Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 590: Đây Là Báo Ứng Sao?




Đám thổ dân sợ teo vòi.

Đảo chủ năm đó vẫn còn nằm trong phạm trù nhân loại, nhưng đảo chủ trước mắt này thì phi nhân loại luôn rồi.

Đối mặt với một đảo chủ đáng sợ như vậy, một đám người luyện lén “thần công” như họ căn bản chỉ là trò cười mà thôi.

Cho dù mỗi đấm họ đánh ra đều có thể đánh nổ tung không khí, thế nhưng đối diện với đảo chủ phi nhân loại thế này thì kết cục vẫn là bị treo lên đánh như trước thôi đúng không?

Thế nhưng, khi đám thổ dân còn chưa hoàn hồn thì chuyện càng khoa trương hơn đã xảy ra.

Không biết đảo chủ lấy đâu ra một lá bùa rồi ném lên trời.

- Thần phù vi lệnh, triệu thần lôi đến!

Lá bùa màu vàng bay thẳng lên không rồi mất hút trong những đám mây.

Ngay sau đó, từng tia sấm sét vàng kim cắt hình nhằng nhịt phía chân trời rồi hướng về phía đảo chủ! Mỗi một tia sét đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Mấy thổ dân nhát gan đã ôm đầu ngồi rạp xuống từ lâu.

Triệu hồi sấm sét? Đảo chủ biết triệu hồi sấm sét kìa!

Trúa ơi! Hắn là thần tiên sao?

Thế nhưng đảo chủ đang tính làm gì đây? Hắn triệu hồi sấm sét tự đánh mình à? Hắn nghĩ quẩn hay sao?

Đám thổ dân vừa mới nghĩ thế thì đã thấy đảo chủ giơ tay lên.

Sau đó, đảo chủ vung nắm đấm, từng đấm từng đấm đánh tan những tia sấm sét đang tấn công về phía hắn.

Đánh tan, đánh tan!

Những cái đầu gối vốn đã nhũn như chi chi của đám thổ dân cuối cùng cũng không chống đỡ nổi thể trọng của cơ thể họ nữa. Họ quỳ mọp xuống.

Sau khi sấm sét mù trời bị đảo chủ đánh tan hết, hắn xoay người lại nhìn về phía đám thổ dân rồi hỏi với giọng trầm trầm:

- Sao đám các ngươi bu đông bu đỏ một chỗ thế này? Viết xong bài tập cả chưa?

Đám thổ dân anh này nhìn anh kia, không biết phải trả lời thế nào mới đúng.

Lúc này, thổ dân cao lớn bỗng thông minh khác thường, hắn đáp ngay:

- Đảo chủ à, bọn ta nghe thấy tiếng nổ ầm ầm nên mới nảy lòng tò mò chạy ta xem ấy mà.

Nói xong, hắn còn nịnh nọt:

- Đảo chủ đại nhân, thần công cái thế, thiên hạ vô song!

- Ừm. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù mỉm cười rồi nói: - Ban nãy hình như ta nghe thấy tiếng quát tháo cái gì như “Đả đảo ác ma tàn bạo” ấy, thế là thế nào nhỉ?

- Ác ma? Ác ma nào? Bọn ta chẳng biết gì hết trơn á. - Thổ dân cao lớn đáp đến là nghiêm túc.

- Các ngươi không biết hả? Thế thì chắc là ban nãy ta luyện công gây ra tiếng động lớn quá nên nghe nhầm rồi. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù gật đầu rất chi là thản nhiên.

Các thổ dân thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào thì chỉ cần chối bay chối biến đi là được rồi.

Đúng lúc này thì Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại hỏi:

- Đúng rồi, hôm nay ta dạy Kinh Thi, các ngươi đã nhớ hết chưa? Bộ Kinh Thi này có khá nhiều chữ lạ, lúc học có phải là hơi khó không?

