Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 700: Diệp Tư Và Lệ Chi Tiên Tử




Bạch Tôn Giả:

-?

Ngư Kiều Kiều:

- Thư Hàng, ngươi muốn nói cái gì thế?

Diệp Tư cũng tò mò nhìn Thư Hàng.

Tống Thư Hàng:

- Lạ thế, xảy ra chuyện gì thế này? Ta không nói ra được lời muốn nói.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại thử dùng phương thức “truyền âm nhập mật”, truyền “lời muốn nói” lại cho Bạch Tôn Giả. Hắn hoài nghi có thể là “Bạch tiền bối” trong ác mộng động tay chân trên người hắn, khiến lời từ miệng hắn biến thành “mất tiếng”.

Thế nhưng nếu chỉ bóp méo đầu lưỡi trong miệng hắn, hắn dùng phương pháp “truyền âm nhập mật” là có thể được đúng không? Có bản lĩnh thì làm “truyền âm nhập mật” của hắn mất tiếng luôn đi!

Vì vậy, Tống Thư Hàng thông qua phương thức “truyền âm nhập mật” truyền lời bản thân muốn nói cho Bạch Tôn Giả.

Lần này càng tuyệt hơn…

Bạch Tôn Giả ngẩn tò te, lần này nội dung Tống Thư Hàng truyền âm tới dứt khoát bị mất tiếng toàn bộ. Hắn chỉ nghe được một chuỗi “tít tít tít tít tít tít!”.

- Truyền âm nhập mật cũng không được à?

Tống Thư Hàng không tin tà, hắn moi quyển sổ nhỏ của mình ra, dùng bút viết lên trên “Bạch tiền bối, hôm qua lúc ta nằm mơ thì mơ thấy một “xxxxxxxx”.

Khi viết đến phía sau, Tống Thư Hàng cảm giác tay cứ như không phải của mình, viết xuống toàn là xxxxxx.

Tống Thư Hàng:

-...

Cứ tèo như vậy? Ngay cả viết cũng viết không ra à?

Bạch Tôn Giả cau mày hỏi:

- Ngươi trúng phải nguyền rủa gì sao?

Tống Thư Hàng gật đầu nói:

- Nói tới nguyền rủa thì quả thực là trúng một cái. Đáng tiếc linh quỷ của ta biến mất, nếu không nó há miệng nuốt một cái là có thể nuốt trọn nguyền rủa trên người ta.

- Là loại nguyền rủa gì? Bị trúng lúc nào?

Bạch Tôn Giả hỏi.

- Là pháp thuật của Mặc Môn thượng cổ, một “loại pháp thuật nguyền rủa” khiến ta lâm vào trong ác mộng. Chính là lúc chiến sĩ nhím biển tấn công nhà Ngư Kiều Kiều lần trước đó, một chiến sĩ nhím biển trong đó do con rối biến thành, gã chỉ vào ta một cái rồi âm thầm gieo cái thứ nguyền rủa này xuống.

Tống Thư Hàng trả lời.

Bạch Tôn Giả cau mày sâu hơn, lúc ấy hắn cũng đã kiểm tra toàn thân cho Tống Thư Hàng, lại không phát hiện nguyền rủa này. Thứ nguyền rủa này ẩn núp sâu như vậy sao?

- Nhưng mà, nội dung ta nói không được, viết không được không liên quan gì đến nguyền rủa kia.

Tống Thư Hàng khổ não nói.

Khi đang nói chuyện, Tống Thư Hàng lại thử dùng phương pháp “đồng âm khác nghĩa” để thay thế, muốn viết ra nội dung hắn muốn nói… nhưng toàn bộ đều lấy thất bại mà chấm dứt.

“Bạch tiền bối” trong “ác mộng” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào đây? Loại năng lực “Cấm Ngôn” này đúng là đáng sợ mà!

Tống Thư Hàng càng thử thì loại uy lực “Cấm Ngôn” kia càng lớn mạnh hơn.

