Song Tử điệp chậm rãi vỗ cánh, huyền sát khí giống như cá voi hút nước cuồn cuồn không ngừng mà chìm vào trong cơ thể nó. Mà đồ hình màu đen lơ lửng ở giữa râu nó từng chút một trở nên rõ ràng, đường viền lúc đầu không rõ giờ cũng trở nên tinh tế hơn.
Tiểu nhân màu đen ở râu trên ước chừng cao ba tấc, hắc y tóc đen, khuôn mặt lãnh khốc, hai mắt hàm sát, hờ hững mà đứng.
Đúng lúc Tả Mạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu nhân màu đen thành hình, không khỏi kinh ngạc vạn phần, con Song Tử điệp này quả nhiên không tầm thường!
Tiểu hắc nhân nhìn Tả Mạc, không có chút ý tứ phản ứng chỉ thấy hắn bỗng nhiên hai tay giơ lên cao, tóc đen trên đầu dựng đứng lên, hai mắt yếu ớt sáng ngời, quát một tiếng: "Thu!"
Xung quanh Song Tử điệp đột nhiên nổi lên gió xoáy mãnh liệt, cát bay đá chạy.
Ặc! Tả Mạc hít vào một hơi lãnh khí, khiếp sợ vô cùng, trong linh nhãn chỉ thấy khắp trời huyền sát khí điên cuồng tràn vào hai tay đang giơ lên của tiểu hắc nhân.
Động tĩnh do tiểu hắc nhân gây ra quá lớn khiến cho toàn bộ doanh địa đều bị kinh động, mọi người còn tưởng bị tập kích nhanh chóng bay lên trời. Người thứ nhất phản ứng đi tới chính là Tạ Sơn, người thứ hai đi đến chính là Thúc Long, hắn đối với huyền sát khí cực kì mẫn cảm, lập tức nhận ra dị biến.
Khi bọn hắn thần sắc khẩn trương chạy tới mới phát giác ra tác giả chính là một con hắc bạch linh điệp quái dị trước mặt Tả Mạc thì kinh ngạc vô cùng.
Tả Mạc ngơ ngác nhìn tiểu hắc nhân, huyền sát khí trong phương viên năm dặm nhất tề bị xé động, trong linh nhãn thì thấy phương viên năm dặm huyền sát khí hình thành nên một vòng xoát màu đen hồng thật lớn, tâm của vòng xoát đó chính là tiểu hắc nhân không đủ ba tấc này.
Tiểu hắc nhân thần sắc nghiêm túc, toàn tâm toàn ý mà thu nạp huyền sát khí.
Toàn bộ quá trình diễn ra tròn một giờ, tiểu hắc nhân mới cảm thấy mĩ mãn ngừng lại, hắn so với lúc trước biến hoá rất rõ rết. Tóc đen đầy đầu giờ đây đã thành một mảnh huyết hồng, giống như một ngọn lửa, con ngươi màu đen thâm thuý như bầu trời đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lạnh lùng kiên nghị, giữa trán có chi khí khiến người ta ớn lạnh.
Song Tử điệp đình chỉ hấp thu huyền sát khí, không khí xao động cũng dần bình ổn lại.
Tả Mạc đang ngạc nhiên thì Song Tử điệp nhanh nhẹn bay đến trước mặt hắn, tiểu hắc nhân vung khuôn mặt nhỏ nhắn ớn lạnh hàm sát lên nhìn Tả Mạc, thanh âm giống như của một đứa bé: "Thỉnh chủ nhân ban tên!"
Hic, vật sống sao…
Không thể ngờ, giống như gặp quỷ Tả Mạc liền tiến lại gần: "Ngươi là vật sống à?"
Tiểu hắc nhân trên mặt sát khí cứng đờ, khoé mắt nháy nháy, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống lại có chút không biết phải làm sao: "Đúng!"
