả khuôn mặt khiến cho hắn trông phi thường dữ tợn.
Hoa văn trên giáp sắt của hắn mỹ lệ vô cùng với đủ loại màu sắc đang bay lượn xung quanh.
Tùng Viên lẩm bẩm:
- Đây là ma sao?
- Đúng vậy, đây là Mặc giáp tê ma!
Ngữ khí Minh Liệt vô cùng ngưng trọng:
- Không phải là mấy tên pháo hôi như vừa rồi, đây chính là quân đoàn chính quy của Ma tộc! Lực tấn công chính diện của bọn hắn mạnh vô cùng. Nhìn rõ đội quân Mặc giáp không? Thông thường đây là lực lượng cực khó thương tổn, cực khó đối phó!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy tò mò, hắn không hiểu những kiếm tu không rõ lai lịch kia, sẽ đối phó với Mặc giáp tê ma đáng sợ đó như thế nào?
Hắn đoán không được.
*****
Biết về Mặc giáp tê ma không chỉ có một mình Minh Liệt, Công Tôn Sai vừa nhìn cũng đã nhận ra.
Bất qua so với biểu tình vô cùng ngưng trọng của Minh Liệt, biểu tình của Tiểu Nương có thể nói là rất bình tĩnh, ánh mắt của hắn vẫn trong suốt, không chút gợn sóng. Hắn từ từ tản ra thần thức, trong chớp mắt, truyền mệnh lệnh đến từng vị kiếm tu.
Chu Tước doanh lập tức bỏ qua địch nhân trước mặt, nhanh chóng thu hẹp trận hình, chỉ chốc lát, cả đội đã tụ hợp lại thành một khối. Mà giữa bọn họ, những luồng hào quang thỉnh thoảng lại lóe lên, trong chớp mắt, một nhóm người nữa xuất hiện.
Bất đồng với nét mặt sát khí đằng đằng của các kiếm tu, nhóm người mới xuất hiện nhìn qua vô cùng bình thản, bọn hắn chỉ mặc quần áo vải thô thông thường, chân không đi giày, tay không vũ khí. Nhưng một số phần trên cơ thể họ lại có điều lạ, ví dụ như có một đóa hoa cúc ở bên hông, hay có một đóa hoa tím trên thái dương. Bọn họ khiến cho tất cả những ai đang có mặt đều phải băn khoăn suy đoán xem đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Nhìn thấy những luồng sáng đồng dạng phát ra từ nơi đó, tên chiến tướng Ma tộc cũng hết sức chú ý, có điều vẻ mặt ngưng trọng trên mặt hắn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mọi băn khoăn ngay lập tức bị chiến ý cùng lòng tin mãnh liệt xóa bỏ!
Đối phương không tản ra thành đội hình hoàn chỉnh, không có tuần tiễu xung quanh, mà lại tụ thành một đoàn rồi cố thủ, vừa khéo khiến cho sức tiến công chính diện của Ma tộc được phát huy đến tột cùng!
Ma tộc chiến tướng không cần biết kia là bọn người nào, hắn không do dự mà tin tưởng chắc chắn, dưới lực tấn công cường đại của mình, không có gì có thể ngăn cản!
Hắn đột nhiên há miệng, phát ra tiếng rít ô ô chói tai!
Nhất thời, Mặc giáp tê ma đồng loạt phát ra tiếng rít ô ô, tốc độ tăng lên nhanh chóng, khí thế cương mãnh bá đạo lại một lần nữa phát huy.
Cả đội quân Ma tộc giống như một đợt lũ sắt thép, những chướng ngại trước mặt bọn họ dường như sẽ nhanh chóng bị đè bẹp!
Hoa văn trên giáp sắt của Ma tộc chiến tướng đột nhiên đại thịnh, hào quang sáng rỡ bay lượn quanh người, đang lúc tấn công với tốc độ cực nhanh, hắn đột nhiên giơ cao tay phải.
- Giết!
Đội quân Ma binh nhất tề hét lớn!
Vô số đạo lực vô hình điên cuồng phóng tới cánh tay phải đang được giơ cao của tên Ma binh chiến tướng. Một đoàn quang mang màu xanh sẫm bao phủ tay phải tên chiến tướng, hào quanh dày lên với tốc độ chóng mặt, đi thêm trăm trượng nữa, đoàn hào quang đậm đặc lại trông như một cột nước sáng xanh.
Hào quang màu xanh bao phủ bên ngoài lộ ra một lỗ đen ở giữa.
Khi khoảng cách giữa song phương chỉ còn không tới hai trăm trượng, hào quang bao phủ xung quanh tay phải của Ma tộc chiến tướng cũng đạt tới khí tức bá đạo đến cực điểm.
Chiến tướng Ma tộc trợn tròn đôi mắt, hét to một tiếng:
- Giết!
Hữu quyền mạnh mẽ đánh ra!
Ầm ì!
Lòng đất như bừng tỉnh, sâu trong lòng đất truyền đến âm thanh rít gào, khiến những người có mặt đều chấn động.
Lục quang vừa rời tay, gặp gió liền bành trướng, trong chớp mắt hóa thành một tòa núi nhỏ, mang theo khi thế chấn nhiếp thiên hạ, ầm ầm đánh tới các kiếm tu Chu Tước doanh!
Sau màn lục quang, hai ngàn tên Mặc giáp tê ma với khí thế cao nhất, không khoan nhượng, không gì không thể công phá, vọt tới trước mặt Chu Tước doanh!
Mặc giáp tê ma, lực công kích vô địch!
Chu Tước doanh vốn đã co cụm lại thành một khối, trước thế tấn công vũ bão của Mặc giáp tê ma, yếu ớt giống như chim non xa mẹ, dường như chỉ cần một kích là có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng cũng ngay lúc đó.
Cơ hội đến!
Trong mắt Minh Liệt hiện lên một tia tàn khốc, hắn không chút do dự, cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân gào lên:
- Tấn công!