Tu Chân Thế Giới

Chương 277: Phát hiện




Núi Vô Không.

Mộc Hi đứng bật dậy: "Cái gì? Tiểu Sơn giới có sao hiện ban ngày?"

"Đúng vậy thưa đại nhân!" Người trung niên đáp, hắn có phần nghi hoặc: "Nhưng rõ ràng chúng ta đã điều tra dọc đường rồi, không thể nào bỏ sót được."

Mộc Hi xua tay: "Cái này cũng không lạ, nếu vị đại nhân kia không muốn gặp chúng ta, tất nhiên có cách quấy nhiễu chúng ta điều tra."

Nàng suy nghĩ một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Ở đây và Tiểu Sơn giới đều có hiện tượng ban ngày sao hiện, không phải trùng hợp. Tra xét xem trong Vô Không Kiếm môn có ai không chuyển tới Minh Đào giới. Vận dụng tất cả lực lượng của chúng ta, thông báo cho các đại nhân khác, lập tức điều tra việc này. Mặt khác, lệnh cho thám tử của chúng ta ở Tiểu Sơn giới để ý những tu giả di chuyển từ Thiên Nguyệt giới tới Tiểu Sơn giới, nhất là những ai từng là đệ tử Vô Không Kiếm môn."

Người trung niên nói: "Chúng ta lưu lại quá ít người ở Tiểu Sơn giới."

"Vậy phái người tới." Mộc Hi quả quyết nói: "Phái một đội ngũ ba trăm người lập tức chạy tới Tiểu Sơn giới, bắt tay vào việc này. Tin tức này phải báo cáo ngay cho hội trưởng lão, đốc thúc các đội ngũ ở hậu phương tăng tốc, nhanh chóng chiếm Tiểu Sơn giới."

"Rõ!" Người trung niên nhanh chóng nhận lệnh.

Không bao lâu sau, một đội yêu quân hơn ba trăm người thần sắc vội vã bay đi. Bầu không khí ở núi Vô Không đột nhiên trở nên khẩn trương.

Nhưng, ngay cả Mộc Hi cũng không ngờ, ngay trong lòng núi dưới chân họ cũng ẩn chứa một đám người.

"Bọn chúng bắt đầu hành động rồi, một cánh quân ba trăm người, xem hướng bay có lẽ là Tiểu Sơn giới." Một người trẻ tuổi lông mày hình lưỡi kiếm bình tĩnh nói.

Trước mặt hắn rõ ràng là Lâm Khiêm, bên cạnh Lâm Khiêm, một người đang đứng thẳng, là Vi Thắng.

"Tiểu Sơn giới?" Trong mắt Lâm Khiêm hiện vẻ suy tư: "Lẽ nào chúng có phát hiện gì ở Tiểu Sơn giới? Vi huynh, huynh còn sư đệ nào ở Tiểu Sơn giới không?"

Vi Thắng hơi nhíu mày nhưng vẫn đúng theo sự thực mà trả lời: "Chỉ có bọn Tả sư đệ."

"Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi?" Lâm Khiêm thì thào tự hỏi.

Vi Thắng không trả lời, bầu không khí có phần bối rối. Bọn họ bây giờ đang ở trong kiếm động, Vi Thắng từng tu hành ở đây, thực sự rất quen thuộc. Cho dù là ai cũng không nghĩ ra nơi đây lại ẩn chứa một lực lượng tinh nhuệ.

Đây là đội ngũ tinh nhuệ nhất mà Vi Thắng từng gặp! Bọn họ có kỷ luật nghiêm ngặt, tính cách kiên nhẫn. Khiến hắn khiếp sợ nhất là thực lực của bọn họ. Tuổi của họ đa số chỉ xấp xỉ với hắn, lớn tuổi nhất cũng không quá sáu mươi song đều có tu vi ngưng mạch, so với hắn chỉ hơn một chút, không sai biệt lắm với La Ly sư đệ. Thực lực như vậy trong môn phái nhỏ tuyệt đối là đệ tử hạch tâm, mà ở đây lại chỉ là một thành viên bình thường nhất.