Đến cuối cùng, chỉ cần trong đầu Tống Thư Hàng muốn lộ ra chuyện vị “Bạch tiền bối” bên trong “ác mộng” kia với Bạch Tôn Giả thì lời nói, viết chữ, vẽ tranh, thậm chí là bấm chữ vào điện thoại di động, toàn bộ đều sẽ tự động biến thành “tít tít tít!” hoặc là một chuỗi “xxxxx”.

Loại cảm giác này, quả thực là khó con mẹ nó tả.

Lúc này Bạch Tôn Giả lên tiếng dò hỏi:

- Chuyện ngươi muốn nói có liên quan tới ta đúng không?

Tống Thư Hàng gật đầu cật lực.

- Thật thú vị, ta có hơi tò mò ngươi mơ thấy cái gì rồi đấy. Chuyện này để ta nghĩ cách giải quyết. Thư Hàng ngươi không cần buồn phiền. Hiện tại chúng ta quay phim xong rồi hãy nói.

Bạch Tôn Giả nhìn đồng hồ, bảo:

- Nếu muộn thì đạo diễn Jacob sẽ nổi giận cho xem.

- Cũng chỉ đành vậy.

Tống Thư Hàng cười khổ đáp.

Sau đó, Bạch Tôn Giả, Thư Hàng, Ngư Kiều Kiều và Diệp Tư chạy về phía phim trường.



Chờ Bạch Tôn Giả đến phim trường, quay phim lập tức bắt đầu.

Trên mặt đất, các đạo hữu “nhóm Cửu Châu số 1” và đám thuộc hạ của Linh Điệp Tôn Giả đã sớm nằm la liệt trên mặt đất giả làm thi thể.

Bên cạnh họ là một vùng phế tích lớn, ngọn lửa đang thiêu đốt, đây đều được hoàn thành thông qua pháp thuật.

Trong lòng đạo diễn Jacob có chút giật mình.

Vốn cảnh phim như vậy đều thông qua kỹ xảo điện ảnh để hoàn thành nhưng đám đại gia này lại toàn bộ đều dùng cảnh tượng chân thực tỷ lệ 1:1 để quay phim.

Thứ đang bị đốt không phải phế tích đâu, đây là đốt tiền mới đúng đó!

Đạo diễn Jacob cảm giác bộ phim này rất có thể sẽ là bộ phim được quay thoải mái nhất trong đời ông. Chỉ cần ông nói ra điều kiện và cảnh phim thì phía đầu tư phim chỉ tốn nửa phút là có thể thỏa mãn yêu cầu của ông.

Mỗi người diễn viên đều có giá trị diễn xuất bùng nổ, khả năng diễn xuất bùng nổ mà.

Sau khi quay phim xong, từng cảnh đều hoàn mỹ như tranh vẽ.



Bắt đầu quay, Tống Thư Hàng mặc cái đạo bào “toàn thân đâm đầy kiếm sắc” kia, nằm sấp trong “mật đạo” mà hắn và Bạch Hạc Chân Quân đã chạy trốn, giả làm thi thể.

Trong kịch bản, “nhân vật chính Lăng Dạ” gấp gáp trở về, nhìn thấy môn phái của mình bị diệt, “Cao Thăng sư huynh” còn có thể lộ mặt trong phim một lần cuối.

Diệp Tư sư tỷ rất có hứng thú, cô thay thế một vị cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả, sắm vai thi thể một nữ đệ tử nằm cách Tống Thư Hàng không xa. Diệp Tư giả làm thi thể đặc biệt thú vị -- Dù sao cũng là người từng chết một lần, lúc “chết” cũng không giống người thường.

Ống kính đang quay Bạch Tôn Giả ngự kiếm đến từ xa, đáp xuống “Không Vân phái”…

Thừa dịp máy quay còn chưa chuyển tới, những thi thể trong “mật đạo” còn có thể nhân cơ hội tán dóc vài câu.

