Tu Chân Thế Giới

Chương 296: Nguyệt Ngân




Chỉ một đợt tấn công như vậy, hai ngàn người ở chính diện đã tổn thất hơn năm trăm.

"Đúng là rác rưởi." Lôi Bằng đầy khinh thường nói: "Nhiều người như vậy mà ngay cả đợt sóng thứ nhất cũng chẳng đỡ được."

Niên Lục không cho là đúng nói: « Vậy chẳng phải càng tốt áo? Đỡ tốn công sức của chúng ta. Cẩn thận kẻo nhiệm vụ ông chủ giao cho không hoàn thành được. »

« Định diệt sạch ththaatsao? » Lôi Bằng lầm bầm nói.

« Thế ngươi tưởng sao? Đừng cầu may nữa!" Niên Lục vừa gẩy gẩy gợn tóc dài trên trán, dù bận bịu nhưng vẫn ung dung nói: « Ông chủ ra lệnh trước mặt nhiều người như vậy, nếu chúng ta không hoàn thành. He he. Làm mất mặt ông chủ cũng là làm mất mặt mẹ trẻ. Làm mất mặt mẻ trẻ, tiếp theo có lẽ không cần ta nói nữa. »

« Cái này ta cũng biết. » Lôi Bằng bày ra phong thái độc cô cầu bại: « Ta chỉ cảm thấy đánh bại kẻ địch như vậy thật chẳng chút vui thú. »

« Kẻ địch? A, ngươi chắc chắn là nhầm rồi, bọn chúng là dê béo. Khoái cảm khi giết dê béo là lột sạch chứ không phải đánh bại. »

"..."

Không để hai người kịp tán phét tiếp, mệnh lệnh của mẹ trẻ nhanh chóng được truyền tới, hai người vội vã quay người, thu liễm tâm thần.

Chỉ thấy Chu Tước doanh khó khăn lắm mới xuyên qua phía sau đối phương giờ mạnh mẽ quay sang giết ngược lại.

Hơn một ngàn tu giả vừa bị tấn không tạo thành một mảng hỗn loạt, giờ lại lập tức kêu khóc thảm thiết, thiếu tổ chức hữu hiệu, bọn chúng chỉ có nước kinh hoảng chạy khắp nơi.

Nhưng chưa trốn được bao xa đã bị những tu giả Chu Tước doanh đã sớm lặng lẽ di chuyển sang bên sườn tòm gọn, sau khi bị chém chết liên tục hơn mười người, những người còn lại bị dọa tới chết khiếp, quay đầu bỏ chạy.

Những khúc di chuyển ở bên cánh cũng không theo kịp, bọn họ chỉ phụ trách loại bỏ những tu giả chuẩn bị bỏ trốn, xua chúng trở lại trong đội ngũ lớn kia.

Chu Tước doanh xoay người truy sát, tựa như đuổi cừu, không ngừng truy đuổi hơn một ngàn người đang bị giết tới mức kinh hãi kia.

Hồng Quân Hiên tay chân phát lạnh, sắc mặt tuyệt vọng, ngây ngốc đứng trên không trung, nhìn những tu giả ngoại đường không ngừng xẹt qua bên người, khuôn mặt họ đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Tất cả bố trí của mình đều đã bị đối phương làm xáo trộn, đối phương chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã đột phá thành công, hắn còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, bọn họ đã như thủy triều lao về phía tu giả ngoại đường, phân tách ba đội ngũ còn lại ra.

Sự sợ hãi nhanh chóng lan tràn, đội ngũ vốn sĩ khí đã thấp tới cực điểm giờ hỏng mất tại chỗ.

Trên áng mây, Tả Mạc nhìn chiến trường hỗn loạn, không khỏi lắc đầu nói: "Đội ngũ như vậy đúng là miệng cọp gan thỏ." Rồi mặt lập tức hiện vẻ vui mừng, cười he he nói: "Ngược lại lại tiện nghi cho chúng ta."

Nữ tu đứng bên người hắn như người gỗ.

