Tu Chân Thế Giới

Chương 336: Thử xem




Bồ yêu nhìm chằm chằm vào Tả Mạc, không nói một lời.

Tả Mạc "được" nhìn chăm chú như vậy trong lòng có chút sợ hãi, cười mỉa nói: "Đại nhật ma thể nếu không tu luyện thì thật đáng tiếc!"

Bị Bồ yêu nhìn chăm chú khiến Tả Mạc nghĩ hắn chuẩn bị nổi giận thì Bồ yêu đột nhiên mở miệng nói: "Điều này để ta suy nghĩ đã."

Tuy rằng Bồ yêu không đáp ứng ngay lập tức nhưng điều đó khiến Tả Mạc cảm thấy có hi vọng, hắn vội vàng rời khỏi thức hải.

Tả Mạc vừa rời khỏi thức hải, chỉ thấy một cỗ hắc vụ thật lớn toát ra từ bia mộ, bóng người ở bia mộ chớp động.

Bồ yêu giống như không nhìn thấy, lẩm bẩm: "Cùng lúc tu yêu và ma, ý nghĩ này có chút táo bạo."

Quan hệ giữa yêu ma so với quan hệ với tu giả còn thân mật hơn nhiều, nhưng cùng lúc tu yêu và ma, sự việc này trước nay bọn họ chưa từng nghe thấy. Bồ yêu là kẻ hiểu biết, cấp cổ hoang tế thuật đương nhiên là tuyệt học nhưng đại nhật ma thể cũng đồng dạng là số một số hai của ma. Tả Mạc nếu tu luyện không thành, Bồ yêu tuyệt đối không nghĩ tới nhưng bây giờ Tả Mạc đã tu thành đại nhật ma thể, nếu thực sự vất đi thì có chút đáng tiếc.

Trong ba nơi thì yêu là thoáng nhất. Phương thức bồi dưỡng bằng yêu thuật phủ so với môn phái của tu giả và tộc quần truyền thừa của ma thì cởi mở hơn nhiều.

Bóng người ở mộ bia chớp động.

"Ngươi thấy có nên thử không?" Bồ yêu he hé mắt, vô cùng kinh ngạc.

Hắn không khỏi trầm ngâm, hắn đối với bia mộ chỉ có bất mãn và oán giận nhưng mà có thể thủ hộ bia mộ vạn năm tự nhiên quan hệ không tầm thường. Bia mộ khiến hắn cảm thấy ngu xuẩn và đầy cố chấp nhưng trên phương diện tu luyện thì kiến thức và thành tựu của bia mộ hắn cũng biết được chút ít.

Hiếm khi thấy Bồ yêu do dự, Tả Mạc có thể tự ngộ ra thần dẫn thuật, tu luyện cấp cổ hoang tế thuật là vô cùng thích hợp, là người thửa kế rất tốt. Nếu Tả Mạc chuyên tâm tu luyện cấp cổ hoang tế thuật, khả năng đạt tới cảnh giới Thiên yêu là rất lơn. Nếu đồng thời tu luyện ma thể cùng yêu thuật, kết quả như thế nào thật sự là khó có thể biết được. Tu luyện ma thể, hung hiểm vô cùng, hơi vô ý, hình thần câu diệt.

Nhân ảnh chớp động ở mặt ngoài của bia mộ đang chờ đợi quyết định của Bồ yêu.

Bồ yêu nhìn thoáng qua bia mộ, bình tĩnh như vậy trước đây hắn đã từng thấy qua, huyết đồng đột nhiên trở nên sâu thẳm, sâu trong đáy mắt có sự bi thương không thể nhận ra.

Trong giây lát thần tình hắn khôi phục lại như thường, cười khẩy nói: "Thế nào? Sợ truyền thừa của mình mai một hả? Đáng nhẽ não người phải sớm vất vào thùng rác rồi!"

