Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 983: Khi Khổng Khi Không Lại Thành Tình Địch Của Người Ta




- Ngươi muốn xem Tiểu Thập Lục độ kiếp ư?

Bạch Tôn Giả quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng:

- Nhưng ta không thể đưa ngươi qua đó được.

- Tại sao chứ?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại.

- Ngươi coi lại cảnh giới của mình đi, nay ngươi đã đến trạng thái tam phẩm đỉnh phong, bốn ký mạch trong cơ thể đều thông hết rồi, thân thể và tinh thần lực cũng vượt cấp đạt đến trình độ tứ phẩm. Giờ chỉ cần tu vi chân khí của ngươi tăng thêm chút nữa thì thiên kiếp tấn cấp tứ phẩm sẽ chủ động tìm tới cửa ngay. Nếu bây giờ mà ngươi chạy tới gần Tô Thị A Thập Lục xem cô ấy độ kiếp thì chắc hẳn ngươi sẽ cùng độ kiếp với cô ấy luôn mất. Khi đó hai người các ngươi sẽ gặp phải thiên kiếp mạnh gấp đôi, dù là ta cũng không cứu nổi các ngươi đâu.

Bạch Tôn Giả vừa lái xe vừa nói.

Tống Thư Hàng ngu người.

Đậu xanh, ta sắp độ thiên kiếp rồi ư?

Dù biết mình đã thông hết bốn mạch, nhưng Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy chắc phải còn lâu lắm mình mới độ thiên kiếp.

Dù sao thì lúc nghỉ hè hắn vừa mới độ thiên kiếp xong, tiềm thức cảm thấy lần độ thiên kiếp sau của mình phải lâu lắm mới tới.

Nhưng nay có Bạch Tôn Giả nhắc nhở, Tống Thư Hàng mới nhận ra thiên kiếp của mình đã xắn sẵn tay áo, chuẩn bị tới thăm hỏi mình bất kỳ lúc nào.

- Tèo rồi.

Tống Thư Hàng nói:

- Bạch Tôn Giả, ta hoàn toàn không biết gì về thiên kiếp độ tứ phẩm hết, thậm chí ta còn không biết trận pháp độ kiếp cần bố trí khi độ thiên kiếp tam phẩm tấn cấp tứ phẩm luôn!

- Không sao đâu, ta biết rõ ngươi hoàn toàn không biết gì về thiên kiếp tứ phẩm. Nên ta đề cử một thứ tốt cho ngươi này.

Bạch Tôn Giả nói:

- Ngươi lấy điện thoại, mở nhóm Cửu Châu số 1 rra, sau đó xem phần share trên nhóm. Linh Điệp đạo hữu vừa mới up một thứ tốt lên đó, sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi đấy.

Thực ra Bạch Tôn Giả không hề lo lắng trước việc độ thiên kiếp tứ phẩm của Tống Thư Hàng. Tống Thư Hàng khác với những người khác, bởi vì hắn có được một linh quỷ trình độ ngũ phẩm. Linh quỷ và chủ nhân là một thể, lúc độ thiên kiếp, Diệp Tư có thể thoải mái ra tay giúp đỡ Tống Thư Hàng, cũng sẽ không bị thiên kiếp coi như ngoại lực mà tăng cao cường độ của thiên kiếp.

Tống Thư Hàng nghe vậy thì lập tức mở điện thoại lên.

Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện tập tin ‘cảm nghĩ khi bàn việc độ thiên kiếp tứ phẩm’ do Linh Điệp Tôn Giả đưa lên.

- Linh Điệp tiền bối, cảm ơn ngài nhiều lắm!!

Tống Thư Hàng nhanh chóng tải tập tin này xuống.

Bên trong nói rất rõ về quá trình cơ bản lúc độ thiên kiếp tứ phẩm. Hơn nữa còn giải thích từ góc độ của mộ vị tôn giả về những thứ cần chú ý trong lúc độ thiên kiếp, cũng như các cách giải quyết hữu hiệu.

Ba mươi hai cái like!

- Được rồi, ta đi trước đây!

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng:

- Đợi đã, Bạch tiền bối ngài dừng xe lại trước đã.

Bạch Tôn Giả bây giờ vẫn đang lái xe chạy băng băng trên đường, nếu hắn bỗng vèo một cái biến mất thì Tống Thư Hàng và những người khác có mặt ở trong xe sẽ bị tai nạn mất.

- Yên tâm đi, sao mà ta quên chuyện này được chứ?

Bạch Tôn Giả hãm phanh, cũng dừng xe lại đàng hoàng.

Sau khi ngừng xe xong, Bạch Tôn Giả đột nhien lại nói:

- Đúng rồi, Thư Hàng này, ngươi và linh quỷ Diệp Tư có thể cộng hưởng thị giác không?

- Được chứ, ngoại trừ cộng hưởng thị giác ra thì còn có thể cộng hưởng trí nhớ, ta và cô ấy có thể truyền trí nhớ cho nhau,

Tống Thư Hàng đáp.