- Không khó, không khó! Bọn ta thích học Kinh Thi nhất luôn đó! - Thổ dân cao lớn vỗ ngực nói.

Đám thổ dân phía sau cũng nhao nhao phụ họa theo:

- Trong Kinh Thi có câu hay lắm, “Quan quan chim cu/Tại hà chim câu/ Yểu điệu thục nữ/ Quân tử hảo cầu”! Đẹp biết bao nhiêu!

- Hôm nay bọn ta thảo luận về đề tài này suốt đấy, bọn ta chỉ mong đảo chủ có thể chỉ bảo cho nhiều nội dung trong Kinh Thi hơn thôi.

- Đúng vậy đúng vậy, Kinh Thi là thích nhất đấy!

- Ta chỉ hận không thể học Kinh Thi mỗi ngày thôi này!

Đám thổ dân mồm năm miệng mười, vỗ ngực thể hiện niềm yêu thích dạt dào đối với Kinh Thi, đồng thời xin xỏ đảo chủ chỉ giáo thêm nhiều hơn nữa.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù lẳng lặng gật đầu:

- Không ngờ các ngươi lại thích Kinh Thi đến thế.

Hắn dừng một chút rồi tựa hồ vừa hạ quyết định gì quan trọng lắm:

- Một khi đã vậy, thì thời gian tới chúng ta cùng học hết Kinh Thi luôn nhé!

Đám thổ dân lòng thì muốn khóc nhưng mặt thì vẫn phải gắng gượng cười tươi.

Lúc này, Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại bổ thêm cho họ một nhát đao chốt hạ:

- Thực ra ấy, tối nay ta định tạm biệt mọi người. Bởi vì tâm nguyện của ta chỉ là chỉ dạy cho mọi người biết chữ để đọc sách được. Tâm nguyện này đã hoàn thành rồi. Còn Kinh Thi ấy mà, ta chỉ định giảng qua vài chương để kết thúc khóa học này thôi. Thậm chí ta còn định tổ chức một bữa tiệc to để làm tiệc chia tay nữa đấy.

- Thế nhưng nếu mọi người đã thích Kinh Thi đến vậy, thì ta quyết định dạy xong nó rồi đi sau. Mọi người à, chúng ta lại ở với nhau thêm mấy ngày nữa nhé!

Tất cả đám thổ dân trợn tròn hai mắt.

- Hu hu hu hu !~ - Rồi cả đám bật khóc nức nở nghe nẫu hết cả ruột gan.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối cười xấu xa:

- Ồ, xem ra các ngươi rất cảm động ha. Tốt quá, vậy thì ta sẽ dốc toàn lực chỉ bảo Kinh Thi cho các ngươi. Thế nhưng ta cũng sẽ đối xử với các ngươi nghiêm khắc hơn nữa. Cho nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào.

- Hu hu hu hu !~ - Đám thổ dân cảm kích suýt ngất.

Nếu tối nay họ không tự đâm đầu vào chỗ chết thì ác ma đã sắp đi rồi á…

Đau lòng quá, muốn khóc quá, bi thương như thác nước núi Lư chảy ngược thành sông vậy.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối nói tiếp:

- Được rồi, trời không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi. Viết bài tập cho nhanh vào nhé, ngày mai năm giờ vào lớp. Vì thời gian của ta không nhiều, cho nên ta sẽ tranh thủ dạy cho xong Kinh Thi trong vòng nửa tháng. Thế nên là… mọi người cố gắng lên lớp sớm tí, đi về muộn tí, bài tập nhiều thêm tí! Sẽ học xong Kinh Thi rất nhanh thôi!

- Hu hu hu hu ~ - Vô số thổ dân đã ôm gốc cây khóc sướt mướt.

Vô số thổ dân khác ra sức đâm đầu vào thân cây, chỉ hận không thể đập ngất luôn đi.