Tống Thư Hàng:

- Bạch Hạc tiền bối, ngươi nằm gần ta quá.

Bạch Hạc Chân Quân:

- Xì, ngươi cho rằng ta muốn nằm gần ngươi à? Nếu không phải cảnh trước ngươi quên mang phù bảo hộ thuẫn, ta vì cứu tràng, cùng “chết” với ngươi, hai người chúng ta cũng không cần dính vào nhau mà chết đâu.

Tống Thư Hàng:

-... Xin lỗi.

Đang khi nói chuyện, Ngư Kiều Kiều truyền âm nhập mật:

- Bạch Hạc tiền bối, Thư Hàng, đừng nói nữa nè, ống kính sắp quay tới rồi.

Màn ảnh quay tới cảnh [Lăng Dạ đáp xuống, đưa mắt nhìn về phía phế tích “Không Vân phái”, nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể đồng môn, còn có ngọn lửa đang thiêu đốt. Lăng Dạ lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn lật thi thể mỗi một vị đệ tử lại. Nước mắt không bất giác lăn dài.]

Lúc quay cảnh này, máy quay còn kéo ra vài cảnh xa xa, kéo thi thể “đệ tử Không Vân phái” đang nằm đầy đất vào màn ảnh. Sau đó, màn ảnh đi vào mật đạo, cho Tống Thư Hàng, Bạch Hạc Chân Quân, Diệp Tư cùng đám thi thể đầy đất một cái đặc tả.

Sau khi đặc tả xong, ống kính trở lại trên người Bạch Tôn Giả.

“Lăng Dạ” lặng lẽ ôm lấy thi thể tất cả đệ tử đồng môn, hắn bắt đầu dựng lên từng mộ bia.

Lúc đào mộ cho “Mộ Dung sư tỷ” và “Phong Xuyên Tử”, Lăng Dạ cứng người chốc lát, cuối cùng vẫn hợp táng Mộ Dung sư tỷ và Phong Xuyên Tử cùng một chỗ.



Trong mật đạo, Tống Thư Hàng im lặng sắm vai nhân vật “thi thể” của mình, lúc này trong tai hắn vang lên tiếng “truyền âm nhập mật”.

Là giọng của Diệp Tư:

- Thư Hàng… linh quỷ có thể nuốt hết nguyền rủa trên người à? Hay là ngươi có pháp thuật gì có thể phối hợp với linh quỷ để nuốt nguyền rủa thế?

Tống Thư Hàng trả lời:

- Cái này à, đó là bởi vì linh quỷ của ta biến dị, đó hẳn là năng lực thiên phú sau khi biến dị đi.

Diệp Tư:

- À, thảo nào.

Trước kia cô cũng đã tiếp xúc với một ít linh quỷ nhưng chưa từng nghe nói linh quỷ có năng lực như thế.

Có điều cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành linh quỷ.



Thời gian trôi như bay, một ngày chớp mắt đã qua.

Cảnh cần quay bên trong “sơn trang nghỉ mát” của Bạch Tôn Giả đã hoàn thành xong hết.

Cảnh “hôn lễ” của Tống Thư Hàng và Bạch Hạc Chân Quân rất đơn giản, chỉ cần hai người mặc đồ cưới, lời thoại gì cũng không cần nói, quay hình ảnh là giải quyết xong… dù sao cũng không phải nhân vật chính.

Còn có cảnh “Lăng Dạ” tỉnh lại, điên cuồng sau khi biết sư tỷ đã lập gia đình. Cùng với “Lăng Dạ” rời khỏi Không Vân phái, đều đã quay bổ sung xong hết.

Vốn Bạch Tôn Giả lập kế hoạch, sau khi quay xong cảnh này, toàn thể đoàn làm phim chuẩn bị đến “Vạn Thư sơn” của nho môn.

Nhưng không ngờ lại tốn cả ngày mới quay xong tất cả các cảnh liên quan tới “Không Vân phái”.