Hắn và Diệp Tư vẫn luôn tăng mạnh liên hệ khế ước linh quỷ của cả hai.

- Được, vậy ta có thể đưa Diệp Tư qua đó xem Tô Thị A Thập Lục độ kiếp. Đến lúc ngươi độ kiếp thì cũng có chuẩn bị tinh thần sẵn.

Bạch Tôn Giả nói.

- Cảm ơn ngài nhé Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng vội nói.

Diệp Tư vốn đang xem phim trong tivi ở ghế sau. Nghe vậy thì ngẩng đầu lên:

- Ơ? Bạch tiền bối, ta và Tống Thư Hàng là một thể, ta qua đó liệu có sao không?

- Yên tâm đi, chỉ cần không phải bản thể của Tống Thư Hàng qua thì sẽ không sao cả.

Bạch Tôn Giả nói.

Diệp Tư suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Được, ta qua đó xem vậy.

Tuy rằng còn tiếc bộ phim đang xem dở, nhưng nghĩ ra thì việc thu thập tin tức về thiên kiếp tứ phẩm cho Tống Thư Hàng vẫn quan trọng hơn.

Bạch Tôn Giả cầm tay Diệp Tư rồi nói:

- Thư Hàng, ngươi lái xe đi nhé.

Nói xong, không đợi Tống Thư Hàng đáp lại thì Bạch Tôn Giả và Diệp Tư đã biến mất tiêu.

Tống Thư Hàng:

- Đợi đã!!

Bạch tiền bối ơi, ta không có bằng lái!

Chiếc xe này thuộc dạng xe biển vàng, bằng lái của Tống Thư Hàng là bsp. Nhưng Tống Thư Hàng đã vèo một phát đi đến chỗ Tô Thị A Thập Lục mất rồi.

Tống Thư Hàng nhìn chiếc xe dài mười mét này, thầm thở dài một phen.

Giờ làm sao đây?

Trên con đường này lắm xe chạy qua chạy lại, Tống Thư Hàng căn bản không cách nào thu nó vào trong vòng tay không gian được. Nếu như một chiếc xe dài hơn mười mét đột nhiên biến mất trước mắt bao người thế này thì ngày mai sẽ lên trang đầu trên báo mất.

Làm sao đây?

Có nên cầu cứu chú cảnh sát giao thông không nhỉ?

Thôi bỏ đi.

Nếu lúc này chú cảnh sát giao thông tới thì nhất định sẽ gây ra rất nhiều hiểu lầm và phiền toái không cần thiết.

Ví như trước đó là ai lái chiếc xe này tới đây? Người lái xe đã đi đâu rồi? Chủ xe là ai? Có phải các người trộm xe hay không... vân vân và mây mây.

- Thôi bỏ đi, ta tự lái cho rồi.

Tống Thư Hàng quyết định.

Chỉ cần lái cẩn thận thì hắn vẫn chạy được, lỡ như gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra xe thì Tống Thư Hàng có thể mang cả người lẫn xe chạy biến vào thế giới hạch tâm.

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì bên vệ đường chợt có người đứng ngoắc hắn từ xa.

Đó là một tráng hán cao to.

Nhưng Tống Thư Hàng không quen đối phương.

- Qủa nhiên là ngươi, Thư Hàng tiên sinh. Nhìn ngươi có vẻ buồn rầu thế, có gì cần ta giúp không?

Tráng hán cao lớn nọ mỉm cười nói.

Trên người hắn mang theo một loại khí tức như biển rộng. Tống Thư Hàng đã từng cảm ứng được khí tức này từ trên người Ngư Kiều Kiều.

Đối phương là thành viên của hải tộc ư? Hơn nữa còn là thành viên hải tộc có thể hóa hình, lẽ nào là đại yêu ngũ phẩm?

Không đúng, thực lực của đối phương thoạt nhìn chỉ có tam phẩm thôi mà.

Chẳng lẽ là hải yêu loại đặc biệt gì ư?

- Ngươi là?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ha ha, ta là một thành viên của tộc Thiên Đinh trong hải tộc, tháng trước ta từng hầu hạ dưới trướng của Kiều Kiều đại tiểu thư một thời gian, gần đây bị điều sang làm người hầu cho Ô tiên sinh ở gần nhà của Kiều Kiều đại tiểu thư.

Vị tráng nam kia cười nói:

- Ta là Vương Bình, trời sinh có năng lực ngụy trang rất mạnh. Cho nên tuy thực lực không đủ, nhưng vẫn có thể dựa vào thiên phú chủng tộc để bắt chước bộ dạng của nhân loại. Nhờ thiên phú này mà giờ ta phụ trách mua đồ trong thế giới nhân loại giúp Ô tiên sinh, việc này rất dễ làm.

Hóa ra là người hầu cũ của Ngư Kiều Kiều, chẳng trách có thể nhận ra hắn.

- Thư Hàng tiên sinh, nhìn ngươi có vẻ buồn rầu thế, gặp phải chuyện phiền não gì à?