Truyệ-n được cập nhậ-t nhanh nhất tại iread.vn--- Cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp như vậy đó ~ Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối cảm thán thế.

Nhân nửa tháng này hắn có thể mài Huyết Thần Toản thành huyết mặc để vẽ phù rồi.

...



Đám thổ dân khóc đến chết đi sống lại xong thì bắt đầu nước mắt nước mủi kéo nhau đi làm bài tập.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù thay bộ đồ luyện công trên người thành áo khoác đen thường ngày.

- Đám ranh con ngây thơ dám phản kháng bổn tọa. Nửa tháng tiếp theo, bổn tọa sẽ cho các ngươi nếm thử cách học nhồi vịt địa ngục được ưa chuộng nhất ở Hoa Hạ, học đến bao giờ mấy đứa nhìn thấy Kinh Thi là buồn nôn mới thôi. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù đeo lên cặp kính đen ngầu lòi.

Dứt lời, hắn chuẩn bị quay về nhà mình.

Thì đúng lúc ấy, có một khe hở không gian mở ra ngay bên cạnh hắn.

Sắc mặt của Phủ Chủ Thất Sinh Phù căng thẳng hẳn lên,tay hắn nắm chặt nhẫn thủy tinh và đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào khe hở không gian không rời.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo dài như thư sinh bước ra từ khe hở không gian.

Người đàn ông ấy mặt mũi nho nhã, chỉ có đôi mắt là đỏ ngầu sát khí và điên cuồng.

- Đau ghê đau ghê, sao cái vết thương này vẫn chưa lành vậy. Vất vả tấn chức lên cao cấp rồi cơ mà. - Thư sinh nho nhã chui ra khỏi khe hở không gian thì mặt mũi đã cau hết lại vì đau.

Đây chính là người đã “mượn” linh quỷ của Tống Thư Hàng.

Vết thương trên lưng hắn chính là vết thương do Tống Thư Hàng dùng bí pháp Giám Định tạo thành. Không thể phòng ngự, không thể xóa bỏ, cảm giác đau đớn nhân lên đến 1000%, lại còn không chữa trị được mà chỉ có thể cắn răng chịu nhịn.

- Thư Hàng tiểu hữu? - Khi Phủ Chủ Thất Sinh Phù nhìn thấy người vừa tới thì hỏi với vẻ kinh ngạc.

- A, xin lỗi, có lẽ đạo hữu nhận nhầm người rồi. - Thư sinh nho nhã nghiến răng vì đau rồi đáp.

- Thật ngại quá tiền bối, chẳng là ngài trông rất giống một đạo hữu mà ta quen biết đó mà.

- À, thế thì có lẽ ngươi không nhận lầm đâu. Ta cưỡng chế “mượn” linh quỷ của một tiểu đạo hữu. Có lẽ linh quỷ mà ta mượn chính là của Thư Hàng tiểu đạo hữu mà ngươi quen biết đấy. Phiền ngươi nói với Thư Hàng tiểu đạo hữu một tiếng, bảo hắn rằng ta mượn linh quỷ của hắn nhưng ít lâu nữa sẽ trả lại ngay. Lúc nào trả hắn, ta sẽ trả thêm cả thù lao xứng đáng khiến hắn vừa lòng. - Thư sinh nho nhã chắp tay nói với Phủ Chủ Thất Sinh Phù.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù:

- … - linh quỷ mà cũng mượn được á?

Lúc này, thư sinh nho nhã nọ lại lấy một tấm bản đồ ra rồi hỏi:

- Đúng rồi đạo hữu này, ngươi ở Đông Hải, có nhìn thấy một thư sinh ăn mặc giông giống ta nhưng đầu óc không được tỉnh táo cho lắm không? Theo cảm ứng của ta thì hẳn là hắn đang lang thang đâu đó ở Đông Hải ấy.

