Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 552: Cái Gì Nên Đến, Rốt Cuộc Cũng Sẽ Đến!




Theo tiếng xương cốt toàn thân vang lên ‘rắc rắc’, Tống Thư Hàng cảm thấy thể chất của bản thân cư nhiên thoắt cái đã tăng vọt lên, dù chỉ tăng có một chút thôi.

Không chỉ có thể chất, mà hình như ngay cả chiều cao cũng tăng lên một chút thì phải?

Trong mấy ngày hôn mê bất tỉnh, thể chất chẳng những không yếu đi, mà còn tăng thêm nữa chứ.

Chẳng lẽ là do kết quả của việc lần trước sử dụng ‘Giám Định Thuật’ gây ra? Trong quá trình mình phun máu thì thể chất của bản thân cũng được tăng cường sao?

Nhưng loại tăng cường cỡ này, hắn thà rằng không cần còn hơn, vì phải trả giá quá đắt mà nhận lại thì chẳng được bao nhiêu! Tuyệt đối là một vụ làm ăn lỗ vốn.

- Ngươi ngủ một mạch tận mấy ngày, mấy hôm nay ta đổi sang mấy lối đi, mấy gian phòng đều phải khiêng ngươi đi đấy.- Sở Sở ở một bên nói.

Nói xong, cô lại lấy mấy viên Ích Cốc Đan trong túi nhỏ ra, đưa cho Tống Thư Hàng: - Muốn ăn không? Ở đây ta có mấy vị. Ngươi ngủ suốt mấy ngày liền như thế, chắc đói rồi phải không?

- Có vị gì thế?- Tống Thư Hàng tò mò hỏi.

Ích Cốc Đan của Tô Thị A Thập Lục gửi cho hắn đều là loại không có vị, hắn vẫn luôn cho rằng Ích Cốc Đan đều không có mùi vị gì.

Sở Sở giải thích: - Vị hoa quả, vị thịt nướng, vị cà chua, vị thịt gà, có đủ cả.

- Cho ta thử một viên vị thịt gà đi.- Tống Thư Hàng nói.

Hắn và Sở Sở đã ngây người trong Thời Quang Thành này gần một tháng, trừ Ích Cốc Đan ra thì cũng chỉ toàn là Ích Cốc Đan, nghĩ đến vị thịt gà, hắn liền thèm chảy nước miếng.

Sở Sở đưa cho hắn một viên Ích Cốc Đan màu vàng.

Sau khi Tống Thư Hàng nhận lấy, đưa lên mũi ngửi thử, thế mà lại ngửi được mùi gà nướng thoang thoảng thật, nước miệng bất giác ứa ra: - Chỉ là ngửi mùi thôi đã cảm thấy thơm như thế rồi, Ích Cốc Đan này chỗ nào bán thế? Cư nhiên còn có đủ mùi vị nữa chứ.

Tống Thư Hàng vừa mới dứt lời xong... Đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ biến.

Ngay sau đó, cánh tay đang cầm Ích Cốc Đan của hắn, tự dưng xuất hiện hơn hai mươi vết thương nông sâu khác nhau do đao gây ra.

Máu tươi phun xối xả.

Lại nữa á?!

Cái bí pháp ‘Giám Định Thuật’ trời đánh này còn chưa đóng nữa sao?

Đừng nói đùa nhé, ta cũng không phải là kho máu đâu! Mấy ngày nay, số máu mà ta phun ra còn nhiều hơn tổng số máu đã chảy suốt mười mấy năm qua nữa.

Sở Sở: - Không xong rồi... Thư Hàng đạo hữu... ngươi lại chảy máu rồi kìa.

- Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy mà.- Thư Hàng nhìn chăm chằm vào miệng vết thương trên cánh tay — biết bao nhiêu máu tươi như thế lại bị lãng phí rồi.