Tráng nam Vương Bình hỏi.

- Là thế này, vừa rồi Bạch tiền bối đột nhiên đi mất, sau đó để lại chiếc xe này. Giấy phép của ta không thể lái xe này được, cũng không tiện vứt nó bên đường.

Tống Thư Hàng nói.

- Ha ha, hóa ra là vậy. Thư Hàng tiên sinh, để ta giúp ngươi đi. Bằng lái của ta đủ để lái chiếc này đấy.

Vương Bình nói.

- Vậy thì xin cảm ơn ngươi nhiều.

Tống Thư Hàng nói ngay.

Vương Bình:

- Thư Hàng tiên sinh, ngươi định đi đâu đây?

- Gần đây có chỗ nào vắng người không? Kiểu chỉ cần đừng có bị người thường để ý nhiều quá là được ấy...

Tống Thư Hàng hỏi dò.

Vương Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Có đấy, cách đây hơn 2km có một đập chúa nước, vì vị trí đó khá vắng nên thành chỗ ở tạm thời của hải tộc bọn ta, nơi đó ít người thường. Chỉ cần chú ý một chút thì có thể tránh tai mắt của người thường ngay.

- Được! Vậy lái xe đến đó đi.

Tống Thư Hàng cười nói.

Chỉ cần lái xe đến chỗ vắng người thì hắn có thể thu nó vào trong vòng tay không gian của mình. Sau đó lại cưỡi con rối ngân long quay về tộc địa Sở gia.

Vương Bình vui vẻ lên xe. Sau đó hắn giơ điện thoại ra nói:

- Đúng rồi, Thư Hàng tiên sinh, ta có thể chụp một bức ảnh không?

- Hả?

Tống Thư Hàng lộ vẻ khó hiểu.

- Xe này đẹp quá, lần đầu tiên ta thấy xe thế này, ta muốn chụp một bức ảnh up lên mạng.

Vương Bình nói.

- Không thành vấn đề.

Tống Thư Hàng lại tò mò hỏi:

- Nhưng nếu ngươi muốn mua một chiếc xe thế này cũng dễ lắm mà?

Vương Bình là hải tộc, dưới đáy biển có nhiều bảo tàng như thế, lấy đại một mớ lên là đổi được bộn tiền mà?

- Tiền thì dễ kiếm, nhưng những hải tộc chưa tới ngũ phẩm như bọn ta thì không cách nào rời biển thời gian dài được, cho nên bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện mua nhà sắm xe ở thế giới nhân loại. Nhưng chờ đến ngày ta tới cảnh giới ngũ phẩm thì nhất định sẽ mua một chiếc xe thật là oách.

Vương Bình cười nói.

- Hóa ra là vậy.

Tống Thư Hàng gật đầu, ngẫm lại cũng đúng.

Vương Bình tự sướng vài cái xong thì lại chụp chung một bức với Tống Thư Hàng up lên mạng.

Hôm nay ra ngoài mua đồ, may mắn gặp được bạn của Kiều Kiều đại tiểu thư là Bá Đao Thư Hàng tiên sinh. Nhờ phúc của hắn mà ta được lái một chiếc xe oách khỏi chê, thỏa lòng mê siêu xe của ta.

Sau khi up lên, Vương Bình thắt dây an toàn:

- Thư Hàng tiên sinh, ngồi vững nhé.

Chiếc xe dài hơn mười mét chạy phăm phăm về phía đập nước cách đó hơn 2km.

Mấy bức ảnh của Vương Bình up lên mạng nhanh chóng được bạn bè và đồng nghiệp trong danh sách bạn bè nhìn thấy.

Tại vị trí đập nước kia.

Có ba con hải yêu sống ở nơi này, cũng như Vương Bình, chúng nó đều là thuộc hạ của vị Ô tiên sinh kia, phụ trách công việc mua sắm đủ loại vật phẩm ở thế giới loài người, sau đó chuyển xuống đáy biển.

Ba con hải yêu cũng thấy được mấy bức ảnh do Vương Bình đăng lên.

- Đậu xanh, chiếc xe của Vương Bình ngon lành thế. Không biết là của ai nữa, lái nó chắc sướng lắm.

- Ta lại thấy người này trông quen quen. Tên gì thế nhỉ? Bá Đao Thư Hàng à?

- Theo như Vương Bình nói thì đây là một người bạn của Kiều Kiều đại tiểu thư.

- Đợi đã, ta nhớ ra rồi, đây không phải vị tu sĩ nhân loại tên Cao Thăng sư huynh ư! Cái người có cảnh giới nhị phẩm, trước đó cùng đóng một bộ phim với Kiều Kiều đại tiểu thư. Ô tiên sinh đã bảo chúng ta để ý đến hắn, rất có thể hắn chính là tình địch của Ô tiên sinh đấy.

- Nghe nói Kiều Kiều đại tiểu thư còn từng ngủ chung một phòng với hắn nữa! Nghe đâu Ô tiên sinh giận đến mức đập nát cả chiếc du thuyền yêu thích của mình nữa.