Chim ngốc bỗng nhiên quay sang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tầng mây xa xa trên trời.
Lần đầu tiên Tả Mạc thấy nhãn thần chim ngốc hung hãn đến vậy, giống như nó thấy được thứ gì đó nó cực kì chán ghét.
Ngay Tả Mạc cũng không giải thích được, bỗng nhiên chim ngốc kêu lên một tiếng, hai cánh giang ra, biến khỏi mặt đất. Tả Mạc chỉ thấy trước mắt loé lên một đạo hư ảnh, đợi khi hắn kịp phản ứng thì hắn thấy một màn khiếp sợ.
Chim ngốc giống như một đạo thiểm điện màu xám, chìm dần vào tầng mây đen kịt.
Tên này…Thần kinh rồi sao…
Tả Mạc ngơ ngác nhìn tầng mây, đầu óc có chút phản ứng không kịp, khi hắn đang chuẩn bị nhìn lại thì một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là chim ngốc!
Trên mỏ chim ngốc có vài vết máu, ánh mắt nó hung ác độc địa, đầu ngẩng cao, ngạo nghễ mà đứng, cả người sát khí lượn lờ. Nó bỗng dưng ngửa đầu hót vang, minh âm réo rắt truyền ra xa.
Trên tầng mây bỗng nhiên rớt xuống một hư ảnh, Tả Mạc thấy rất rõ đó chính là một con dơi đen. Toàn bộ dạ dày của dơi đen đều bị phá tan, da thịt bong tróc, rõ ràng là không còn sống. Dơi đên là một loại tam phẩm linh thú, chúng có nhĩ lực cực kì tốt, có thể qua đó để tìm hiểu tin tức.
Nhưng nuôi dưỡng dơi đen rất khó khăn, giá cả cực cao, thám tử phổ thông không thể mua nổi.
"Thành chủ Kim Ô! Ngươi dám giết dơi đen của ta, ngày mai ngươi chết không có chỗ chôn!"
Trong tầng mây, xa xa truyền đến tiếng quát chói tai của một gã nam tử.
Tả Mạc không để ý đến, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chim ngốc. Lệ khí trong mắt chim ngốc nhanh chóng rút đi, một lần nữa khôi phục bộ dáng ngạo mạn bất cần ngày thường. Nếu như không phải trên mỏ nó còn có vài vết máu, Tả Mạc nhất định sẽ nghĩ rằng mình bị ảo giác.
Hắn tiến đến trước mặt chim ngốc.
"Ồ, nhìn qua rất bình thường."
Chim ngốc liếc mắt coi như không thấy hắn, đầu ngẩng cao bước đi thong thả, thản nhiên li khai.
"Tên này lúc nào lại trở nên hung hãn như vậy chứ?" Tả Mạc sờ sờ cằm, lẩm bẩm. Hắn nghĩ rằng đuổi theo còn kịp nhưng nhìn quanh, suy nghĩ một chút về nhiệm vụ hấp dẫn thám tử của đối phương nên đành phải tiếp tục đứng hứng gió trên đỉnh núi.
Hắn lắc đầu, quyết định không để ý tới nó nữa. Tên này từ sau lần chạy ra ngoài gây loạn trở về liền không bình thường.
"A Quỷ, ngươi nói chúng ta có thể thắng được không?"
A Quỷ đờ đẫn ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.
Tả Mạc cũng lơ đểnh, ngồi xuống bên cạnh A Quỷ, nhìn vào bầu trời tối đen như mực, có chút xuất thần.
Hắn không chú ý tới, con ngươi của A Quỷ bỗng nhiên có chút thần, hầu như rất nhỏ không thể nhận ra được.
Minh Thuỷ thành được bao quanh bởi một con sông, sống này gọi là sông Minh Thuỷ, Minh Thuỷ thành cũng bởi vậy mà nên tên. Trong bóng đêm, sông Minh Thuỷ bình yên giống như đang ngủ, không có một chút sóng nào. Bỗng nhiên, nước sông nổi lên tầng tầng gợn sóng, một bóng người chậm rãi từ dưới nước hiện lên.
Người này nhìn xung quanh trong giây lát, thấy không có ai liền lấy ra một cái ô nhỏ màu đen.
Chiếc ô nhỏ trong tay hắn bay ra liền hoá thành một tầng hắc sa vô hình, bay trên sông nước.
Một lát sau, từng bóng người từ dưới nước hiện lên. Trong giây lát, bề mặt nước sông đầy bóng người. Những người này phiêu phù trên mặt sông, vô thanh vô tức.
"Hắc chướng linh ô quả nhiên không hổ là tứ phẩm pháp bảo." Nguỵ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắc sa như có như không ở trên trời. Tầng hắc sa như có như không này đem thân ảnh bọn họ bao phủ ở bên trong, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được. Hắc chướng linh ô này là một trong những kiện tứ phẩm pháp bảo ông chủ lấy được, có thể ẩn nấp người, lợi hại nhất là có thể ngăn cản linh khí phát tán ra bên ngoài.