Lại nói, hắn có nên cân nhắc chuyện nuôi một sinh vật đáng yêu một chút, tương tự như quỷ hút máu làm sủng vật bên người không nhỉ? Như thế thì sẽ không lãng phí máu như thế này nữa nhỉ? Theo Tống Thư Hàng được biết, loài quỷ hút máu thật sự có tồn tại trên thế giới này. Chính là không biết có phải toàn trai xinh gái đẹp như trên phim hay không nhỉ?

Sở Sở: - Máu chảy không ngừng được sao?

- Chảy đã thì sẽ tự ngừng thôi. Ta cảm thấy mình đã quen rồi.- Tống Thư Hàng bình tĩnh nói, thoạt nhìn thì có vẻ lượng máu chảy ra rất nhiều, nhưng chỉ vì miệng vết thương quá rộng. Chứ thực tế miệng vết thương rất nông, chỉ cần mấy phút sẽ khép lại ngay thôi.

Nhưng, do gần đây miệng vết thương của hắn cứ toát rồi lại lành, lành xong thì lại toát, nên trên người hắn đã có rất nhiều vết sẹo rồi.

Người ta hay bảo ‘vết sẹo’ là huy chương của người đàn ông... Tống Thư Hàng đoán nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, một tháng sau, toàn thân hắn sẽ treo đầy huy chương.

Sở Sở hỏi: - Có phải là do lời nguyền chưa được phá giải hết không?

- Chắc là chưa giải quyết được tận gốc. - Tống Thư Hàng thở dài — nhưng cũng coi như là có tiến bộ. Ít nhất bí pháp ‘Giám Định Thuật’ này, từ lúc mất khống chế chạm vô cái gì cũng khởi động, đến nay lại chuyển sang khởi động ngẫu nhiên thế này đã là tiến bộ lớn rồi.

Khi nói chuyện, phù văn trong mắt hắn như dòng nước chảy vọt thẳng lên Ích Cốc Đan, lại biến thành hình cái đồng hồ, kim giờ trên đồng hồ quay rất nhanh...

Một lúc sau, phù văn lại lui về trong mắt Tống Thư Hàng như thủy triều.

[Ích Cốc Đan vị thịt gà, giòn răng rắc, đủ cung cấp dinh dưỡng cho tu sĩ nhất phẩm trong một tháng — sản xuất tháng 4 năm 2018m hạn sử dụng hai mươi năm. Nơi sản xuất: sản phẩm của Thực Tiên Động, phía nam Hoa Hạ. Một miếng linh thạch nhị phẩm hai mươi viên. Mua nhiều sẽ được chiết khấu.]

Tống Thư Hàng: - ...

‘Giám Định Thuật’ lần này còn kèm theo quảng cáo cho Thực Tiên Động nữa à? Không biết có được phí quảng cáo không đây?

Ớ, Đợi đã!

Khi nãy, lúc ta mới nhận viên Ích Cốc Đan vị thịt gà này, có thuận miệng hỏi Sở Sở vấn đề ‘Ích Cốc Đan chỗ nào bán thế?’

Sau đó, Giám Định Thuật liền khởi động. Không chỉ có giám định tác dụng của Ích Cốc Đan, mà còn nói ra nơi sản xuất của Ích Cốc Đan. Có lẽ là bởi vì ban nãy ta tò mò, cho nên Giám Định Thuật mới khởi động chăng?

Tống Thư Hàng trầm tư suy nghĩ—nếu như hắn đoán không sai, chẳng khác nào nắm được quy luật khởi động của ‘Giám Định Thuật’.

- Mấy chuyện bị thương thế này sao có thể nói là quen với không quen được chứ. - Sở Sở dở khóc dở cười, lại lấy băng vải ra, băng bó vết thương trên tay Tống Thư Hàng.

Bởi vậy, hai tay trái phải của Tống Thư Hàng đều băng kín mít, đặc biệt giống cao thủ tán đả.

Sau khi nhìn hai tay của mình xong, Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói: - Có lẽ, ta nên thử chút xem sao!

Sở Sở: - Thử? Thử cái gì?