Tả Mạc thật ra chỉ lẩm bẩm, không trông mong nữ tu có phản ứng gì. Ngược lại, nếu nữ tu đột nhiên mở miệng, hắn chắc chắn sẽ giật nảy mình.

Tiếng hô đồng thanh "
Đầu hàng tha chết" của Chu Tước doanh đứng từ xa cũng có thể nghe thấy. Đám tu giả ngoại đường đã sớm tuyệt vọng, đầu hàng liên tiếp, nhanh tới mức Tả Mạc cũng giật mình.

Diễn biến toàn bộ quá trình triến đấu vượt ngoài dự liệu của mọi người. Ngay cả Tả Mạc và Công Tôn Sai cũng có phần khó tin, bốn năm ngàn người cứ như vậy dễ dàng buông bỏ chống cự, lựa chọn đầu hàng tập thể.

Những người khác thấy vậy cũng ngây ra như phỗng.

Người trung niên phản ứng lại đầu tiên, lắc đầu than nhẹ: "Cách làm của ngoại đường rốt cuộc cũng không phải chính đạo, xây dựng đội ngũ như vậy hoàn toàn không chút sĩ khí đáng kể. Bình thường không sao nhưng một khi gặp nguy hiểm chẳng chịu nổi một đòn."

Gã to lớn không phục nói: "
Nếu là những cánh quân tinh nhuệ của bản môn, chỉ sợ thắng bại ra sao còn là ẩn số."

Người trung niên cười cười: "
Tinh nhuệ của bản môn chưa chắc đã kém hơn đội ngũ này, nhưng chiến tướng thì sao?"

Gã to cao ngẩn ra, ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Bồi dưỡng chiến tướng không dễ, cực ít người xuất thân dân dã, bình thường cũng chỉ có các môn phái lớn mới có thể bồi dưỡng ra một ít. Trong các viện đánh giá, viện đánh giá về chiến tướng là ít người nhất. Bất quá từ khi Đô Thiên Huyết Giới gặp chuyện không hay, việc huấn luyện chiến tướng như măng mọc sau mưa mùa xuân, tầng tầng lớp lớp.

Đương nhiên, đó đều là những trò lừa đảo kiếm tinh thạch.

Nhưng do sự khao khát của mỗi đại môn phái đối với chiến tướng, giờ chiến tướng đã trở thành nghề nghiệp hấp dẫn nhất. Trong môn phái cũng có ba đến năm chiến tướng song đều chỉ lấy được thẻ bài thanh đồng.

Chiến tướng của đội ngũ này chắc chắn không chỉ là thẻ bài thanh đồng.

Trên thẻ bài thanh đồng một cấp là thẻ bài nguyệt ngân. Chiến tướng cấp nguyệt ngân đều là nhân tài rất hiếm có, phí chiêu mộ cao tới mức vượt qua một vị kiếm tu kim đan.

Chẳng lẽ là chiến tướng nguyệt ngân…

Gã to cao nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng thẹn thùng của Công Tôn Sai, có phần không dám tin tưởng.

Cũng khiếp sợ như hắn còn có Dung Vi. Bất quá, Dung Vi không phải nghi ngờ mà là khẳng định. Bản thân nàng cũng là chiến tướng thanh đồng, càng có phán đoán chuẩn xác về trình độ của Công Tôn Sai.

Người trẻ tuổi với nụ cười thẹn thùng như đứa trẻ nhà bên kia tuyệt đối là một chiến tướng nguyệt ngân!

Minh Tiêu phái lần này đụng phải tấm sắt rồi!

Dung Vi không nói một lời nhìn về phía chiến trường, phía sau nàng là những phủ vệ với vẻ mặt kinh hãi.

Ánh mắt nàng bỗng chuyển sang người trẻ tuổi da đen kia, cũng là thành chủ Kim Ô. Nàng khẽ nhíu mày khó hiểu, thành chủ Kim Ô hình nhưu đang thưởng thức đôi chân trần của nữ tủ bên cạnh.

Không ngờ lại là một tên háo sắc.

