Tu Chân Thế Giới

Chương 137: Đều có đối thủ




Tố lạnh lùng nhìn nam tử gầy còm trước mặt, nàng nhận ra hắn.

Quỷ Phong, lai lịch bất minh, sở trường "tiểu quỷ kiếm", quỷ độn thân pháp quỷ thần khó lường, là tuyển thủ nổi trội tại Đông Phù đấu kiếm hội.

Quỷ Phong mặc hắc ý, không biết là dùng tài liệu gì chế thành, tối đen không chút sáng sủa. hắn cao gầy, đôi tay như củi khô, mắt âm mai, toàn thân tán ra âm khí nồng nặc.

Hai người cũng không phải loại người thích nói nhiều, ánh mắt va chạm trong không trung, hai người đồng thời rat ay.

Tố hơi nhấc tay, năm ngón tay trắng nõn khẽ nắm lấy hư không.

Quỷ Phong thấy cảnh vật vặn vẹo, trời đất quay cuồng, cảm giác ngất ập tới.

"Từ cực kiếm!"

Tuy trong tay không có kiếm, nhưng Từ Cực kiếm ý vẫn giữ nguyên uy lực vốn có.

Quỷ Phong hừ lạnh, đôi mắt âm hàn như mắt ưng khẽ khép hờ, cũng không thấy hắn làm gì, biến mất tại chỗ.

Tố tay nhỏ hóa trảo làm chỉ kiếm, khẽ vạch vào hư không bên người!

Một thanh bạch cốt quỷ kiếm đột nhiên từ trong hư không đam ra. Một kiếm một chỉ như có hẹn ước, vô cùng chuẩn xác đụng chạm.

Tố hừ một tiếng, đối phương lại áp súc toàn bộ kiếm ý tại mũi kiếm, kiếm chỉ vừa tiếp, nàng đã chịu thiệt. kiếm ý băng hàn, men theo đầu ngón tay của nàng chui vào trong thân thể, nàng cảm giác thân thể hơi cương cứng.

Bạch cốt quỷ kiếm, toàn thân trắng bệch, không biết dùng loại bạch cốt nào chế thành, chuôi kiếm là một xương đầu hoàn chỉnh mở miệng ngậm lấy thân kiếm, bốn răng chó bén nhọn uốn khúc giao nhau, hai hốc mắt trống rỗng. hai ngọn quỷ hỏa chớp chớp. CHuôi kiếm do bảy mai tiền đồng xếp thành hàng, thừng rơm bện thành.

Cũng không rõ tên thanh bạch cốt kiếm, nhưng vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Sau hắc sa, Tố mắt lộ vẻ tức giận. Vừa đụng đã chịu thiệt, đối với nàng quả là rất hiếm khi.

Nàng chịu thiệt vì chưa dùng tới phi kiếm, tuy trong lòng không nguyện, nhưng vẫn lấy ra phi kiếm màu xanh đen. Nàng vốn tisnht oán, trước khi phi kiếm mới luyện thành, không dùng lại phi kiếm.

Tuy phi kiếm trong tay tên "hắc diệu", chất địa cũng là thượng giai, nhưng không thích hợp kiếm quyết của nàng.

Đối với một nữ nhân cầu hoàn mỹ, một thanh phi kiếm không thích hợp, nàng thà không dùng còn hơn.

Nàng không tức giận vì chịu thiệt, mà vì đối phương bức nàng phải dùng ra phi kiếm mà mình không thích.

Quỷ Phong một kiếm chiếm thượng phong, tiếp đó khẳng định sẽ không dừng lại, sẽ không cho nàng cơ hội thở dốc. Nếu là bình thường, nàng tựu nhiên có thể từ từ đánh bại, nhưng hôm nay, nàng còn phải tìm Tả Mạc. Nàng không có hứng thú với đấu kiếm hội, nhưng Tả Mạc có thể tiến top 10 hay không lại quan hệ tới việc luyện chế phi kiếm mới của nàng.

Nàng cần tốc chiến tốc thắng.

Chạm nhẹ chuôi"hắc diệu", mũi kiếm hướng lên, dựng trước mình. Cảnh vật chung quanh thân nàng đột nhiên vặn cong, chỉ có nàng ở trung ương là vẫn an nhiên.

Nhưng lúc này, cốt kiếm đã từ trong hư không trước mặt đâm tới Tố.

Tố không chút cử động.

Thấy đối phương không có ý tránh né, Quỷ Phong hơi bất ngờ, nhưng cốt kiếm trên tay không chút chần chừ, đầu cốt phát ra tiếng ô ô, như vô số oan hồn kêu gào, nhiếp hồn phách. Nếu đâm trúng, không có cơ hội còn sống.

Phi kiếm cực nhanh, chớp mắt liền chạm tới diện sa trên mặt Tố, Quỷ Phong không chút vui mừng, vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Tố lại dễ bị hạ như thế?