"Hừ! Tu luyện đi, ta cũng có chút hiếu kì. He he, yêu thuật, ma thể, pháp quyết, phù trận, tiểu tử này tu luyện sẽ thành ra quái vật gì?"

Huyết đồng của Bồ yêu hiện lên vẻ điên cuồng.

Trong doanh địa, từ khi Tả Mạc mở mắt, tâm trạng mọi người cuối cùng cũng thoải mái hơn. Nhưng biến cố lần này cũng cảnh báo cho mọi ngươi, địa phương quỷ quái này so với tưởng tượng của bọn họ nguy hiểm hơn rất nhiều.

Mọi người ở Vệ Doanh tu luyện càng thêm khắc khổ.

Huyền sát khí đối với bọn họ có lợi rất lớn, nhưng sát vụ ẩn chứa huyền sát khí càng thêm nồng nặc khiến độ khó của việc luyện hoá càng cao. Bọn họ không thể không cẩn thận trong việc khống chế luyện hoá sát vụ, bằng không nếu bị sát vụ ăn mòn tâm thần, bọn họ từ từ sẽ trở thành sát hồn thú.

Nhưng, nơi này đối với "khổ vệ" chính là địa phương tu hành tốt nhất, mọi người đều tiến hành thần tốc, lại có thêm ngươi tu luyện ra binh khí của bản thân. Ngoài dự liệu của mọi người đó chính là A Văn. A Văn sau khi thương thế lành lại liền ở Vệ Doanh, cùng những người khác đồng thời tu luyện "khổ vệ".

Trong Vệ Doanh, A Văn tu luyện "khổ vệ" thời gian cực ngắn nhưng tiến bộ cực nhanh, quả thực khiến người ta sững sờ. Khi Tả Mạc biết được A Văn tu luyện ra binh khí cũng không khỏi giật mình, thiên phú thật biến thái.

Binh khí A Văn tu luyện ra là một cây mâu, toàn thân đen kịt, không có chút quang mang nào, đầu mâu có một mạt đỏ sậm hồng anh, giống như một ngọn lửa u ám.

Sau khi can hắc mâu này luyện thành, A Văn liền ôm nó mà nhập định.

Mà thứ khác khiến Tả Mạc cảm thấy ngoài ý muốn chính là hơn ba trăm hoa nô. Những hoa nô được cứu ra từ Bách Hoa Minh luôn luôn được Thúc Long chiếu cố, tu luyện "hoa yêu tương sinh thuật", bộ yêu thuật này thần kì dị thường. Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần của bọn họ không những khôi phục hơn nữa còn thành công áp chế linh hoa đang cắm rễ trên cơ thể mình.

Bách Hoa Minh dùng hoa nô để dưỡng hoa, đều chọn những linh hoa quý hiếm. Những linh hoa này đều là ngũ phẩm, bản thân chính là linh vật khó gặp, có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh. Nhưng, linh khí nơi đây vốn thưa thớt, khắp nơi tràn ngập huyền sát khí. Linh hoa trên người bọn họ đành phải hấp thu huyền sát khí.

Không thể không nói, thiên hạ vạn vật, mỗi thứ đều có chỗ huyền bí.

Huyền sát khí thô bạo âm u sau khi trải qua linh hoa hấp thụ chuyển hoá khôn gnhững không có chút âm hàn nào, trái lại còn ôn hoà khiến tốc độ tiến bộ của bọn họ tăng nhanh.

So với những người ở Vệ Doanh như cá gặp nước thì tình cảnh của Chu Tước doanh cũng không quá tốt. Tuy rằng Tả Mạc đã cho bọn họ "sát linh", làm cho bọn họ đối với huyền sát khí không còn sợ hãi, nhưng để khôi phục sức chiến đấu như lúc bình thường còn cần bọn họ tu luyện tới cảnh giới tương đối một chút.

Mà trong đó tình cảnh gay go nhất chính là Cung Lương Vĩ dẫn đầu mười sáu danh phù tu.

