Thừa lúc lão tổ vẫn bế quan, Hạ Tường giấu nhẹm sự việc. Người khác cũng hiểu, chuyện này thật quá lớn, nếu lão tổ biết được thì toàn bộ mọi người đều mất mạng, tất cả đều im lặng. Mất năm chiếc thuyền vận nô là tổn thất lớn nhất, còn một ngàn tu nô thì không đáng giá.
Bọn hắn còn có thể bồi thường được năm chiếc thuyền vận nô.
Nhưng một vài lão đại của các thế lực đã đàm phán thỏa đáng lại bỏ mạng trong lần đánh lén này khiến bọn hắn tức hộc máu. Hiệp nghị trước kia cũng thành một tờ giấy lộn. Các thế lực này sẽ hỗn loạn một thời gian, rồi trùng tổ, tuyển ra tân lão đại. Đây cũng là nguyên do vì sao công việc khắc phục kéo dài.
Bọn đáng chết!
Nếu như mình có thể tóm được bọn chúng, nhất định sẽ băm bọn chúng ra.
Hạ Tường nghiến răng, nghĩ tới các thế lực đang hỗn loạn, đầu hắn như to ra. Hắn đột nhiên phát giác, từ khi mình ngồi vào ghế đại trưởng lão ngoại đường, liên tục gặp vận đen, không có chút thuận lợi nào.
Hiện tại hắn phải suy xét có nên tham gia vào tranh đấu nội bộ các thế lực kia không. Thời gian không nhiều, nếu trước khi lão tổ xuất quan, còn không hoàn thành việc này, hắn sẽ mất đi cơ hội sửa chữa.
Mỗi lầu phù chiến đều tỏa ra ánh sáng bạc, trong đêm vô cùng mỹ lệ.
Trên đỉnh lầu phù chiến, bảy hạt đào lôi âm lơ lửng, chúng như đang lập lờ trong nước. Thỉnh thoảng còn bay lượn trên lầu, vô cùng linh hoạt. Đỉnh lâu cùng bốn vách không ngừng tỏa điểm sáng bạc, những điểm sáng bạc như mây mù không ngừng bị hạt đào lôi âm hút lấy.
Tả Mạc kiểm tra tỉ mỉ hạch đào được nuôi dưỡng trong mỗi lầu phù chiến. Phù trận được khắc trên mỗi lầu phù chiến là "Dương Sát Cương Lôi", những đám sương mù màu bạc nhìn như vô hại này lại ẩn chứa vô số cương lôi nhỏ mịn, hạt đào lôi âm được ôn dưỡng, uy lực càng vượt quá mong đợi của mọi người.
Việc xây thành mới chỉ hoàn thành một nửa, nửa còn lại càng khó hơn.
Trong một tòa lầu ở trung tâm thành Kim Ô, Tả Mạc đào bới điên cuồng, bùn đất đào ra lập tức bị kim ô hỏa đốt cháy sạch. Thân thể của hắn nay đã tiến vào giai đoạn hai, ít biểu hiện hơn lần đầu rất nhiều.
Giai đoạn hai biểu lộ không rõ như giai đoạn một, nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy sự tiến bộ của thân thể.
Tả Mạc có thể thi triển "Lưu Ly thiên ba" từ mười tám vòng thành mười chín vòng. Uy lực tăng lên, nhưng không có biến hóa thực chất.
Song Tả Mạc càng hứng thú với ma văn trên cơ thể mình.
Ngọc Thiết Đầu là ma thể, sau khi đạt tới giai đoạn hai (nhị thục), ma văn xuất hiện mờ nhạt. Ma văn trước ngực hắn cực mờ, nếu không phải Tả Mạc tỉ mỉ quan sát, rất dễ bỏ qua biến hóa nhỏ bé đó.
Da của hắn vốn đen bóng, ma văn cũng màu đen, hòa vào nhau cực khó phát hiện.
Tả Mạc cẩn thận nghiên cứu một hồi, phát hiện ma văn hiện lên cũng không hoàn chỉnh, có nhiều chỗ quá mờ, khó tra rõ, cần chờ đạt tới giai đoạn ba mới hiện rõ.
Hắn ghi nhớ, sau đó lại tập trung xây thành.
Chỉ trong vòng vài ngày, Kim Ô thành càng thêm rực rỡ.
Dường phố sạch sẽ dị thường, hai bênh đường là phòng ốc mới tinh san sát, phong cách kiến trúc muôn hình muôn vẻ. Có định viện với gạch xanh ngói đỏ, cũng có những lầu nhỏ đỉnh nhọn đầy màu sắc. Tu giả tại thành Kim Ô tới từ nhiều địa phương khác nhau. Phòng khốc phiêu phù trên không căn bản là không xuất hiện, khác hẳn với các thành thị bình thường khác, nguyên do xuất phát từ vấn đề an toàn.