"Ồ, có ý tứ…" Tả Mạc hưng phấn vô cùng, bỗng dưng giơ tay phải lên, vươn ngón tay hiếu kì mà đâm đâm vào người tiểu hắc nhân: "Ồ, thật là mềm…" (mịa, làm mình nghĩ bậy)
Trên mặt tiểu hắc nhân sát khí nổi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dày đặc mây đen, thanh âm khó chịu: "Sĩ khả sát, bất khả nhục!" (kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục)
Đáng tiếc, thanh âm giòn tan đem toàn bộ sát khí triệt tiêu mất.
Nhưng Tả Mạc còn có chút ngượng ngùng mà thu hồi ngón tay, làm bộ làm tịch vuốt cằm: "Đặt tên sao…" Mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời: "Chiêu Tài! Tên này thế nào? Đủ bá đạo chưa…"
Diện mục tiểu hắc nhân co quắp, cố nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Sĩ khả sát, bất khả nhục…"
"Ồ, hay gọi người là Tinh Thạch?"
"Sĩ khả sát, bất khả nhục…" Thanh âm giòn tan có chút lạc đi.
"Tinh thạch ngươi cũng không thích? Này không phải là thói quen tốt, ngươi phải bồi dưỡng một chút, tục ngữ có câu, có tinh thạch có thể sai khiến ma quỷ… Ồ, Vạn Tài Quy Ngã, tên này thế nào…"
"Sĩ khả sát, bất khả nhục…" Tiểu hắc nhân hữu khí vô lực phản kháng lại.
"Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo?"
"Sĩ khả sát, bất khả nhục…"
…
Tạ Sơn và Thúc Long đồng cảm nhìn thoáng qua tiểu hắc nhân đang bị Tả Mạc giày vò, hai người liếc nhau rất nhanh biến đi.
Tả Mạc cảm thấy rất hài lòng mà nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thập Phẩm, không sai, vừa rồi tiểu hắc nhân chịu không nổi giày vò cuối cùng cũng đáp ứng với cái tên vô cùng quái dị - Thập Phẩm.
"Thập Phẩm, ngươi đừng tưởng rằng cái tên này quá tục." Tả Mạc trầm giọng nghiêm mặt nói: "Thập Phẩm, đại biểu cho phẩm giai cao nhất, song tử điệp này bất quá mới chỉ vừa đạt ngũ phẩm. Thập Phẩm, hàm ý tối cao cực mạnh! Thiên hạ chí cường, thế nào, cái này không phải là điều người truy cầu sao?"
Thần tinh đang mệt đột nhiên trong mắt tiểu hắc nhân phun ra quang mang, hắn đứng thẳng người dậy, mặt đầy chiến ý, nghiêm nghị nói: "Tạ chủ nhân ban tên!"
Tả Mạc tâm lý vui vẻ, ồ, Thập Phẩm, thật là nhiều tinh thạch à…
Thập Phẩm chỉ cao ba tấc nhưng phẩm giai đã đạt tới ngũ giai, ngũ phẩm linh thú đã có hư tráo, hư tráo của Thập Phẩm rất kì lạ, lại có mấy phần khí tức của huyền sát khí. Tả Mạc trước giờ chưa từng nghe nói qua huyền sát khí nhưng mà đặc tính của huyền sát khí thì có thể lý giải được mấy phần.
Đối với bọn Thúc Long mà nói, huyền sát khí là vật đại bổ, nhưng đối với tu giả mà nói, huyền sát khí không khác gì kịch độc. Huyền sats khí đa số sinh sôi tại chiến trường thảm liệt, hung lệ vô cùng, chí hung chí âm, vừa gặp vật liền phá hỏng, tuyệt đối không bỏ qua.
Ngũ phẩm linh thú, thực lực có thể so sánh với kim đan mà điểm then chốt chính là Thập Phẩm tràn ngập linh tính. Nhưng hễ là linh thú, pháp bảo, linh tính càng đủ càng chứng tỏ khả năng phát triển của nó vô cùng lớn.