Từ sau khi bọn họ bị bắt làm tù binh ở Tiểu Sơn giới được Công Tôn Sai nhét vào trong Chu Tước doanh. Nhưng bởi vì đặc tính tu luyện, bọn họ ở trong Chu Tước doanh tương đối khó xử.

Phương thức chiến đấu của Chu Tước doanh là nhanh, sắc bén, đây là phương thức chiến đấu mà kiếm tu am hiểu nhất. Phù tu am hiểu nhất chính là phụ trợ. Thêm nữa pháp quyết bọn họ tu luyện cũng không phải cao thâm gì, bọn họ còn chưa động thủ thì trận chiến đã kết thúc rồi.

Tuy rằng Công Tôn Sai đối với bọn họ tương đối coi trọng nhưng vẫn không thể làm gì với tình cảnh khó xử của bọn họ.

Trong Chu Tước doanh tu vi của bọn họ cũng ở dưới đáy. Mà "sát linh" đối với tu vi yêu cầu khá cao, bọn họ càng cảm giác bất lực.

"Không bằng chúng ta thỉnh cầu Công Tôn Sai đại nhân cho chuyển sang Kim Ô doanh thì tốt hơn." Một người ủ rũ nói.

Cung Lương Vĩ trầm mặc, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, thiên phú cũng bình thường, nhưng bởi vì tính cách trầm ổn nên được mọi người coi là anh cả. Trong lòng hắn cũng biết, với tình hình trước mắt, Kim Ô doanh là nơi thích hợp nhất với bọn họ.

Bọ họ am hiểu các loại phù triện, mà trong đó tên Lý Trác còn có thể vẽ ra nhị phẩm phù binh, đối với phù tu ngưng mạch kì mà nói đã là rất giỏi rồi.

Phù tu tinh thông các loại phù trận, am hiểu bày trận và chế tác các loại phù triện, tinh thông thủ pháp thi triển phù triện.

Phù tu tu luyện cũng cần phải có phù trận phù triện, điều chính là điểm khác giữa bọn họ và tu giả khác. Nhưng linh khí nơi này quá thưa thớt, bọn họ tu luyện cần phải dùng đến phù trận, nếu không không thể phát huy ra lực lượng có sẵn, mà tu vi bọn họ lại không đủ để tu luyện "sát linh".

Đang nói chuyện thì tiếng của Tông Như vang tới.

Cung Lương Vĩ vội vàng đứng dậy, thống lĩnh Thuẫn Vệ khúc Tông Như phụ trách an toàn của Công Tôn Sai đại nhân, địa vị ở Chu Tước doanh cũng rất hiển hách. Cung Lương Vĩ am hiểu sâu sắc đạo xử thế, trên mặt giấu đi vẻ buồn khổ, cười nói: "Tông đại nhân, sao lại tới nơi này chứ, không biết có phân phó gì không?"

Tông Như cười ôn hoà, giao ra mấy ngọc giản: "Công Tôn đại nhân sai ta mang mấy món đồ đưa cho các vị."

Cung Lương Vĩ có chút nghi hoặc khi tiếp nhận ngọc giản: "Đồ vật đó có gì đáng giá khiến đại nhân phải tự mình đi chứ?"

"Các vị cứ xem qua khắc biết."

Tông Như nói xong liền chắp tay ly khai, bây giờ tu vi Tông Như càng sâu càng thêm nội liễm, giống như một người bình thường, hoàn toàn không có chút sắc sảo nào.

Đợi Tông Như đi rồi, mọi người lập tức xông tới.

Thần thức Cung Lương Vĩ đảo qua ngọc giản, thân thể không khỏi chấn động.

Mấy ngọc giản trên tay bọn họ chính là những ngọc giản mà Tả Mạc đưa cho Kim Ô doanh.

Nội dung liên quan tới phù trận trong đó khiến mắt mọi người đều sáng lên.