Trong lòng cảm thán không thôi, hắn lập tức lấy ra tinh thạch bắt đầu khôi phục linh lực.
Không ai nói chuyện, mọi người lặng lẽ khôi phục linh lực.
Công Tôn Sai không cần khôi phục linh lực, hắn đánh giá Minh Thuỷ thành sáng trưng cách đó không xa, những thể lực ở Minh Thuỷ thành hiển nhiên không coi bọn họ ra gì, Minh Thuỷ thành không có bất luận phòng bị gì. Hắc chướng linh ô tuy rằng là một kiện pháp bảo lợi hại nhưng pháp bảo, phù trận có thể tra xét ra nó không hề ít.
Bọn họ không hề gặp qua.
Trong mắt Công Tôn Sai, khắp nơi đều là kẽ hở, đáng tiêc, hiện tại không phải là lúc công thành, hắn có chút tiếc nuối.
Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đều khôi phục hoàn toàn.
Hắc chướng linh ô được thu lại, khuyết điểm duy nhất của nó chính là đang dùng thì không thể di động.
Chu Tước doanh chỉnh tề đứng cách mắt sông hai mươi trượng, Công Tôn Sai ngồi ở trên Thanh Vân kiếm, nhìn Minh Thuỷ thành ở dưới chân, khoé miệng không khỏi có chút cong lên, trong mắt hiện ra hàn quang, nhẹ giọng nói: "Động thủ đi!"
Vèo!
Chu Tước doanh bắt đầu phát động.
Đèn lồng đường toả ra ánh sáng nhu hoà, Minh Thuỷ thành tối nay sục sôi mà xao động. Phần lớn tu giả tập trung tại Minh Thuỷ thành, bọn họ đang chờ đến bình minh. Trong những năm gần đây lần hành động này là có quy mô nhất của Minh Thuỷ thành, tất cả mọi người đều tràn đầy kích động và mong đợi.
Mộc Kiếm doanh và Phi Vân doanh đã đến đóng quân tại Minh Thuỷ thành, những môn phái khác cũng ở Khẩn La Mật Cổ triệu tập tu giả chiến đấu tới tham gia thịnh yến này.
Những địa phương như quán trà và tửu quán đã sớm đầy người người, ngay cả trên đường phố, khắp nơi đều là người.
Bỗng nhiên, người đi đường nghe được những tiếng rít kì dị, bọn họ sửng sốt, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn.
Trên bầu trởi rậm rạp những thân ảnh xẹt qua, mang theo khiếu âm không dứt.
Tê, mọi người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.
Thanh thế của đội ngũ này thật đáng sợ, tuyệt đối là quân tinh nhuệ. Rất nhiều người bắt đầu suy đoán, quân tinh nhuệ của môn phái nào đó đã tới, thịnh yến này hấp dẫn vô số ánh mắt của các môn phái.
Tu giả xẹt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, mọi người không kịp phản ứng đối phương đã biến mất.
"Thật lợi hại, không biết là người của môn phái nào tới, uy thế thật lớn a!
"Hắc hắc, ngày mai là biết!"
Mọi người càng thêm kích động, nghị luận dồn dập.
Cao Tú theo chưởng môn đi ra, trở lại Nghiễm Dương điẹn, dọc đường tu giả Mộc Kiếm doanh dồn dập hướng hắn hành lễ, trên mặt mọi người đều khó nén hưng phấn. Bọn họ buổi chiều chạy tới Minh Thuỷ thành, đóng quân ở Nghiễm Dương điện.
Cao Tú bị một đám Phó Thủ tiếp cận: "Đại nhân, chưởng môn nói như thế nào?"
"Ngày mai chúng ta xung phong!" Cao Tú cười nói, trong mắt hiện lên sự phấn khích.
"Thật tốt quá!"
"Ha ha, đám gia hoả Phi Vân doanh sẽ nhìn thật sự lợi hai của chúng ta!"
Tu gải Mộc Kiếm doanh hoan hô như sấm, thập phần kích động. Bọn họ đều là đệ tử kiệt xuất của Mộc Kiếm môn, mười năm như một tu luyện gian khổ, không phải là dành cho lúc này sao?
Bỗng nhiên, Cao Tú nhíu mày, bên tai hắn nghe thấy khiếu âm ong ong rung động từ xa vang lại gần.
Hắn biết rõ đây là cái gì, đây là âm thanh do đội ngũ bay qua sinh ra, tu giả khác cũng bị khiếu âm kinh động.
"Tên nào đui mù, dám bay trên đầu chúng ta vậy?" Có người nhịn không được quát.
Như trụ sở của Mộc Kiếm doanh phi thường kiêng kị có người bay qua đầu. Mỗi môn phái đều tận lực tránh bay qua đầu môn phái khác, đây cũng là luật bất thành văn.
"Phi Vân doanh đến Minh Thuỷ thành sao?" Cao Tú đột nhiên hỏi.