- Xin lỗi, ta không nhìn thấy. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù lắc đầu, sau đó lại nhắc nhở đầy thiện chí: - Mặt khác, tiền bối ơi, đây là Thái Bình Dương mà.

Thư sinh nho nhã lập tức tìm kiếm vị trí của Thái Bình Dương ở trên bản đồ.

- Vậy… đạo hữu này, ta đi trước nhé. Ta không có nhiều thời gian, phải tìm ra tên kia sớm chút mới được. Chúng ta tạm biệt ở đây nha. - Nói đoạn, thư sinh nho nhã cười khan một tiếng,giơ tay xé rách không gian trước mặt rồi chui vào.

Trước khi đi, hắn còn quay đầu lại nói với Phủ Chủ Thất Sinh Phù:

- Đúng rồi, đừng quên chuyển lời cho vị tiểu hữu kia đó. Ta là người có vay có trả, có danh dự lắm. Bảo hắn nhớ yên tâm nhé!

Phủ Chủ Thất Sinh Phù;

- …

Xé mở không gian, Kiếp Tiên cửu phẩm đó…

Phủ Chủ Thất Sinh Phù sờ nhẹ cái nhẫn thủy tinh trên tay mình. Cho dù hắn có chiếc nhẫn thủy tinh ẩn chứa khả năng truyền tống không gian này, thì cũng khó mà bảo đảm có thể chạy thoát khỏi vị Kiếp Tiên cửu phẩm kia.

Đối mặt với kẻ ấy, hắn bất giác toát mồ hôi lạnh đẫm người.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù thở dài u ám rồi cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Thế nhưng chẳng đợi hắn có thời gian trấn tĩnh thì bên cạnh đã lại có một thông đạo không gian lớn hơn mở ra.

Đồng thời, một đống xúc tu thò từ cánh cửa ấy ra ngoài.

Lại nữa?!

Phủ Chủ Thất Sinh Phù nhìn thẳng vào thông đạo không gian.

Ngay sau đó, một con sứa phát sáng khổng lồ chui ra.

Sau khi xuất hiện, con sứa phát sáng nhìn quanh một vòng rồi nhìn sang Phủ Chủ Thất Sinh Phù:

- Nè đạo hữu, chào ngươi. Có thấy một tên ăn mặc kiểu thư sinh đi qua đây không?

Phủ Chủ Thất Sinh Phù đáp:

- Tiền bối ấy vừa mới đi về hướng Đông Hải.

- Cảm ơn. - Con sứa phát sáng mỉm cười rồi nói tiếp: - Đúng rồi, ngươi có biết một tiểu đạo hữu tên là Tống Thư Hàng không?

- Có biết. -Phủ Chủ Thất Sinh Phù gật đầu đáp. Lại là Thư Hàng tiểu hữu à?

- Bảo sao, ta thấy một vài tấm phù bảo trong túi thu nhỏ một tấc của hắn, trên chúng toàn là khí tức của ngươi. Mấy cái phù bảo kia tốt phết. Ngươi là một phù sư sáng tạo đó. - Con sứa phát sáng nói.

- Cảm ơn tiền bối đã khen ngợi. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù đáp với vẻ kích động.

- Thôi, ta phải đuổi theo tên thư sinh kia đây. Tạm biệt nhé. - Nói đoạn, con sứa phát sáng vươn xúc tu xé rách không gian rồi chui tọt vào.

Sau khi nó biến mất, Phủ Chủ Thất Sinh Phù thở phào một cái.

Hai vị Kiếp tiên chỉ có trong truyền thuyết xuất hiện liên tiếp, áp lực như núi mà!

Tuy rằng hai vị kiếp tiên này đã cố gắng hết sức để thu liễm khí tức lại rồi. Thế nhưng khi phủ chủ đối mặt với Kiếp Tiên thì vẫn có cảm giác không thở nổi. Chung quy thì… bọn họ chỉ cần dí một cái là đã có thể nghiền chết hắn rồi.