Cây xanh hai bên đường mọc um tùm, quả trữu nặng, tản ra mùi thơm dụ hoặc. Những chỗ trống trải, như góc tường, dưới cây to đều được trồng thêm hoa cỏ, linh thực của các tu giả cũng được dùng tới. Không ít chim chóc bị hấp dẫn tới, khắp nơi đều bừng bừng sinh cơ.
Niên Lục kéo theo một đám tu giả kiêm trình ngày đêm trở về, cũng vô cùng kinh ngạc trước mỹ cảnh, không còn lời gì để nói.
….
Bao dịch hành lễ với tháp nhỏ đang phiêu phù trước mặt, vẻ mặt cảnh giác: "Tháp gia, ngài lại đói sao?"
Tháp nhỏ béo tròn xoe hết sức bày ra tư thái ngạo nghễ, nhưng càng khiến kẻ khác phì cười. Đừng sau nó, chim ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực, khoe ra cái bụng tròn xoe, mắt híp lại, căn bản kiêu ngạo không nhìn người. Tiểu Hắc ở trên đầu dốt điểu, râu trên đầu rung loạn, liên tục nhìn ngó xung quanh.
Bao Dịch cũng không dám cười, ba tiểu tổ tông trước mặt, hắn không dám đắc tội.
Hắn thực không rõ, thời đại nào, cả pháp bảo, tọa kỵ, sâu bọ đều thành tinh? Ba tên này thành quần kết đội, cứ một thời gian ngắn lại tới càn quét một phen. Kẻ kỳ quái nhất là tháp nhỏ, cái gì cũng ăn, pháp bảo, tài liệu,… toàn bộ đều nhét vào bụng.
Nhưng ông chủ vẫn dung túng nó, tất cả pháp bảo không dùng được đều ném cho tháp nhỏ.
Đối với loại thủ tài nô (kẻ tham tiền) như Bao Dịch, thì quả là đau đứt ruột vỡ gan. Dù hắn biết các pháp bảo kia không có bao nhiêu giá trị, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt, nhìn thấy chúng nó chui vào bụng tháp nhỏ, một viên tinh thạch cũng chẳng rớt ra, tim hắn nhỏ máu.
Phá giá! Phá gia nha!
Không biết từ lúc nào, tháp nhỏ đã trở thành đại địch hàng đầu trong thâm tâm Bao Dịch.
Đương nhiên hắn cũng không dám lộ địch ý, tháp nhỏ được ông chủ sủng ái cực độ. Nếu như trước kia hắn có ý nương nhờ, vậy bây giờ là trung thành chí tử. Nói đùa, một người mạnh mẽ tới có thể tự mình xây một tòa thành, chẳng nói gặp qua, dù là nghe cũng chưa từng. Hắn hiện tại minh bạch, vì sao dạng cao thủ như Tạ Sơn cũng nguyện ý làm thủ hạ.
Lại nhìn vào sức chiến đấu cường đại của bọn thủ hạ, trời, tài thận ở trên, Bao Dịch hắn cả đời đều không từng nghĩ gặp qua một đội ngũ hung tàn đến thế.
Hắn không tin ai tại Tiểu Sơn giới có thể uy hiếp tới bọn họ, trừ phi Minh Tiêu lão tổ tự thân tới. Còn điểm nữa khiến hắn bôi phục ông chủ, ông chủ cung ứng tinh thạch cho thủ hạ thực rộng lượng. đội ngũ bảy trăm người, một ngày ba ngàn năm trăm viên tinh thạch tam cấp, quy đổi là bảy viên tinh thạch tứ cấp.
Một ngày bảy viên tinh thạch tứ cấp! Xuýt xoa! Lúc đầu hắn suýt ngất. Dù hiện tại, tại Tiểu Sơn giới, tinh thạch không đáng giá, nhưng vẫn không phải là con số nhỏ.
Hắn cảm thấy một áp lực trầm trọng, pháp bảo thu được không bán ra được. Hiện tại lại xây thành, phải nghĩ biện pháp giúp ông chủ buôn bán, nếu không cứ trường kỳ gặm của ông chủ, ngày sau không biết thế nào.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, thấy tháp nhỏ lay động trước mặt hắn, hắn nhìn lại, bỗng phát hiện, một hàng con rối đứng sau lưng chúng.
Con rối!
Bao Dịch là một thương nhân lão làng, các loại pháp bảo, khôi lỗi tự nhiên biết. Nói thực, bằng cái nhìn của hắn, nhữn con rối thanh đồng này được luyện chế cực thô ráp.
Con rối thanh đồng chỉ cao hơn một cấp so với giấu trúc, nhưng vẫn tính được là hàng thông thường. Hắn nhẩm tính, loại con rối thanh đồng này có bán cũng chẳng bán được giá cao.
