Tu Chân Thế Giới

Chương 309: Thu hoạch lớn nhất




Doanh địa.

"Ngươi có thể nhanh hơn một chút không?" Bồ yêu không kiên nhẫn ở phía sau giục.

"Gấp cái gì! Ta xem còn cái gì bỏ sót hay không?" Tả Mạc một lần nữa cực kì tỉ mỉ kiểm tra lại toàn thân lão đạo, đảm bảo không còn gì lưu lại. Lúc này mới lưu luyến đêm lão đạo ném cho Bồ yêu.

Bồ yêu nôn nóng khó dằn nổi mà hoá thành một đoàn hắc phong, cuồn cuồn nổi lên, lão đạo biến mất.

"Thật đáng thương!" Tả Mạc tràn ngập đồng cảm mà lắc đầu cảm khái, nhưng ngay lập tức ánh mắt chuyển tới đống chiến lợi phẩm trước mặt, nhất thời tươi cười rạng rỡ. Chiến đấu cùng kim đan thống khổ nhất là quá trình nhưng mà chiến lợi phẩm cũng là hưởng thụ lớn nhất.

Ực…

Đồ vật trên người lão đạo không tính là nhiều nhưng có thể lọt vào mắt của kim đan tự nhiên phẩm chất bất phàm. Một chuỗi tử mẫu chuông đồng, một khối đá xanh hình ngọn núi nhỏ cỡ lòng bàn tay, ba mai ngọc giản.

Đầu tiên Tả Mạc xuất ra tử mẫu chuông đồng, hai cái chuông đầu màu vàng óng một lớn một nhỏ, ở giữa xuyên qua một sợi dây màu đỏ.

Tả Mạc cảm thấy thú vị, liền lắc lắc chuông đồng.

Đinh!

Tả Mạc giống như bị một dã thú húc phải, chưa kịp đưa ra phản ứng gì đã bay xa mấy trượng rồi.

Một lát sau, Tả Mạc lắc lư đầu đứng lên, phun ra mấy hạt cát ở trong miệng, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc chuông trên mặt đất.

Pháp bảo thật lợi hai!

Nếu không phải hắn tu thành Đại Nhật ma thể, vừa rồi chỉ cần như thế phỏng chừng hắn không chịu nổi. Pháp bảo âm loại cổ quái như thế, hắn là lần đầu tiên trông thấy. Pháp bảo âm loại đa số đều đi vào con đường mê hoặc tâm thần, mà một ít lợi hại hơn thì có thể trực tiếp đả thương tâm thần hồn phách người ta.

Cái này là tử mẫu chuông, lại có thể lấy lực đả thương người.

Cổ quái! Quá cổ quái!

Tả Mạc dè dặt nhặt tử mẫu chuông đồng lên, thần thức đắm chìm trong đó. Muốn lý giải một kiện pháp bảo, biện pháp tốt nhất là dùng thần thức tra xét rõ ràng.

Ngay khi thần thức xâm nhập vào chuông đồng, Tả Mạc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi, bản thân đang ở trong một mảnh hư không.

Vô số phù văn phức tạp với phong cách cổ xưa đang xoay xung quanh hắn, chúng giống như từng sinh mệnh sống động, tự do vận chuyển. Tuy Tả Mạc bây giờ cũng được coi là tinh thông phù trận nhưng thấy những phù văn này cũng không khỏi cảm thấy choáng váng.

Các Tả Mạc không xa có một viên cầu cao chừng bằng người, viên cầu do phù văn tầng tầng lớp lớp bao vây mà hình thành. Đó là cấm chế! Viên cầu to như vậy bị người ta bày ra biết bao tầng cấm chế a!

Nhìn chằm chằm vào viên cầu đầy cấm chế, Tả Mạc bỗng có chút hiếu kì, rốt cuộc bên trong viên cầu này cầm cố cái gì đây?

Chẳng lẽ, bên trong viên cầu mới là then chốt để nắm giữ chuông này? Cỗ lực lượng thật lớn vừa đánh mình bay đi, không biết là do cái gì xuất ra? Những phù văn này? Còn cái gì bị phù văn cầm cố?

