Tu Chân Thế Giới

Chương 344: Y Chính




Mộc Hi nhìn dõi theo đội ngũ tu giả ở xa xa, trong mắt khó nén được sự kinh ngạc. Không riêng gì nàng, Viêm Phong là kẻ luôn luôn không coi ai ra gì lúc này trên mặt cũng hiện vẻ kinh sợ.

Đội ngũ tu giả trước mắt không nghiêm chỉnh lắm, tương hỗ lộn xộn xa cách, nhưng lại khiến Mộc Hi cảm thấy sát khí nhè nhẹ, giống như mạch nước chảy ngầm ở dưới đáy hồ. Giao chiến liên tục khiến nàng có thể đưa ra chút nhận định đối với đội ngũ trước mặt.

Thực lực những tu giả này không coi là mạnh, so sánh với thủ hạ của hắn thì cũng sàn sàn như nhau. Nhưng liên tục chiến đấu kịch liệt, nàng không chiếm được chút tiện nghi nào từ đối phương cả.

Ánh mắt nàng tập trung vào thanh niên mặc bạch y ở đội ngũ trung tâm, bỗng nhiên nàng có cảm giác rằng người này chính là kình địch cả đời của mình.

Mấy lần giao tranh, vị tu giả trẻ tuổi này chỉ huy chiến đấu rất chặt chẽ, không nhanh không chậm, có phong độ của một vị đại tướng, khiến nàng bội rất phục không. Người này nhất định là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của một đại môn phái nào đó, từ tu giả bên cạnh hắn có thể nhìn ra. Vì bảo hộ hắn, họ hoàn toàn không tiếc tính mệnh.

Đôi mắt Mộc Hi lưu chuyển, bỗng nhiên bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: "Tại hạ là Mộc Hi, hôm nay từ biệt, ngày khác gặp lại trên chiến trường, các hạ bảo trọng!"

Đội ngũ xa xa đứng tách ra, thanh niên bạch y xuất trận, mỉm cười nói: "Hoá ra là Cung Hồ Mộc thị, quả nhiên là danh bất hư truyền! Lâm Khiêm xin chào!"

Mộc Hi trong lòng cả kinh, trên mặt không che giấy sự kinh sợ: "Lâm huynh biết rõ Cung Hồ Mộc thị, hiểu biết thật là uyên bác, tiểu nữ bội phục!"

Mộc tốc là một trong năm đại tộc của yêu tộc, cũng là bộ tộc có nhiều chi nhanh nhất, ở yêu giới không phải ai cũng biết rõ lai lịch của nàng. Lâm Khiêm thân là tu giả nhưng chỉ cần một lời nói đã chỉ ra xuất thân của nàng, thật là lợi hại.

Lâm Khiêm thấy Mộc Hi không có nửa điểm thất lễ, sang sảng phóng khoáng, trong mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng: "Hôm nay từ biệt, cô nương bảo trọng!"

Mộc Hi thản nhiên cười, dịu dàng hành lễ: "Lâm huynh thuận buồm xuôi gió!"

Mắt thấy bóng người biến mất không còn, Viêm Phong hơi tức giận nói: "Lẽ nào cứ như vậy để bọn họ trốn đi?"

Mộc Hi liếc mắt nhìn hắn: "Chúng ta có thể ngăn được họ sao?"

Viêm Phong cứng họng, nhưng vẫn cãi chày cãi cối: "Nếu chúng ta ngăn bọn họ lại, đợi các vị đại nhân tới, vây kín bọn họ lại…"

"Chúng ta không cần phải làm gì cả." Mộc Hi cắt ngang lời hắn, thản nhiên nói: "Đừng quên, chúng ta tới đây để làm gì!"

Viêm Phong yên lặng.

"Người này chỉ sợ là kình địch của Thành đại nhân!" Trung niên nhân bên cạnh Mộc Hi sắc mặt ngưng trọng, hơi lo lắng nói.