"Bọn họ đã đến được hai canh giờ rồi." Thủ hạ đáp.
Cao Tú sắc mặt đột nhiên thay đổi, lớn tiếng quát: "Địch tập kích!"
Tu giả đông nghịt lấy tốc độ kinh người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Oanh!
Vô số kiếm mang, giống như bùng nổ, tràn xuống.
Màn đêm tối đen trong giây lát như bừng sáng, toàn bộ Nghiễm Dương điện, tất cả đều bị kiếm mang của đối phương bao phủ.
Đám tu giả bên cạnh Cao Tú không khỏi thất sắc, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng đã trải qua huấn luyện, liều mạng thôi động linh trái, bảo vệ Cao Tú. Mà một tu giả khác của Mộc Kiếm doanh cắn răng hô to: "Sát!"
Trên trăm đạo kiếm mang sặc sỡ sắc màu bay lên.
Phốc phốc phốc!
Linh tráo trên người một gã tu giả Mộc Kiếm doanh bị đánh tan, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào liền bị vài chục đạo kiếm mang đâm tới, huyết hoa nở tung. Kiếm mang như mưa, dày đặc huyết hao giống như bạo liệt trên người tu giả Mộc Kiếm doanh.
Khí thế hoành tráng của Nghiễm Dương điện trong nháy mắt bị mưa kiếm mang đánh tan, lỗ hổng tràn ngập.
"Các ngươi, can đảm lên!"
Một tiếng gầm vang lên giống như sét đánh, ngay lúc đó, một gã tu giả trung niên trong tay cầm một tiểu kì màu cam, huy vũ ra tầng tầng hoàng sắc quang mạc. Kiếm mang dày đặc như mưa đụng phải hoàng sắc quang mạc này cũng chỉ loé lên chút rung động.
Tu giả Mộc Kiếm doanh sĩ khí đại chấn.
"A, kim đan." Mẹ trẻ nhẹ nhàng phun ra.
Lúc trung niên tu giả này xuất hiện, Nguỵ Nhiên đã nhìn ra đối phương nhưng hắn không nghĩ đối phương lại ra tay nhanh hơn hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo tu giả bản bộ vẽ ra một đường vòng cung, bay lên trời, ngay lập tức gập lại, bắt đầu lao xuống.
Tốc độ bọn họ gia tăng, trong không khí vang lên những tiếng rít.
Tiếng rít khiến da đầu người ta cảm thấy tê dại, Nguỵ Nhiên giơ phi kiếm trong tay lên, phi kiếm của tu giả phía sau hắn cũng đồng thời giơ lên.
"Bách sát!"
Nguỵ Nhiên mạnh mẽ quát, phi kiếm trong tay trùng điệp chém xuống.
"Bách sát!"
Bính bộ phía sau hắn cùng kêu lên, phi kiếm trong tay nhất tề chém xuống.
Một đạo kiếm mang kinh khủng dài hơn hai mươi trượng xé rách không khí, mang theo khí tức huỷ thiên diệt địa, từ trên trời giáng xuống, trùng điệp đánh lên hoàng sắc quang mạc.
Phanh!
Hoàng sắc quang mạc ầm ầm bị nghiền nát, cự kiếm mang cũng chỉ còn lại một nửa.
Khoé miệng trung niên máu tràn ra, trong mắt hiện lên sự ngoan cố, ngẩng đầu nhìn cự kiếm mang còn một phần nửa đang đánh tới, lạnh lùng nói: "Tới thật hay!" Dứt lời cờ da cam vung lên, vừa vặn cùng với nửa đoạn cự kiếm mang đối đầu.
Oanh!
Nguỵ Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt trắng xoá, cái gì cũng không nhìn rõ. Hắn cắn răng, vận linh lực đem gì đó trong tay hung hăng ném xuống dưới.
Đồ vật vừa rời tay, trước mặt một cỗ mãnh lực truyền đến, hắn không thể khống chế được bản thân, cả người văng lên trên không.
Giống như cưỡi mây đạp gió, hắn gần như thoát lực cười: "Ngu ngốc!"
Oanh!
Phía dưới truyền đến tiếng nổ càng thêm mãnh liệt.
Hạt đào lôi âm!
Hắn vừa đem hạt đào lôi âm ném xuống. Mười hai danh bộ thủ, ông chủ cho mỗi người một quả hạt đào lôi âm.
Lúc trước khi bách sát hắn đã chuẩn bị cho hạt đào lôi âm.
Chỉ bằng vào bách sát là không thể giết được kim đan. Thế nhưng sau khi bách sát tặng thêm một quả hạt đào lôi âm thì thần tiên cũng ăn không tiêu.
Rầm rầm oanh!
Tiếng nổ dày đặc của hạt đào lôi âm từ phía dưới truyền đến, lúc này, toàn bộ bộ thủ đều đem hạt đào lôi âm trong tay ném xuống.
Không kịp nhìn rõ tình cảnh phía dưới, bên tai truyền đến một âm thanh: "Triệt!"