Tống Thư Hàng nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên vải băng mới quấn trên đôi tay mình — nếu như giám định vải băng này thì cũng lắm là ngón tay lại có thêm một vết thương mà thôi!

Thế thì, thử xem!

Tống Thư Hàng hít sâu một hơi: - Đoạn vải băng này sản xuất ở đâu thế?

Truyện đ.ược biên tập tại iread..vn..Không đợi ‘Giám Định Thuật’ của Tống Thư Hàng khởi động, Sở Sở ngồi bên cạnh đã vội vàng trả lời: - Là do Sở gia chúng ta tự làm ra. Sở gia chúng ta có một công ty sản xuất vật phẩm y tế ở Hoa Hạ, cung cấp cho các đệ tử cần dùng trong lúc tu luyện. Dù sao trong giai đoạn luyện thể tu sĩ hay bị thương lắm.

Sở Sở cô nương giành quyền trả lời một cách hoàn hảo!

Tống Thư Hàng: - ...

Không biết có phải vì Sở Sở đã tranh phần trả lời trước hay không, mà lần này Giám Định Thuật không khởi động — Sau trận hôn mê tỉnh lại lần này, bí pháp ‘Giám Định Thuật’ trên người Tống Thư Hàng, hình như đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Thôi vậy, nhìn xem trên người mình còn đồ gì có thể giám định không, hoặc là đồ gì có giá trị bé thôi.

Vì vậy, Thư Hàng bắt đầu bới trong túi thu nhỏ một tấc của mình.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến một việc — Chết cha, lần trước trước khi hôn mê, lúc mình lấy ‘Đạo Hòa Đan’ ra, hình như đã chạm vào túi thu nhỏ một tấc trước? Sau đó mới chạm đến Đạo Hòa Đan thì phải?

Lúc đó, bí thuật Giám Định Thuật ở trạng thái mất khống chế, chưa ‘giám định’ túi thu nhỏ một tấc trước, mà chọn giám định ‘Đạo Hòa Đan’ — Đó coi như là vô hình chung khiến hắn tránh được một kiếp!

Nghĩ lại thì biết ngay, ‘túi thu nhỏ một tấc’ có lai lịch thần bí này và Đạo Hòa Đan bản năm sao do Cổ Hồ đạo quán làm ra, dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết cái nào phiền toái hơn.

Do mất đi đoạn trí nhớ ở trên ‘đảo Thần Bí’, vì vậy Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết ‘túi thu nhỏ 1 tấc’ của mình từ đâu mà ra. Lúc đó, nếu không phải trong túi thu nhỏ một tấc có một mẩu giấy nhắc nhở, có thể hắn cũng đã tặng ‘túi thu nhỏ một tấc’ hình con thỏ đáng yêu này cho người khác, hoặc là vứt xừ đi rồi.

Lại nói, mình đã lấy cái túi thu nhỏ một tấc này từ đảo thần bí ra ngoài như thế nào nhỉ?

Mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra được cái gì.

Chết mợ!!!

Không được, không được, không được, ban nãy mình vừa nghĩ đến một suy nghĩ vô cùng nguy hiểm!

Mau ngừng suy nghĩ ngu xuẩn này lại.

[Tâm tĩnh tự nhiên mát, hắn mạnh mặc hắn mạnh, vô dục vô cầu. Để đầu của mình trống rỗng — bình đẳng, công chính, pháp trị, yêu nước, cường nghiệp mạnh, thành tín, thân thiện, giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do...vân vân các loại, hộ thể!] Tống Thư Hàng liều mạng thả lỏng để đầu óc của mình trống rỗng.

Nhưng đã quá muộn rồi!

Hơn nữa con người có lúc rất kỳ lạ, lúc bạn càng không muốn nghĩ đến thứ gì, thứ đó lập tức sẽ luẩn quẩn trong đầu bạn không thể xua đi được.

Tống Thư Hàng đã cảm nhận được, trên người mình xuất hiện cảm giác đau nhói.

[Xong đời, chết toi rồi.]

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...