Tròn tám trăm người, hắn không nghĩ ra rốt cuộc phải là thế lực mạnh mẽ tới mức nào mới có thể tập trung được lực lượng kinh khủng đến thế!

Thân phận của Lâm Khiêm trong mắt hắn càng trở nên khó dò, rất hiển nhiên những người này tôn sùng Lâm Khiêm từ tận đáy lòng. Hắn dám khẳng định nếu Lâm Khiêm gặp nguy hiểm, mỗi người ở đây ngoại trừ hắn đều nguyện ý dùng tính mạng bản thân để ngăn cản.

Nhưng cho dù thế lực của Lâm Khiêm có lớn tới mức nào, Vi Thắng vẫn chẳng ưa gì hắn, vì Lâm Khiêm hoài nghi Vô Không Kiếm môn. Tuy môn phái đã chuyển tới Minh Đào giới, cũng đã dần ổn định, song Vi Thắng vẫn đầy cảm tình đối với núi Vô Không.

Chuyện mất tung tích của Tả sư đệ, hắn vẫn giữ im lặng. Tình cảm của hắn và Tả Mạc rất sâu đậm, cách làm của môn phái tuy hắn có thể hiểu nhưng vẫn không tán thành. Thế lực của môn phái giờ đã lớn hơn trước, nhưng cũng xa cách hơn xưa. Không chỉ hắn, ngay cả La Ly hay Tiểu Quả đều giữ im lặng.

Đảo Hoang Mộc bị yêu quân tấn công, xác suất sư đệ còn sống thực quá nhỏ.

Vốn hắn cũng không muốn mang theo đám người Lâm Khiêm ẩn nấp trong kiếm động, song do mệnh lệnh của chưởng môn hắn vẫn phải chấp hành. Trong lòng hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hắn quen thuộc khắp từ trên xuống dưới Vô Không Kiếm môn, chưa từng phát hiện điểm dị thường. Song khiến hắn bất ngờ là yêu quân quả thực chạy tới đóng quân ở núi Vô Không.

Hắn cúi đầu nghĩ lại tâm sự của mình, bỗng dưng cảm thấy, nếu quả thực bọn Tả sư đệ có vấn đề, vậy cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ít nhất cũng nói lên Tả sư đệ còn sống, nghĩ tới điểm này, trán hắn giãn ra.

Bí cảnh ở Thiên Nguyệt Giới, Phó Phong nghe thủ hạ báo cáo xong, trầm ngâm hỏi lại: "Tiểu Sơn giới?"

Một lát sau, hắn lắc đầu: "Yên lặng xem biến động vậy."

Tả Mạc rất phiền muộn, cực kỳ phiền muộn. Tốc độ của chim ngốc giờ nhanh chóng tuyệt luân, lúc bay gần lúc bay xa, đôi mắt lộ vẻ đắc chí không thể che dấu.

Khoe khoang, khoe khoang lộ liễu!

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, thiếu điều ném cho nó vài quả Dương Sát Cương Lôi. Hắn hiểu rõ chim ngốc, bình thường vốn đã kiêu ngạo huênh hoang, giờ ỷ vào tốc độ bay nhanh lại càng được nước làm càn.

Thái độ như vậy không thể kéo dài!

Không đợi hắn nghĩ ra cách, đã nghe Trịnh Trung bên cạnh khen: "Con chim này thật thần tuấn! Nhanh như sấm chớp, trước nay chưa từng thấy, trước nay chưa từng thấy!"

Đám người Liễu Quý dồn dập phụ họa.

Tả Mạc nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, nhìn thoáng qua chim ngốc càng lúc càng đắc ý, nhúm lông xám phía đuôi vếch lên trời.

Cuối cùng anh đây cũng hiểu vì sao đám người này nghèo đói tới vậy, ánh mắt quá kém!