Mộc Hi cười nói: "Trong quân có nhiều đại nhân như vậy, nào đến lượt chúng ta để tâm tới việc này?"

"Đại nhân quá khiêm tốn rồi!" Trung niên nhân cũng cười nói, hắn rất tin tưởng, tương lai của Mộc Hi là vô cùng tươi sáng. Viêm Phong đứng bên cho là không đúng bĩu môi, nhưng không nói nhiều nữa kẻo nhiều người tức giận.

Đoàn người của Lâm Khiêm nhanh chóng bay đi, những ngày này cùng đội yêu quân kia liên tục chiến đấu kịch liệt, song phương đều có thương vong. Lâm Khiêm mặt đạm như nwóc, thong dong trấn định, không thể nhìn ra chút vội vàng xao động và lo lắng nào. Tu giả đi theo huấn luyện rất tốt, kỉ luật sâm nghiêm, không ai lắm mồm nói linh tinh.

-------------

Dãy núi cao thấp thoáng, truyền đến từng hồi chuông du dương, một toà tiểu tự không khiến người ta chú ý được đặt ở đây. Tử đằng bò đầy trên tường đã chuyển màu vàng, mái ngói màu xanh, bênn trong tự bày rất nhiều tượng phật làm bằng đá, trông rất sống động. Một trận mưa nhỏ vừa trút xuống, trong không khí tràn ngập vị cỏ xanh ngọt ngào, nước mưa dọc theo mái ngói chảy xuống, giống như những hạt trân châu rơi vào trong lỗ đá chứa đầy nước, leng keng leng keng, nghe rất êm tai.

Chính điện của tiểu tự, có hai vị Thiện tu đang đả toạ.

"Sư huynh, lần này xuất hành, chỉ sợ không có thời gian lại đến vấn an sư huynh!" Thiện tu trẻ tuổi hơi lưu luyến, trên người hắn khoác tăng bào màu đen, không chút bụi trần, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt có một tầng quang mang nhàn nhạt lưu chuyển. Nhìn qua thì chỉ tầm hai mươi tuổi, cả người toát ra sự trầm tĩnh. Ngồi đả toạ ở trên bồ đoàn vẫn khiến người ta cảm thụ được khí chất trào dâng.

Thiện tu lớn tuổi ôn hoà nói: "Đệ đi bình an, nhanh trở về là tốt rồi."

Tăng bào màu vàng nhạt trên người hắn không biết đã giặt qua bao lần đã trở nên trắng bệch, có thể nhìn thấy được vết tích may vá. Trên dưới toàn thân nhìn không ra chút vết tích linh lực nào, so với người thường không có sự khác biệt.

"Vâng, đệ đã dặn kẻ dưới, đúng hạn mỗi tháng sẽ có người đưa tới!" Thiện tu trẻ tuổi nhẹ giọng nói: "Đệ sẽ rất nhanh quay trở về."

Sư huynh khoát khoát tay, lãnh đạm cười nói: "Đệ biết ta không cần những ngoại vật kia mà."

"Đệ không làm được!" Thiện tu trẻ tuổi thẳng lưng, nghiêm mặt nói: "Sư huynh cần phải đáp ứng đệ, chiếu cố tốt cho bản thân mình như vậy đệ mới có thể yên tâm đi ra ngoài. Cửu khúc dẫn đan còn thiếu mấy vị linh thảo, vừa đúng lúc lần này xuất môn, đệ sẽ tìm kiếm thử xem. Chờ luyện chế ra cửu khúc dẫn đan, tu vi của sư huynh lại có thể khôi phục, hừ, đến lúc đó xem ai còn dám không xem sắc mặt sư huynh mà làm việc!"

Vừa dứt lời, trong mắt hắn không khỏi hiện ra một tia sát khí.

"Sư đệ, đệ phạm vào sân giới rồi." Thiện tu hoàng bào thản nhiên nói.

"Su huynh dạy rất phải." Thiện tu trẻ tuổi vội vàng cúi đầu nhận sai.

"Công phu thiền định không nên bỏ bễ."