Một lúc sau, toàn thân Thư Hàng xuất hiện hơn nghìn vết đao nông sâu khác nhau, máu tươi phun ra ào ào như thác đổ. Khiến hắn biến thành một huyết nhân thêm lần nữa.

- A a a a, đau đau đau, đau chết mất, đau chết mất, chết mất thôi.

Đàn ông có lệ nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi.

Tống Thư Hàng lại rơi những giọt lệ đàn ông thêm lần nữa... Không phải vì đau, mà là chảy nước mắt hối hận vì sai lầm ngu si của bản thân.

- Thư Hàng đạo hữu! - Sở Sở ở một bên luống cuống tay chân, không biết phải làm sao mới được.

Tống Thư Hàng cắn chặt răng, khổ sở giơ ngón cái lên với Sở Sở: - Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nhưng hơi bị nhiều thôi, không có gì đáng ngại cả.

- Đây cũng không phải vết thương nhỏ đâu, cả người ngươi đều đang chảy máu rồi kìa. - Sở Sở nhanh chóng lấy băng vải ra, nhưng không biết nên bắt đầu băng bó cho Tống Thư Hàng từ đâu.

Cả người Tống Thư Hàng đều chảy máu, nếu thật sự băng bó lại, chắc là sẽ quấn Tống Thư Hàng thành xác ướp mất, nhưng cô không có mang theo nhiều băng vải như vậy!

Tống Thư Hàng: - Không sao đâu, mấy phút sau miệng vết thương sẽ khép lại.-

- Nhìn ngươi chẳng giống như không có việc gì tí nào cả! Lời nguyền trên người ngươi rốt cuộc là gì thế? Ngươi bị lời nguyền này ở đâu, chúng ta cùng nghĩ cách phá giải nó trước đã rồi tính tiếp.- Sở Sở vội vàng nói.

Có lời nguyền này, Tống Thư Hàng vừa động một cái liền chảy máu, chẳng làm được chuyện gì nữa rồi.

- Yên tâm đi, ta đã tìm được quy luật chảy máu rồi.- Tống Thư Hàng nhếch môi nói.

Lúc đang nói chuyện, phù văn trong mắt hắn biến thành dòng nước chảy đến ‘túi thu nhỏ một tấc’, sau đó lại quay về trong mắt hắn.

[Túi thu nhỏ một tấc hình thỏ đáng yêu, làm thành từ da lột ra của nhất thốn chỉ xà. Người chế tác xoẹt xoẹt xoẹt thích thỏ, cảnh giới kiếp tiên cửu phẩm. Do cô tự tay chế tạo, tặng cho Tống Thư Hàng đạo hữu.]

Xoẹt xoẹt xoẹt kia là tiếng rè kiểu như bíp bíp bíp, chắc đó là tên hoặc ‘đạo hiệu’ đại diện của vị kiếp tiên cửu phẩm thích thỏ kia.

Nhưng mà, vị kiếp tiên cửu phẩm kia cố ý che giấu quá khứ, hiện tại, tương lai, của mình, nên ngay cả ‘Giám Định Thuật’ của Tống Thư Hàng cũng không cách nào tìm ra được đạo hiệu, hoặc tên của cô.

Cũng may, vị đại tiền bối trên đảo thần bí kia che giấu thiên cơ của bản thân rồi — Nếu không, Tống Thư Hàng đi giám định thông tin của một vị kiếp tiên cửu phẩm, cái giá phải trả không chỉ đơn giản là toàn thân phun máu như thế thôi đâu.

Nói không chừng, mạch máu toàn thân của hắn sẽ phát nổ mà chết mất.

[Lúc ta trên đảo thần bí, cư nhiên lại được gặp một vị kiếp tiên cửu phẩm?] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.

Lại nhớ đến vị ‘Cửu Đăng cô nương’ gặp được trên đảo thần bí, cùng với tiểu bạch long trong ngôi mộ cổ nọ mình nhìn thấy khi nhập mộng lần trước.

Đảo thần bí kia, quả thật không đơn giản mà.