Hắn có chút không xác định, nhưng lúc này hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phù văn bay lượn xung quanh đã vượt ra khỏi phạm vi sở học của hắn. Nếu như không cẩn thận rơi và bên trong, hắn không xác định bản thân có thể chạy thoát không!

Từ trong chuông đồng đi ra, trong lòng Tả Mạc vẫn còn sợ hãi.

Phẩm giai của pháp bảo này hắn không đoán được, nhưng ít nhất cũng phải ngũ phẩm trở lên, trực giác nói cho hắn biết nó rất nguy hiểm. Xuất phát từ cẩn thận, Tả Mạc quyết tâm tạm thời không động đến nó. Phỏng chừng lão đạo bị giết hẳn là do bản thân không hiểu rõ cách sử dụng nó.

Sự chú ý của Tả Mạc lập tức rơi vào tảng đá xanh giống như ngọn nói kia, vừa vào tay, hắn liền thất kinh.

Rất nặng!

Tảng đá to cỡ lòng bàn tay này nhưng trọng lượng dĩ nhiên lại đạt tới mức kinh khủng, hai ngàn cân!

Tả Mạc nhất thời hưng phấn, đây là một kiện pháp bảo lợi hại. Hắn không khỏi tỉ mỉ xem kĩ, bên ngoài ngọn núi này có vô số phù triện như ẩn như hiện, nhỏ như sợi tóc, biểu hiện ra trình độ luyện chế cao siêu.

Tả Mạc quán nhập linh lực vào bên trong.

Hai cái hồng tự chu sa hiển hiện ở mặt ngoài đá xanh, núi nhỏ cũng nhanh chóng bành trướng cao thành năm trượng.

Tả Mạc trong lòng khẽ động, ngón tay chỉ về phía trước, trong miệng quát một tiếng: "Tật!"

Ngọn núi bỗng dưng xuất hiện tại chỗ mà ngón tay Tả Mạc chỉ vào, ầm ầm nện xuống!

Oanh!

Đất rung núi chuyển, dưới chân Tả Mạc chấn động, gần như muốn dựng lên vậy. Khí lưu kèm theo bụi bặm bốc lên, giống như có một cơn lốc quét tới.

Toàn bộ doanh địa đều bị động tĩnh lớn như thế kinh động, chỉ thấy vô số bóng người hướng nơi này bay tới.

Khi bọn họ thấy mặt đất xung quanh ngọn núi màu xanh đầy vết rạn như mạng nhện, thần sắc mỗi người đều giống như ngốc vậy.

"Khụ khụ, tản ra! Tản ra! Ta thử pháp bảo mới thôi!"

Tả Mạc đem mọi người đuổi đi, chạy tới trước núi nhỏ, ngẩng mặt tràn ngập say mê nhìn vào hai chữ "trấn tà" đỏ thẫm.

Bảo bối tốt à, bảo bối tốt!

Nện xuống như thế mà đập vào một tên tu giả kim đan thì cũng bị tan xương nát thịt. Chỉ cần sượt qua một chút thì không gãy tay cũng gãy chân.

"Trấn tà phong" chính là một kiện pháp bảo ngũ phẩm khiến Tả Mạc yêu thích không muốn buông. Ngũ phẩm pháp bảo, tất nhiên là có phù trận kỹ, thi triển bình thường đã có uy lực như này, không biết khi thi trển phù trận kỹ thì sẽ xảy ra hiện tượng gì.

Hắn trước hết đem trấn tà phong thả vào trong giới chỉ, tìm tòi phù trận kỹ không phải chỉ chốc lát là xong.

Liên tiếp gặp được hai kiện pháp bảo cực phẩm khiến lòng hiếu kì của Tả Mạc tăng lên rất cao, hắn đối với ba ngọc giản còn lại rất là mong đợi.

Lấy ngọc giản ra, hắn lật ra xem một quả.