Tả Mạc lười để ý tới bọn họ, lần này có mười tám người quyết định theo hắn, những người còn lại chọn rời đi. Tả Mạc cũng không níu kéo, trong đám người này ngoại trừ Trịnh Trung là hắn thấy hơi có trình độ, thực lực của những người khác chỉ có thể coi là bình thường.

Bất tri bất giác, tầm mắt của hắn đã cao lên nhiều.

Nhất là trận chiến lần này, hắn thể nghiệm càng thêm rõ ràng. Nếu là đám người do mẹ trẻ dạy dỗ, chỉ cần cho hắn một khúc, hắn có lòng tin giết chết được Hoàng Trác Quang.

Đám tu giả này đấu với người của Chu Tước doanh, nếu một đấu một, hai bên tương đương. Năm đấu năm, Chu Tước doanh thắng, mười đấu mười đã hoàn toàn không chút căng thẳng, trăm đấu trăm, Chu Tước doanh có thể không chút tổn thất.

Hắn nghe nói gần đây Chu Tước doanh lại thử nghiệm chiến thuật mới, điều này cũng khiến hắn mong đợi. Công Tôn Sai sư đệ ngày càng xuất sắc.

Nữ tu im lặng bay bên hắn, đám người Trịnh Trung dù cảm thấy nàng có phần kỳ quái song cũng chẳng hề sợ hãi, cứ theo lẽ thường nói chuyện. Ngược lại, chim ngốc cực kỳ sợ nữ tu, tuy không ngừng chạy tới khoe khoang trước mặt Tả Mạc nhưng không dám tới gần nữ tu chút nào.

Tả Mạc liếc nhìn nữ tu, trong lòng thở dài, tuy nhìn qua không đáng ngại song thực tế lần này thân thể nàng bị thương rất nặng.

Lúc hắn chạy tới sơn động, nữ tu vẫn đang nhập định. Hắn nhân cơ hội kiểm tra thân thể nàng một chút, phát hiện tình huống rất quỷ dị, thân thể nàng càng lúc càng kém, song lực lượng màu tím quỷ dị kia lại bị kích phát càng mạnh mẽ hơn.

Điều này khiến Tả Mạc không hiểu nổi.

Lực lượng màu tím này như một cái lưới cuốn lấy mỗi bộ phận trên thân thể nàng. Thân thể nàng thực tế đã vỡ tan thành từng khối song toàn bộ đều bị bao phủ bởi lực lượng màu tím nên mới không tan vỡ. Tả Mạc lại phát hiện, thân thể nàng càng tổn hại nặng nề, lực lượng màu tím này lại càng mạnh mẽ, bao phủ thân thể nàng càng chặt.

Tà công!

Ngoại trừ hai chữ này, Tả Mạc không còn từ ngữ nào khác để hình dung.

"Ông chủ, địa bàn của chúng ta ở đâu?" Liễu Quý cẩn thận hỏi.

"Đỉnh Thiên Tinh." Tả Mạc thuận miệng đáp.

Liễu Quý giật nảy mình: "Đỉnh Thiên Tinh! Khu vực đó có rất nhiều thế lực!"

"Ừ!" Tả Mạc còn mải nghĩ chuyện của nữ tu, lơ đễnh đáp: "Giờ không còn rồi!"

Trong lòng Liễu Quý càng thoải mái, xem ra thế lực của ông chủ nhất định không nhỏ. Hắn có rất nhiều mối tin tức, thậm chí còn có liên hệ với một ít thế lực trên đỉnh Thiên Tinh, không ngờ đã bị ông chủ tiêu diệt rồi.

Ở Tiểu Sơn giới, không gì khiến người ta yên tâm hơn gia nhập vào một thế lực có thực lực.

Liễu Quý cười he he nói: "Tiểu Sơn giới rất rối loạn. Nghe nói trấn Nam Thắng bị người ta đánh cho nát bét, giờ Hoàng Trác Quang lại bị chúng ta giết, phái Minh Tiêu nhất định sẽ rất sốt ruột. Giờ thật lắm người to gan, ngay cả trấn Nam Thắng cũng dám đánh, thực quá lợi hại! Bội phục bội phục!"