Điều Thập Phẩm mạnh nhất chính là khả năng học tập pháp quyết, Tả Mạc chưa từng nghe qua điều này, hắn lập tức đem "khổ vệ" dạy cho Thập Phẩm. "Khổ vệ" có thể thu nạp huyền sát khí chính là thích hợp để Thập Phẩm tu luyện. Trong lòng Tả Mạc có suy nghĩ đen tối, phải kiếm được từ Bồ yêu và mộ bia kia một bộ ma công lợi hại hơn.
Tuy rằng trước mặt thực lực của Thập Phẩm không tính là mạnh nhưng Tả Mạc đối với Thập Phẩm thời gian tới tràn ngập mong đợi.
Nhất thời dừng lại, đội ngũ lại một lần nữa xuất động.
Cổ chiến trường vết tích chằng chịt, trải qua năm tháng mai một, nhưng vết tích này trở nên mơ hồ không rõ.
Liên tiếp đi hơn mười ngay, cảnh sắc xung quanh vẫn y nguyên không có biến hoá gì, bọn họ không phát hiện bất cứ thứ gì. Cổ chiến trường này lớn đến nỗi người ta không thể tưởng tượng nổi.
Song Tử điệp nhanh nhẹn bay lượn, Thập Phẩm khoanh chân ngồi ở trên râu đen, đau khổ tu luyện, tiến bộ của hắn khiến Vệ Doanh trên dưới cảm thấy hổ thẹn, chỉ cần mười ngày hắn đã có thể sinh ra hắc giáp hơn nữa thu phát tuỳ ý, không giống như bọn Thúc Long vô pháp thu hồi hắc giáp.
Thập Phẩm là kẻ tu luyện cuồng nhân, không, phải gọi là tuy luyện thú cuồng, hắn không thích tiến vào Dịch thú bài, cả ngày ngồi ở trên râu, không chút nhúc nhích chỉ biết tu luyện. Tháp nhỏ tiểu hoả mấy người đối với Thập Phẩm tràn ngập hiếu kì, thỉnh thoảng lại tới gần nhìn một cái nhưng Thập Phẩm căn bản không để ý tới.
Nói ra cũng thật kì quái, mọi người ở Chu Tước doanh đa số đều ở bên trong vận nô thuyền, huyền sát khí nồng nặc đối với bọn họ tương đối bất lợi, sở dĩ Tả Mạc phải bày phù trận trên vận nô thuyền chính là để đề phòng huyền sát khí ăn mòn mọi người. Nhưng mà đám chim ngốc mấy đứa lại không hề có phản ứng với huyền sát khí. Tháp nhỏ tiểu hoả tinh lực dư thừa nhất, mỗi ngày đều chơi đùa như điên. Tiểu hắc lại rất thèm ngủ, một ngày bỏ ra hơn nửa thời gian nằm ngủ ở trên đầu Ác Quỷ.
Khiến cho Tả Mạc không thể lý giải được là Ác Quỷ đối với huyền sát khí cũng không có chút phản ứng nào.
Thần sắc Ác Quỷ so với trước kia tốt hơn không ít, nhìn qua nhiều thêm vài phần sinh khí. Tả Mạc sau khi kiểm tra mới phát hiện không biết từ lúc nào bên trong cơ thể Ác Quỷ lại có một tia lực lượng tử sắc kì dị. Lực lượng của tia tử sắc này cực kì yếu ớt nhưng mà đối với cơ thể bất kham của Ác Quỷ lại rất trân quý.
Tình huống của Ác Quỷ chuyển biến tốt khiến tâm tính Tả Mạc cũng tốt hơn không ít.
Nhưng trong lòng Tả Mạc vẫn y nguyên sầu lo, liên tiếp hơn mười ngày, bọn họ không có phát hiện bất cứ thứ gì, không có gặp sinh mệnh nào, không nhìn thấy một cây cỏ, cổ chiến trường hoang vắng này khiến người ta tuyệt vọng. Không có gì có thể so sánh với trống trải cô đơn, hư vô hoang vắng càng làm cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng, dù gặp phải nguy hiểm gì, gặp phải yêu thú gì thì so với trước mắt còn tốt hơn.