Ngọc giản thứ nhất ghi chếp về công pháp mà hoàng bào lão đạo tu luyện "Trầm Thổ Quyết", là một pháp quyết lục phẩm hành thổ hiếm thấy, ngọc giản này khiến Tả Mạc kinh hỉ không thôi. Ngũ hành pháp quyết cao phẩm ở Côn Lôn cảnh nội nơi kiếm tu hoành hành là cực kì khó có được.

Rất nhanh hắn tìm được chiêu thức mà hoàng bào lão đạo thi triển tại Minh Thuỷ thành, tên là "Trầm Thổ Cấm", trong nháy mắt điều động hành thổ chi lực trong lòng đất đạt được hiệu quả cầm cố.

Trừ cái đó ra, còn rất nhiều điều huyền diệu khác, thấy được điều đó trong lòng Tả Mạc không khỏi sợ hãi.

Nếu như không phải do đối phương sơ ý, bị cận thân chế trụ, thắng bại lần này còn phải xem xét, thật đúng là sự đời khó nói. Tu giả kim đan tinh thông ngũ hành pháp quyết, cùng kiếm tu kim đan hoàn toàn khác nhau, tuy rằng công kích không lợi hại bằng kiếm tu nhưng thủ đoạn biến hoá lại khó lường.

Tả Mạc hạ quyết tâm, bộ "Trầm Thổ Quyết" này phải tu luyện cho tốt. Thiên phú ngũ hành của hắn tốt hơn so với tu kiếm rất nhiều.

Ngọc giản thứ hai khiến Tả Mạc lại càng thêm rung động, bên trong ghi chép chính là các loại phương pháp tế luyện trấn tà phong. Hai mắt Tả Mạc hoa lên, kinh hỉ thật lớn. Trấn tà phong này dùng mười ba ngàn cân tam phẩm nham thạch xanh thẫm trải qua hơn trăm lần luyện háo, không ngừng bỏ đi tạp chất, cuối cùng luyện thành một vạn cân tinh hoa.

Bên trong ngọc giản còn ghi chép phù trận kỹ của trấn tà phong, vô cùng cường hãn, Tả Mạc cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Trấn tà phong là pháp bảo giống như Phiên Thiên Ấn, loại pháp bảo này uy lực cường đại, nhưng cũng có thiếu sót, giống như trấn tà phong này cần tu giả nắm trong bàn tay. Nhưng với trọng lượng khủng bố đạt tới vạn cân, mặc dù đã trải qua luyện chế, không thôi động thì trọng lượng đạt tới hai ngàn cân, người có khí lực hơi yếu là không thể thi triển được.

Trấn tà phong rơi vào tay hoàng bào lão đạo cũng tương đối lâu, chính vì nguyên nhân này khiến nó chỉ được đặt ở trong ngóc ngách của giới chỉ.

Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, nó vô cùng thích hợp. Hắn có Đại Nhật ma thể, lực lượng lớn vô cùng, đừng nói hai ngàn cân, kể cả là một vạn cân hắn cũng có thể nâng lên được. Nếu như tu hành "Trầm Thổ Quyết", hai cái phối hợp lại uy lực càng tăng lên gấp bội.

Bên trong ngọc giản còn ghi chép phương pháp làm như thế nào để luyện chế thêm một bước, Tả Mạc xem qua hai lần liền đem nó thu vào giới chỉ, lật xem ngọc giản cuối cùng.

Ngọc giản cuối cùng là một phần giới đồ.

Phần giới đồ này so với giới đồ mà Tả Mạc chép của Dung Vi thì lớn hơn nhiều, điều này khiến Tả Mạc có chút giật mình. Hắn đoán rằng giới đồ này là hoàng bào lão nhân từ nơi nào nhặt được chứ không phải do bản thân tự làm.

Tiêu kí giới ở trên giới đồ đạt tới năm trăm, thậm chí có không ít giới ở những nơi thập phần hẻo lánh. Tả Mạc mơ hồ có thể nhìn ra đây là lộ tuyến cuộc đời của người làm ra giới đồ này. Trong đó không hề ít lộ tuyến thâm nhập đến những nơi cực kì xa xôi.