Lần đấu kiếm hội này, cao thủ tụ tập, mà mấy người được đánh gái cao thì có hai người thần bí nhất, một là Tố, hai là Quỷ Phong. Hai vị này lai lịch không rõ ràng, ai cũng không ngờ tới hai vị tuyển thù thần bí khiến người xem hiếu kỳ lại thành đối thủ.

Đâm trúng!

Quỷ Phong không vui mà kinh sợ, tuy rõ ràng đâm trúng, nhưng cốt kiếm lại không có cảm giác đâm trúng.

Không hay!

Trong cơn kinh sợ, Quỷ Phong nhanh chóng lui lại.

Không biết vì sao, cốt kiếm lướt qua cách hắc sa của nàng chỉ ba tấc, hàn khí âm sâm khiến nàng không thoải mái, nhưng nàng không nháy mắt một cái.

Hắc diệu kiếm trong tay chuyển ngang trước ngực, tay chái nắm lấy, nhắm mắt trầm ngâm, miệng niệm ba âm tiết.

Nàng bắt đầu phản kích.

Tả Mạc lau mồ hôi, hài lòng nhìn phù trận trước mặt.

Vũng nước nửa mẫu bị hắn hoàn toàn khoanh vùng, trở thành trận tâm của phù trận. Vũng nước tuy không so được sông hồ, thủy hành lực cũng rất nhỏ yếu, nhưng đối với hắn là đã đủ. Hoàn toàn khoanh lại trong trận, hắn cũng không lo bị người khác phá hoại.

Bảy cờ nhỏ màu lục to như bàn tay, men theo biên vũng nước, liên tiếp hô ứng.

Bảy cán cơ fnhor do thanh mộc cấp 3 luyện thành, mặt cờ là thiên tằm tơ cấp 3 dệt nên, triện khắc phù trận. bảy thanh mộc kỳ như bảy rẽ, hấp thu thủy hành lưc từ vũng nước, hóa thành mộc hành lực.

Chung quanh mỗi thanh mộc kỳ, có bảy lò đan bằng đồng xanh cấp 2, bày theo hình thất tinh bắc đầu, bảo vệ xung quanh thanh mộc kỳ bố thành "ly hỏa phù trận" cấp 2.

Mà cạnh bảy lò đan, mười hai ngọc bài đã qua luyện chế, cắm chằng chịt xung quanh. Mười hai ngọc bài dùng xích kim ti cực mỏng để nối lại, một lưới xích kim ti cực tinh tế giăng lên bảy lò đan, rõ ràng là "Tam chuyển hỏa trận" hoàn chỉnh.

Bảy bảy bốn mươi chin lò đan, chớp động quang mang, chúng nó hô ứng, cộng đồng hợp tahfnh một phù trận khác "—Đại Ly Hỏa phù trận."

Mượn thủy hành lực, trợ mộc hành lực, lại hóa thành hỏa hành.

"Ly Hỏa phù trận" cũng không phải phù trận cao cấp, bảy lò luyện đan cấp thấp đại đa số được khắc phù trận loại này. "Đại Ly Hỏa phù trận" so "Ly Hỏa phù trận" cao giai hơn, một loại do hai Ly Hỏa phù trận trở nên hợp thành.

"Đại Ly Hỏa phù trận" mà Tả Mạc lập nên là do bảy Ly Hỏa phù trận hợp thành! Còn được mộc hành lực dồi dào tương trợ, bảy Ly Hỏa phù trận còn trải qua Tam Chuyển Hỏa trận cường hóa.

Nó có thể sản sinh ra bao nhiêu hỏa diễm?

Tả Mạc vô cùng mong chờ, chri hận không tìm được người để thử.

Toàn bộ vũng nước, bị Tả Mạc cải tạo thành một lò luyện đan khổng lồ! có thể hiểu được, hỏa lực của lò luyện đan này sẽ đạt tới bước khủng bố cỡ nào. Chẳng qua, tới bước nào thì hắn cũng không biết. Thử nghiệm trước kia đều dùng tài liệu rẻ nhất, uy lực cũng đã khiến hắn hài lòng.

"Đại Ly Hỏa phù trận" trước mắt đơn giản là do vô số tinh thật chất nên, đại bộ phận là lần trước hắn mua được ở Đa Bảo Phi các.

Hắn tiếp tục lấy ra một đống đinh sắt lớn dài ba xích từ trong núi tài liệu, vác lên vai, tay phải xách theo một thanh chùy cực lớn.

Tả Mạc mắt lóe u quang, he he, đây mới là bắt đầu….

Thường Hoành tùy ý men theo sơn đạo đi tới, tựa như đi dạo, vẻ mặt lười nhác. Thỉnh thoảng dừng lại, nhìn về đỉnh núi nơi Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang đánh nhau náo nhiệt.

Ngẫu nhiên nhfint hấy một hai tu giả, thấy hắn như gặp quỷ, quay đầu bỏ chạy, hắn cũng lười đuổi, tự do tự tại đi dạo. Trong hai lần so đấu trước, hai đối thủ của hắn đều có một điểm chung là toàn bộ bị trọng thương! Một tên phải nằm liệt giường nửa năm, một tên phải nằm giường tám tháng.