Liễu Quý chép miệng, vẻ mặt cảm khái, những người khác trong lòng cũng thầm tán thưởng.

Tả Mạc à một tiếng nói: "Không cần bội phục, chúng ta đánh đấy."

Xung quanh lập tức yên tĩnh.

Liễu Quý sợ tới mức thiếu chút nữa rớt từ trên trời xuống, nhìn sang những người khác, ai nấy há hốc mồm ngơ ngác nhìn Tả Mạc.

Tả Mạc kỳ quái nhìn bọn họ: "Các người làm sao vậy? Trấn Nam Thắng không khó đánh như các người tưởng đâu."

Đám người kể cả Trịnh Trung nhất thời đều khó thoát khỏi cơn khiếp sợ.

Trịnh Trung phản ứng nhanh nhất, ngay từ đầu hắn đã đoán Tả Mạc là người trong môn phái lớn, giờ tựa hồ càng chứng thực suy đoán của hắn. Ở Tiểu Sơn giới, chưa từng có ai dám thẳng tay đối phó với phái Minh Tiêu như vậy.

Đột nhiên từ phía xa xuất hiện một loạt điểm đen nhỏ.

Những điểm đen nhỏ đó bay với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát sau đã cách bọn họ không tới hai mươi dặm. Lúc này họ mới nhìn rõ, có khoảng hai mươi người.

Trịnh Trung trong lòng chấn động, mắt lộ vẻ kinh hãi, hét lớn: "Mọi người cẩn thận!"

Hơn hai mươi tu giả bay với tốc độ cực nhanh, nhưng khiến Trịnh Trung chấn động nhất là đội hình của họ! Phi hành với tốc độ cao như vậy song đội hình của đối phương không hề thay đổi, như một lưỡi đao nhọn phá băng tiến bước, từ khoảng cách xa này hắn đã cảm thấy khí thế lẫm liệt ùa tới!

Đối phương bay thẳng về phía bọn họ!

Sắc mặt Trịnh Trung chuyển sang màu tái!

Trong mắt hắn, hai mươi người đối phương như hợp thành một thể, khí cơ, hô hấp, linh lực đều hòa chặt tới cực điểm, không một kẽ hở!

Mọi người như rơi vào hầm băng, không cần chiến đấu lòng tin của bọn họ đã bị đối phương phá hủy. Đối phương bay tới nhanh như điện, thậm chí chẳng có ý che dấu, trong không khí vang lên tiếng rít cuồn cuộn như sấm, mục tiêu nhằm thẳng vào bọn họ!

Một vài tu giả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ầm ầm bỏ chạy tứ tán.

Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên âm trầm hẳn đi.

Bất quá, chỉ có năm người bỏ chạy, mười ba người còn lại vẫn ở bên người hắn.

Thật là lợi hại!

Trịnh Trung kinh hãi, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng. Hắn tuy là tu giả ngưng mạch tam trọng thiên song đối diện với công kích của hai mươi người này vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng.

Nhưng hắn vẫn che trước Tả Mạc, cho dù biết sẽ không chống được đám người này nhưng hắn vẫn ra sức bảo vệ an toàn cho Tả Mạc, dẫn gã chạy thoát.

Ngoài dự liệu của hắn, hai mươi người đột nhiên giảm tốc, nhanh chóng ngừng lại trước mặt bọn họ.

"Ông chủ!" Người dẫn đầu đầy vẻ vui mừng.

Trịnh Trung chỉ cảm thấy mình như vừa từ địa ngục nhảy thẳng lên thiên đường, song còn chưa kịp vui mừng, bên tai đã vang lên giọng nói đầy vẻ lạnh lẽo của Tả Mạc.

"Năm người kia, chém."

Đám người Trịnh Trung chấn động song không ai dám cầu tình, ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc nhiều thêm một phần kính nể.