Mỗi một giới đều có tin tức đi kèm cực kì tỉ mỉ.

Tả Mạc không khỏi sinh ra vài phần kính ý, có thể đi đến nhiều nơi như vậy, vị tu giả này thực lực phải rất mạnh.

Nhìn vào giới đồ, Tả Mạc xem từng cái rất hứng thú.

Khi hắn nhìn thấy ở trung giới có Vân Hải giới, ở trên có đánh dấu một tin tức khiến hắn nhất thời ngây ra.

"Ở sâu trong Thuỷ Vân Hải có thể săn được Thuỷ Vân Thai, chữa trị tẩm bổ thần hồn có hiệu quả kì diệu."

Thuỷ Vân Thai!

Tả Mạc chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, những pháp bảo lúc trước đều không thể khiến hắn cao hứng như tin tức vừa rồi!

Thuỷ Vân Thai nguyên lai ở Vân Hải giới!

Vân Hài giới!

Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, hắn lập tức tìm được vị trí của Thiên Thuỷ giới, rất nhanh, hắn đã tìm được lộ tuyến đi tới Vân Hải giới.

Đây là một lộ tuyến rất dài, ở giữa phải trải qua bảy cái trung giới, hai mươi sáu cái tiểu giới. Hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân một ngày nào đó phải đi qua nhiều nơi như vậy. Nhưng, hắn không cảm thấy chút nao núng nào, không có chút khiếp đảm nào.

Hắn muốn tìm được Thuỷ Vân Thai để chữa trị cho A Quỷ thật tốt.

A Quỷ đang ngồi đó, chim ngốc và tháp nhỏ đuổi bắt quanh nàng, chơi đùa cực kì vui vẻ. Từ khi A Quỷ bị thụ thương, khí tức kinh khủng xung quanh thân thể nàng biến mất, bọn chim ngốc tháp nhỏ không còn sợ nàng nữa, ngược lại, đối với nàng thập phần thân thiết.

Tiểu hoả thích ở trên người A Quỷ lăn qua lăn lại, mà tiểu hắc thì thích nằm trên tóc A Quỷ, tháp nhỏ thích chạy quanh A Quỷ, làm cho Tả Mạc cảm thấy bất ngờ chính là chim ngốc. Tên gia hoả vẻ mặt rắm thối không biết vì sao đối với A Quỷ thái độ vô cùng tốt, thậm chí nguyện ý chở nàng.

Đây là đãi ngộ mà Tả Mạc không thể tưởng tượng nổi.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Tả Mạc cảm thấy sau khi làm bạn với bốn tên, khuôn mặt ngây ra của A Quỷ dường như có thêm một tia sinh cơ.

Tả Mạc nhìn thấy điều này, cảm thấy dị thường ấm áp.

Tô Nguyệt thất hồn lạc phách mà trở lại môn phái, ban ngày phát sinh chuyện kia, đến bây giờ vẫn còn không ngừng lay động tâm thần của nàng. Nàng chấp chưởng Bách Hoa Minh hơn hai mươi năm, âm mưu quỷ kế gì cũng đã từng trông thấy, nhưng chiến đấu cuồng bạo như thế là lần đầu tiên tận mắt trông thấy!

Xem ra thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, nàng tự cười bản thân.

Ngồi xuống, uống một ngụm linh trà, tinh thần nàng tốt hơn một chút.

Đúng lúc này, một nữ đệ tử thần sắc hoang mang vội vã chạy tới.

"Chưởng môn! Không tốt rồi! Sư muội bị Thiên Tự Giáp giết chết, hắn… Hắn chạy thoát rồi!"

Chén trà đang đặt bên miệng Tô Nguyệt bị nện thẳng xuống mặt đất, mắt hạnh trợn tròn, tức giận trách: "Còn đứng đần ra đó làm gì? Không mau đuổi theo? Một đám vất đi! Không tìm được trở về, tất cả các người không cần về nữa!