"Vâng."

Y Chính quay đầu nhìn lại tiểu tự phía sau núi, bay lên trời, biến mất ở nơi xa vời. Bay chưa được lâu trước mặt đã xuất hiện mấy người, thấy rõ người đến, trán Y Chính không khỏi hơi nhăn lại.

Đối phương rất nhanh phát hiện ra Y Chính, tốc độ phi hành lập tức chậm lại.

"Nghe nói sư đệ sắp đi xa, chúc mừng chúc mừng!" Người đến cười nhẹ chắp tay nói.

Y Chính hành lễ lại nói: "Đều là do các vị sư huynh bảo vệ."

Song phương nói được vài câu đều phát hiện ra đối phương không muốn nói chuyện, từng người một ly khai.

Y Chính vốn tâm tình đã không tốt, giờ đây càng thêm tồi tệ. Nhóm người này chính là đệ tử của Thôi sư thúc, bây giờ môn phái hưng thịnh, đệ tử đông đảo, các loại tranh đấu ngày càng trở nên gay gắt.

Sư phụ Y Chính sau một lần vân du thì không trở về nữa. Hắn là do sư huynh một tay dạy dỗ, sư huynh thiên phú rất tốt, trong đám đại đệ tử thì luôn ở trong mười người đứng đầu, trưởng bối bên trong môn phái đều cực kì xem trọng. Không thể ngờ trong một lần làm nhiệm vụ, bản thân sư huynh bị trọng thương, tuy rằng đã cứu được tính mệnh nhưng một thân tu vi thì không còn.

Bắt đầu từ đây, nhất mạch của bọn họ càng thêm suy thoái điêu linh. Sư huynh tìm đến Thạch Phạt tiểu tự tĩnh dưỡng, đó là lúc y mười ba tuổi. Từ đó về sau, hắn càng thêm khắc khổ, may mắn rằng sư huynh tuy rằng tu vi mất hết những vẫn có thể chỉ điểm cho hắn. Ngay lần trước nội môn tỉ thí, hắn đoạt được vị trí thứ mười lăm, lọt vào mắt xanh của trưởng bối nên lần này mới bắt đầu nhận nhiệm vụ.

Quy củ của môn phái, mỗi tháng đệ tử đều có phần định lượng. Nhưng phần định lượng này chỉ miễn cưỡng đủ để sử dụng cho tu luyện hàng ngày. Đệ tử khác thì có sư phụ ban cho, còn Y Chính thì phải dựa vào cách khác để có, ví dụ như chỉ điểm cho đệ tử phía dưới tu luyện, đây là nguồn thu nhập chính của hắn. Sư môn đối với đệ tử còn chút phóng khoáng, những nhiệm vụ đưa ra đều có thù lao rất hậu. Chỉ là môn nội đệ tử đông đảo, anh tài xuất hiện lớp lớp, cạnh tranh rất khốc liệt, trong quá khứ hắn không có lực để tranh đấu.

Cho đến lần này.

Hắn quyết định xuống núi.

Nội dung nhiệm vụ lần này hắn đã sớm thuộc lòng, trên đường phi hành, hắn thầm nghĩ về nó. Nhiệm vụ lần này không phức tạp, một môn phái nhỏ phía dưới phát hiện ra một hang động thập phần quỷ dị, bên trong động huyết quang cuồn cuộn, người đi vào đều không thể đi ra. Hắn cần phải thám thính làm rõ, bên trong động rốt cuộc là có cái gì, sau đó quay về bẩm báo cho môn phái.

Liên tục phi hành mười ngày, hắn cuối cùng cũng đến môn phái phát sinh sự tình, Nhất Đăng tông.

---------------

Ma Phàm còn chưa tỉnh dậy, Tả Mạc đã bị Bồ yêu một lần nữa kéo đến Mạc Thuỷ Minh Không.