Nàng không khỏi âm thầm đáng tiếc, chiến tướng nguyệt ngân tuổi trẻ như vậy, tiền đồ không thể ước lượng, không ngờ lại là thủ hạ của một tên háo sắc, khiến nàng nảy sinh vài phần tiếc nuối bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đôi chân trần hoàn mỹ vô song của nũ tu, miệng lẩm bẩm: "Ngươi nói xem, Minh Tiêu lão tổ lần này liệu có tới không?"

Trải qua chuyện đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, quan hệ giữa Tả Mạc và nữ tu xích lại gần rất nhiều, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được điểm này.

Đôi chân trần của nữ tu luôn vô ý hấp dẫn ánh mắt hắn, lúc đầu hắn còn có chút xấu hổ, sau phát hiện nữ tu hoàn toàn không để ý, hắn bèn không kiêng nể gì cả.

Đây là chỉ là truy cầu cái đẹ mà thôi! Lý do của Tả Mạc đầy vẻ đường hoàng khảng khái.

« Hẳn cũng sắp tới. »

Tả Mạc không mở mắt, lẩm bẩm nói.

"Minh Tiêu lão tổ..."

Nữ tu vẫn yên lặng không tiếng động.

Cướp đoạt đối với Chu Tước doanh mà nói cũng tương đối thành thạo, còn Bao Dịch lại càng gấp gáp, không kịp chờ lao ra khỏi thành giúp. Chỉ tốn không tới mộ canh giờ, toàn bộ đám tu binh đều đã bị lột sạch.

Đám tu giả đứng quan chiến ánh mắt cháy rực, hận không thể lao tới kiếm chác. Bất quá sau khi thấy sức chiến đấu cường đại của Chu Tước doanh, không ai dám cử động.

Đến khi đám đệ tử Minh Tiêu như Hồng Quân Hiên được áp giải tới trước mặt Tả Mạc, ai nấy chỉ còn mỗi cái quần cộc.

"Ngươi dám động tới một sợi tóc của chúng ta, lão tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Một tên đệ tử Minh Tiêu cố ra vẻ cứng rắn nói.

Thần kinh sao, Tả Mạc trợn trắng mắt, đã đến nước nào rồi còn cố tỏ ra cứng rắn như vậy, chỉ tổ bôi xấu mình thôi.

Hồng Quân Hiên đọt nhiên quở trách tên đệ tử này: "
Câm miệng!"

Hắn không để ý tới gã nữa, gay sang nói với Tả Mạc: "
Chúng ta đều là đệ tử trung tâm của Minh Tiêu phái, nếu các hạ có thể tha cho chúng ta một đường sống, chúng ta nguyện ý trả giá tương ứng."

Tả Mạc trước mắt sáng ngời, không gì hấp dẫn hắn hơn tinh thạch, song hắn ngoài miệng vẫn nói: "
Ồ, nhưng giờ các ngươi chẳng có gì cả."

"
Xin cho ta một con hạc giấy, ta tin cái giá của mình nhất định có thể thỏa mãn các hạ." Hồng Quân Hiên lúc này đã khôi phục sự trấn định trước kia.

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

"
Vì sao?" Hồng Quân Hiên lập tức nôn nóng hỏi, nếu đối phương không đáp ứng cái mạng nhỏ của mình cũng khó bảo toàn, hắn cho rằng đối phương không hài lòng: "Hai trăm khối tinh thạch tứ phẩm? Cái giá này…"

Đám sư đệ xung quanh ai nấy đều hít một hơi lạnh, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn nhị sư huynh. Bọn chúng không ai ngờ nhị sư huynh lại giàu có tới vậy.

Nhị sư huynh kiếm đâu ra lắm tinh thạch như vậy?

Tả Mạc vẫn lắc đầu.

"
Thêm vò phân nửa lợi nhuận của ngoại đường!" Hồng Quân Hiên vô cùng đau lòng nói: "Các hạ cũng biết một năm ngoại đường có thể kiếm được bao nhiêu, chỉ cần các hạ tha cho chúng ta một con đường sống, ngoại đường vẫn sẽ nằm dưới sự khống chế của chúng ta…"

"
Nhị sư huynh, huynh điên rồi…" Một đệ tử Minh Tiêu không nhịn được nói.