Đối với tuyệt đại đa số tuyển thủ, bọn họ thà đụng Cổ Dung Bình, cũng không nguyện tiếp Thường Hoành. Kỳ thực giữa thua và trọng thương, tuyệt đại đa số thà thua còn hơn bị trọng thương nửa năm.

Nhưng phàm là tuyển thù tùy nghi di tản như Thường Hoành, toàn bộ đều là cao thủ tuyệt đối tự tin thực lực của mình. Phổ thông tuyển thủ, đại đa số đều tìm chỗ trốn. Kiên trì càng lâu, thứ hạng càng cao, đây là đạo lý đơn giản ai cũng hiểu. Có thể tu luyện tới bước này, tu giả đều không thiếu sự nhẫn nại.

Thường Hoành cuối cùng cũng gặp được một vị tu giả thấy hắn mà không chạy.

Một vị xem ra hết sức bình thường, một tu giả không để chút ấn tượng cho Thường Hoành, đối phương biểu hiện trấn định, hứng thú nhìn hắn.

Thường Hoành hít hít, tự nói với mình: "Có chút mùi vị quen thuộc."

Đối Phương ngớ người, lập tức lộ vẻ vui mừng.

Thường Hoành không hiểu sao đối phương cao hứng thế, như hắn không biết vì sao trên thân đối phương có mùi quen thuộc. Nhưng hắn lười hỏi, tay phải mò lấy khóa cốt trong vòng đồng.

Đao kiếm cùng cốt đầu mà sát vang lên thanh âm rợn tóc gáy, một màn lại khiến người ta sợ run.

Huyết Chu kiếm đỏ tươi từ trong khóa cốt kéo ra.

Thường Hoành phát hiện tu giả nhìn vào Huyết Chu kiếm, vẻ mặt vui mừng lập tức thay bằng thất vọng.

Thất vọng?

Khó hiểu, Thường Hoành khóe môi nhếch lên, tóc ngắn của hắn nhu rừng kiếm, cũng mang theo sát khí.

La ly cẩn thận trốn trong một sơn cốc, so với sự thản nhiên của đại sư huynh cùng sự tùy ý của Thường Hoành, hắn phải cẩn thận hơn nhiều. Ngồi ở trung tâm sơn khẩu, phi kiếm dựng đứng bên cạnh, hai mắt nhắm lại, tích súc kiếm ý.

Hắn như một thợ săn ôm cây đợi thỏ, mặc kệ địch nhân là thế nào xuất hiên ở miệng cốc sẽ phải đối mặt với một kích lôi đình mà hắn đã súc thế từ lâu.

Nghĩ lại trước đây mình kiêu ngạo tự đại, hắn như một kẻ bàng quan, lãnh tĩnh xem xét bản thân. Vốn muốn nhờ "Vô Hình kiếm quyết" cùng "Không kiếm quyết" tái hiện "Vô Không kiếm quyết", lại vô ý đi lên một con đường khác, con đường thuộc về mình.

Thiên phú của hắn tuy không tuyệt đỉnh như VI Thắng, nhưng cũng có chỗ hơn người, trong lòng hắn, trước khi Vi Thắng cùng Tả Mạc xuất hiện, hắn là đệ tử xuất sắc nhất Vô Không kiếm môn. Chỉ vì được sủng ái, hắn tính cách ngày càng kiêu hoành, không để ai vào mắt, dần trở nên xốc nổi. Một kích của Tả Mạc như tiếng chuông sớm trống chiều gõ tỉnh hắn.

La Ly thanh tỉnh lại, trở nên vô cùng khắc khổ cần mẫn, bắt đầu triển hiện thiên phú.

Bản môn cởi mở kho điển tịch, người thụ ích lớn nhất là La Ly. Vi Thắng tới kiếm động, rốt cục có được gì, không ai rõ, nhưng đại sư huynh không hứng thú với các điển tịch khác. Mà Tả Mạc chỉ hứng thú với luyện đan, luyện khí, cùng phù trận, trừ xem qua "Băng Ly kiếm quyết", kiếm quyết khác hắn cũng lười xem.

La Ly thì khác.

Nghiền ngẫm nhào nặm "Không kiếm quyết" cùng "Vô Hình kiếm quyết" không được, hắn hết cách chỉ có thể tìm đường khác, như si mê, như đói khát duyệt đọc suy đoán toàn bộ kiếm quyết của môn phái, muốn mượn cơ hội này để mở ra cho mình con đường.

Đặc biệt là "Vân kiếm quyết" "Hồng Viêm kiếm quyết" cùng "Thanh Lưu kiếm quyết" mấy bộ kiếm quyết cấp 4, hắn càng khổ lòng suy đoán. Ai cũng không ngờ tới, nhờ ba bộ kiếm quyết này, hắn thật sự dung hợp "Không kiếm quyết" cùng "Vô Hình kiếm quyết"!

Chỉ là, kiếm quyết lại dụng hợp khác hẳn với "Vô Không kiếm quyết".

La Ly đặt tên nó là "Ngã Ly"!