"Bồ, Đằng Thị Thiên Nam kia cùng người có quan hệ gì?" Tả Mạc hỏi. Hắn nhìn ra được Bồ yêu đối với Nam Nguyệt rất để ý, với tình tính của hắn, chủ động truyền thụ yêu thuật cho người khác, quả thực giống như mặt trời mọc ở phía tây vậy.

Hơn nữa Tả Mạc nhìn ra ý tứ của Bồ yêu, giống như không chỉ truyền thụ "thiên nam tiễn thuật" gì đó cho Nam Nguyệt.

"Hậu nhân của bạn cũ." Bồ yêu thản nhiên nói.

Câu trả lời của Bồ yêu làm rõ sự suy đoán trong lòng Tả Mạc, ngay lập tức hiếu kì hỏi: "Thiên nam tiễn thuật là yêu thuật gì? Yêu thuật dùng tiễn sao?"

"Yêu thuật rất mạnh."

Câu trả lời của Bồ yêu có chút tránh nặng tìm nhẹ, nhưng điều đó khiến Tả Mạc càng thêm coi trọng. Yêu thuật có thể được Bồ yêu khen thì uy lực nhất định sẽ rất mạnh!

Chỉ vài câu nói của Bồ yêu đã khiến sự tò mò của Tả Mạc được khêu lên, đang muốn hỏi thì Nam Nguyệt đã tới.

Nam Nguyệt cung kính hành lễ đối với Tả Mạc: "Đại nhân!"

Lần trước giác khảo, danh tiếng của nàng đã lan ra toàn bộ phủ. Địa vị của nàng ở bên trong phủ tăng lên không ít, đã có vài vị danh sư hi vọng có thể nhận nàng làm đệ tử nhưng tất cả đều bị nàng dịu dàng nói lời cự tuyệt. Yêu thuật đại nhân chỉ điểm không có gì là cao thâm nhưng đã mở ra cho nàng một lối đi hoàn toàn mới.

Nàng tin rằng, dù cho không có "Thiên nam tiễn thuật", nàng vẫn có thể tìm ra được một con đường.

Tỉnh ngộ trong khoảng thời gian này khiến nàng đối với Tả Mạc càng thêm tôn kính, thực lực của đại nhân thật sự bí hiểm! Trong mắt nàng, những lão sư trong phủ so với đại nhân có một khoảng cách vô cùng lớn.

"Ồ, tới rồi à." Tả Mạc làm bộ làm tịch, thuận miệng hỏi: "Gần đây có vướng mắt gì không? Cứ hỏi đi."

Nam Nguyệt kiềm chế kích động trong lòng, đem những vấn đề mà bản thân không hiểu nói ra.

Bởi vì chỉ liên quan đến tiểu yêu thuật, Tả Mạc không chút lười biếng đem vấn đề này ném cho Bồ yêu mà bản thân thử giải đáp qua. Tả Mạc ở cùng Bồ yêu cũng đã khá lâu, mưa dầm thấm lâu, lý luận về yêu thuật so với Nam Nguyệt cao thâm hơn rất nhiều. Được lợi bởi điều này nên những góc độ mà hắn nhìn nhận càng thêm thâm sâu, Nam Nguyệt nghe được hai mắt không khỏi toả sáng, không ngừng gật đầu.

Đối với Tả Mạc mà nói, khảo nghiệm này không tính là gì. Trong những vấn đề Nam Nguyệt đưa ra, có hai vấn đề khiến hắn không cần phải cân nhắc khi trả lời.

Sau khi giải đáp được thắc mặc, sắc mặt Nam Nguyệt rạng rỡ, vui mừng không thôi, còn Tả Mạc thì mồ hôi đầy đầu.

Nếu những vấn đề này mà không giải đáp được thì thật là mất mặt!

Hơn nữa lại mất mặt trước mặt yêu…

Ngay khi những ý niệm này đang trôi nổi trong đầu Tả Mạc, bỗng nhiên nghe được có người gọi: "Nam Nguyệt! Nam Nguyệt!"

Tả Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người, không phải, một bang yêu đang chạy tới phía Nam Nguyệt.