Nhưng có thể thấy được, người thiết kế con rối cũng bỏ nhiều tâm tư. Con rối hẳn để đào khoáng, chi dưới giống như rắn, mỗi đốt xương đều giúp chúng phù hợp với mặt đất lồi lõm. Nửa thân trên là hình người truyền thống, nhưng là bốn tay mà không phải hai tay.
Một hàng khôi lỗi đứng chỉnh tề, mỗi khôi lỗi đều vác một tui đay to quá thân mình.
Bao Dịch thu bớt coi thường, khôi lỗi tuy hơi xấu, nhưng khí lực rất lớn, là khôi lỗi tốt.
Khối lỗi liên tục tiến tới thả xuống túi đay trên mình. Rất nhanh, trước mặt bao dịch có một núi nhỏ.
"Tháp… Tháp gia, đây là thứ gì? " Bao Dịch cẩn thận hỏi.
Thap nhỏ cong thân tháp béo tròn xoe, làm ra một động tác tự ngạo.
Bao dịch nuốt nước miêng, lau mồ hôi trán, có chút lo lắng hỏi: "Để ta xem sao?" Mỗi lần đối mặt với ba tên này, hắn đầu to như cái đấu, hắn rất hôi shaanj, vì sao lúc nhỏ không học đoán ý (Body language)?
Tháp nhỏ gập đầu lia lịa.
Bao Dịch an tâm, không đoán sai, hắn vội chạy tới mở túi đay.
Tinh tahchj chói mắt khiến hắn ngây ngốc, cả phòng sáng lóa.
Tháp nhỏ chạy tới trước mặt dốt điểu, tranh công trạng, dốt điểu dùng cánh cọ tháp nhỏ, tháp nhỏ lập tức vui mừng ra mặt, vội bay tới trước, hấp tấp dẫn đường. Thằng tặc tinh, tới mấy lần sớm quen đường quen cửa. Dốt điểu thồ tiểu Hắc, như đi vào chốn không người, cao ngạo dạo điểu bộ, phiêu nhiên lướt qua Bao Dịch đang đứng như trời trồng.
Thúc Long là người phụ trách tối cao tại Vệ doanh. Hắn là một lão tu nô, khác với rất nhiều người, hắn đã qua tay năm chủ nhân, hắn cũng khá có uy tín trong đám tu nô.
Khắp doanh địa, mỗi người đều liều mạng tu luyện, hắn lộ ra vẻ vừa ý. Đối với chủ nhân hiện tại, hắn cảm kích. Chỉ có tu nô qua tay nhiều chủ, mới hiểu rõ, đãi ngộ hiện tại đã như tiên cảnh.
Mình có thể được chủ nhân xem trọng, thống lĩnh vệ doanh, hắn càng kích động, lại càng hoảng sợ. Vui vì có thể giúp chủ nhân, sợ là sợ mình làm hỏng việc.
Hắn không ngờ, ông chủ không kêu bọn hắn đi làm việc, mà để bọn hắn tu luyện. Tu luyện hiển nhiên là việc tốt, tuy hắn hiểu không nhiều, nhưng cũng biết chỉ tu luyện mới có giá trị. Nhưng lại không tránh khỏi bận tâm, chủ nhân tuy nhân hậu, nhưng trong mắt những người khác là phá gia. Nào có ai lại để tu nô đi tu luyện?
Chuyện hoang đường như thế, hắn chưa từng nghe nói qua.
Nhưng nếu chủ nhân đã phân phó, hắn chỉ có thể tận lực giúp chủ nhân. Có lúc hắn cũng mơ tưởng trong vệ doanh sẽ xuất hiện vài cao thủ, vì chủ nhân làm việc, mình dù chết cũng đáng.
Chủ nhân thu lưu bọn hắn, còn để bọn hắn tu luyện, vệ doanh trên dưới đều dốc sức. Thúc Long sợ nhất là tu nô mới, tu nô mới trong lòng chỉ toàn thù hận, trong mắt bọn họ, toàn bộ tu giả đều là địch nhân.
Hắn cũng từng như vậy.
"Thúc Long, để bọn họ đứng dậy, ta muốn kiểm tra tiến độ." Trên vòng cỏ truyền tới tín niệm, hắn lo lắng. Tu chân thật thần kỳ, vòng cổ này cũng hẳn là một loại pháp bảo.
"Vâng!" hắn nhỏ giọng ứng tiếp, vội gõ trống.
Trong thức hải, Bồ yêu hứng khởi bừng bừng chầm chơi hạng liên, Tả Mạc luyện chế thứ đồ chơi này cũng có chỗ dụng.
Dợt ra một đội tu ma giả, là chuyện cực kỳ thú vị.