Công Tôn Sai mỗi ngày đều trầm mê vào trong cờ dịch chiến, vị thần bí kia không xuất hiện, một mình hắn tìm tòi. Từ khi hắn nghe nói, chiến tướng cũng có pháp quyết tu luyện khiến tâm tư hắn máy động.

Hắn trầm mê vào chiến tướng – loại chức nghiệp có yêu cầu rất cao.

Nếu đã không có pháp quyết tu luyện dành cho chiến tướng, vì sao bản thân mình không tự tìm tòi một cái chứ?

Công Tôn Sai tính tình hơi điên, người bình thường cảm thấy sự việc khó thì lại khiến hắn cảm thấy hứng thú. Tự nghĩ ra chiến tướng pháp quyết, đổi lại là một người khác chỉ sợ tưởng tượng cũng không dám nhưng hắn không cảm thấy chút khiếp sợ nào.

Nhưng, dựa trên phương diện kiến thức hắn còn có thứ để dựa vào, đó chính là cờ dịch chiến.

Cờ dịch chiến này được chế tác cực kì xảo diệu, phi thường tiếp cận thực tế. Ngươi thiết kế ra nó tuyệt đối là một vị chiến tướng vô cùng cường đại, đương nhiên, khả năng là chiến tướng yêu ma là lớn nhất.

Nhưng, điều này đối với Công Tôn Sai cũng không quá quan trọng.

Hắn thử tìm manh mối trong cờ dịch chiến, hắn luôn luôn hiếu kì, chiến tướng chân chính tu luyện như thế nào. Sau đó, hắn chìm đắm vào trong tìm tòi cao độ.

Hắn phát hiện ra gì đó.

"A!"

Bồ yêu đang chỉ điểm cho Tả Mạc bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Tả Mạc sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"

"Ồ, không có việc gì." Sắc mặt Bồ yêu khôi phục như thường, hắn nhìn Tả Mạc: "Đại nhật ma thể ngươi có thể tiếp tục tu luyện, điều kiện là phải thực hiện được yêu cầu của ta về yêu thuật."

"Yêu cầu gì?" Tả Mạc yếu ớt hỏi.

Bồ yêu cười hắc hắc nói: "Ta trước đây lúc ở Yêu Thuật phủ có một biệt danh."

"Biệt danh?" Tả Mạc ngẩn ra: "Biệt danh gì?"

"Bọn họ thích gọi ta là yêu thuật mục lục." Thanh âm nhàn nhạt từ miệng Bồ yêu truyền tới, cười nhạt nói: "Làm người thừa kế của ta, ngươi tốt nhất phải bảo trì truyền thống tốt đẹp này."

Trong lòng Tả Mạc bỗng dưng có dự cảm không tốt.

"Từ hôm nay trở đi, trầm mê vào hải dương tiểu yêu thuật đi!"

Bồ yêu tuỳ ý ném Tả Mạc vào trong địa ngục.

Yêu thuật, chủng loại đa dạng, nhiều không đếm xuể, chỉ riêng tiểu yêu thuật cơ sở đã có năm trăm loại, quy mô của nó như nào có thể tưởng tượng ra được.

Bồ yêu không có chút ý tứ nào muốn truyền thụ cấp cổ hoang tế thuật cho Tả Mạc, hắn bắt đầu giảng giải từ tiểu yêu thuật. Tả Mạc bừng tỉnh, hắn tưởng rằng đã học được tiểu yêu thuật nhưng so với hắn tưởng tượng thì tiểu yêu thuật thâm ảo rộng lớn hơn nhiều.

Một thế giới hoàn toàn khác từng chút một xuất hiện trước mặt hắn.

Mà Bồ yêu chưa từng giảng giải yêu thuật như thế, các loại yêu thuật được hắn hạ bút thành văn, tuỳ ý mà viết.

Một người một yêu đều đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên thời gian đang trôi qua.

Không biết qua bao nhiêu ngày, bọn họ bỗng nhiên bị kinh động.

Là Kim Ô doanh!