Vì vậy, thành viên của đoàn làm phim Jacob đánh phải nghỉ thêm một đêm. Ngày mai lại lên đường đến “Vạn Thư sơn” thuộc thư viện Bạch Vân của nho môn quay cảnh kế tiếp.



Màn đêm buông xuống.

Sau khi thành viên đoàn làm phim Jacob trải qua một ngày tác nghiệp cường độ cao đều đã nhao nhao chìm vào giấc ngủ.

Nhưng các đạo hữu “nhóm Cửu Châu số 1” vẫn chưa tới lúc đi ngủ.

Những tiền bối cao nhân này căn bản không cần phải ngủ mỗi ngày. Thậm chí lúc mệt mỏi, ngồi thiền minh tưởng chốc lát là có thể khôi phục tinh thần và thể lực.

Vì vậy, các tiền bối “nhóm Cửu Châu số 1” chia làm mấy tốp, hoặc luận đạo, hoặc uống trà tán dóc, hoặc mở lò luyện đan… cũng có người ngứa tay lên đài tỷ võ.

Tô Thị A Thất trở về còn thuận tiện mang Đồng Quái Tiên Sư chạy trốn tới vũ trụ về cùng.

Lúc này, trong sân tỷ võ tại sơn trang nghỉ mát của Bạch Tôn Giả đang trình diễn một màn kịch hay “Lệ Chi Tiên Tử đại chiến Đồng Quái Tiên Sư”.

Tống Thư Hàng dẫn theo Diệp Tư và Ngư Kiều Kiều, ba người cùng nhau đến đây xem Lệ Chi Tiên Tử.

Ngoài ra, Tô Thị A Thập Lục đã không thấy bóng dáng cả ngày rồi. Tối hôm qua cô bị Tô Thị A Thất chộp đi, chuẩn bị bảo vật cần thiết khi “độ kiếp” cho cô.

Cô còn phải học “trận pháp độ kiếp” mới.

Chỉ chờ phim quay xong, Tô Thị A Thất sẽ lập tức mang cô đi bố trí trận pháp độ kiếp, chuẩn bị để cô đánh sâu vào cảnh giới Thiên Kiếp tứ phẩm lần nữa.



- Lệ Chi Tiên Tử đâu rồi?

Diệp Tư hỏi dò, cô khá là tò mò với Lệ Chi Tiên Tử.

Lúc trước, Đồng Quái Tiên Sư dịch dung ngụy trang thành Lệ Chi Tiên Tử, khí tức trên thân cũng chỉ bắt chước tiên tử lại khiến Diệp Tư cảm thấy rất thân thiết.

Vậy nếu tận mắt nhìn thấy Lệ Chi Tiên Tử thì sẽ thế nào đây?

Nhưng sau khi cô được Tô Thị A Thất mang tới, cả ngày cũng không trông thấy đối phương. Dường như vị “Lệ Chi Tiên Tử” này đang trốn tránh cô.

Lúc này.

Trong sân tỷ võ, Lệ Chi Tiên Tử đang treo Đồng Quái Tiên Sư lên đánh.

Đồng Quái Tiên Sư đuối lý, phần lớn thời gian cũng chỉ phòng thủ để Lệ Chi Tiên Tử trút cơn tức trong lòng.

Còn nữa… hắn còn phải ẩn giấu thực lực, chuẩn bị đầu tháng chín đánh sấp mặt Bắc Hà Tán Nhân “trên đỉnh Tử Cấm” đây nè.

Khi Tống Thư Hàng và Diệp Tư đến lập tức thấy được miệng Lệ Chi Tiên Tử khẽ quát, cầm Đồng Quái Tiên Sư xoay như chong chóng.

Thật đáng sợ, Tống Thư Hàng âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Diệp Tư bên cạnh sau khi nhìn thấy Lệ Chi Tiên Tử bản gốc, ánh mắt bắt đầu phát sáng.