Nếu còn tiếp tục như vậy, qua một đoạn thời gian nữa mọi người đều điên lên mất.
Lẽ nào bọn họ thực sự đi đến một nơi trống trải giống như tử địa?
Bỗng nhiên, Tả Mạc cảm thấy dưới chân bị kiềm hãm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ.
Nước... Trong không khí có hơi nước...
Hắn bỗng dưng nhắm mắt lại, tay phải vươn ra, ngón tay nhẹ nhàng thôi động "Tiểu Vân Vũ Quyết"!
Qua mười giây, mây trắng nhàn nhạt cỡ nắm tay trẻ con phiêu phù trên tay Tả Mạc.
Lần này, không riêng gì Tả Mạc, ánh mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ như điên. Nước trong không khí nơi đây so với địa phương trước đây mười ngày bọn họ đi qua nhiều hơn. Có nước, vậy là có sinh mệnh.
Ngươi sợ nhất không phải là cực khổ mà là không nhìn thấy hi vọng.
Sĩ khí đại chấn, đội ngũ tăng tốc độ. Trong không khí huyền sát khí càng thêm đậm đặc, Tả Mạc càng thêm cẩn thận, căn cứ vào lời của Bồ yêu, phương hướng bọn họ đang đi chính là trung tâm của chiến trường.
Lại đi được năm ngày, mọi người trông thấy chỗ nước trũng thứ nhất. Chỗ nước trũng ít ỏi nhưng đối với đoàn người mà nói lại giống như trời hạn gặp mưa.
Nhưng đúng lúc này, đội ngũ không thể không dừng lại, bởi vì Thúc Long sắp đột phá.
Huyền sát khí đối với kẻ tu luyện ma công "khổ vệ" như Thúc Long chính là bổ phẩm, tiến cảnh thần tốc làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối. Những người khác của Vệ Doanh cũng tiến cảnh thần tốc nhưng không ai vượt lên trên Thúc Long.
Trong doanh địa bầu không khí tương đối khẩn trương, Thúc Long lần này nếu có thể đột phá thành công đối với bọn họ mà nói là sự kiện không thể tốt hơn.
Ba gã Kim Giáp vệ đứng thành hình quạt, kim sắc lân giáp chói mắt bây giờ phủ đầy hoa văn lộ màu đen, nhìn qua có chút đáng sợ. Hoa văn màu đen trên kim giáp là trong khoảng thời gian này Kim Giáp vệ hấp thu huyền sát khí mà thành, theo lời Bồ yêu nói, đây là bởi do tài liệu luyện chế Kim Giáp vệ có Thương long cốt mà thành.
Bồ yêu còn nói, nếu như vận khí tốt, nói không chừng ba gã Kim Giáp vệ còn có thể thăng giai.
Nhưng Tả Mạc bây giờ quan tâm không phải là Kim Giáp vệ mà là vấn đề khác.
"Bồ, có pháp quyết gì có thể khiến tu giả không bị huyền sát khí ăn mòn không? Hoặc là có thể hoá giải huyền sát khí? Không cần phải loại luyện từ đầu." Tả Mạc trơ mặt ra hỏi.
Bồ yêu liếc nhìn hắn, thanh âm vang vọng nói: "Pháp quyết tự nhiên là có."
Tả Mạc chà xát tay, âm thanh đen tối nói: "Có thể cho ta một phần được không?"
"Ngươi lấy cái gì đổi?" Bồ yêu nhíu mày hỏi.
Trong lòng Tả Mạc thầm mắng, cái tên nhân yêu chết tiệt này, thái độ chợt lạnh chợt nóng, biến đổi thất thường thực sự làm người ta sinh hận.
Nhưng hắn cũng biết rõ, lần này Bồ yêu tuyệt đối sẽ không cho hắn, không làm thịt ư, quên đi. Tả Mạc cắn răng nói: "Nói đi, ngươi muốn gì?"
Huyết đồng hẹp dài của Bồ yêu khẽ nhíu, cười nham hiểm.