"
Câm miệng!" Hồng Quân Hiên sắc mặt tái mét, gân xanh nổi lên, dữ tợn nói: "Các ngươi đều muốn chết ở đây phải không?"

Những người khác lập tức im lặng.

Hồng Quân Hiên như con bạc thua sạch, nhìn Tả Mạc hỏi: "
Thế nào?"

Tả Mạc vẫn lắc đầu.

"
Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Hồng Quân Hiên như sắp hỏng mất.

"
Muốn giết chết Minh Tiêu lão tổ." Tả Mạc bình tĩnh nói.

Tất cả đệ tử Minh Tiêu lập tức sửng sốt rồi đồng loạt cười lên ha hả như nghe được câu chuyện người không thể ngờ tới.

Hồng Quân Hiên cũng cười tới mức hông phát đau, một lúc lâu sau mới dừng lại, cười khẩy nói: "
Đừng nói giỡn? Các ngươi muốn giết lão tổ sao? Chỉ bằng các ngươi? Ta cảm thấy các ngươi nên suy nghĩ một chút về đề nghị của ta đi."

Tả Mạc có phần hứng thú nói: "
Ồ, thế sao? Thực lực của đám người chúng ta không đủ sao?"

"
Nào chỉ không đủ?" Hồng Quân Hiên cười lạnh nói: "Lão tổ tu vi kim đan, pháp lực vô biên. Các ngươi tuy có chút thực lực nhưng đứng trước mặt lão tổ cũng chẳng thể làm được cái gì. Thế nào? Suy nghĩ về đề nghị của ta một chút đi, làm người phải thực tế một chút."

Khuôn mặt Hồng Quân Hiên không khỏi lộ vẻ kiêu ngạo.

Tả Mạc cũng chẳng có hứng nhiều lời vô ích với bọn chúng, xoay người rời khỏi. Lập trước của mọi người bất đồng, rất nhiều suy nghĩ của hắn đám Hồng Quân Hiên không thể hiểu nổi. Hắn cũng chảng quay đầu lại, phất tay nói: "
Đám người này đừng lưu lại, miễn cho ngày sau lại có hậu hoạn."

Sắc mặt đám người Hồng Quân Hiên trong chớp mắt đã trắng bệch như tờ giấy.

Thành Kim Ô trải qua việc này có thể nói thanh danh đại chấn, truyền khắp Tiểu Sơn giới. Đám người này, tòa thành này đều đột nhiên quật khởi, không có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không ai biết lai lịch của họ.

Nhưng người có ngu ngốc tới đâu cũng biết, thời khắc quyết chiến giữa thành Kim Ô cùng Minh Tiêu phái đã sắp tới.

Cho dù là bồ đoàn Hắc Luyện hay trận đại chiến lần này đều đã định trước hai bên chỉ có một có thể tồn tại.

Mà thành Kim Ô sau trận đại chiến này, cửa thành đóng chặt, phòng bị nghiêm ngặt, không ai biết bên trong đó rốt cuộc đang làm gì. Chỉ thỉnh thoảng bên trong thành truyền tới tiếng ổ ầm ầm, vài tu giả to gan lớn mật muốn bay lên trời nhìn xem, kết quả bị cương lôi do lầu phù chiến bắn ra hù dọa thiếu chút nữa chết khiếp.

Thành Kim Ô toàn lực chuẩn bị cho chiến trận, càng khiến cho những tu gải khác cảm giác thế cục đã tới nước giương cung bạt kiếm. Trong phạm vi một trăm dặm quanh thành Kim Ô không một bóng người, tuy bọn họ vẫn rất muốn tận mắt thấy trận đại chiến, song lần này không ai dám.

Lần này, Minh Tiêu phái sẽ chỉ có một người tới, Minh Tiêu lão tổ.

Kim đan duy nhất còn lại ở Tiểu Sơn giới hiện giờ!

Liên tục vài ngày, trời đất âm u, lạnh lẽo áp bức không nói nên lời.

Gió thổi báo cơn bão sắp tới.